Ngô Đình Khải đi vào sân vận động dưới ánh mắt và tiếng hò reo của mọi người.
Những nói anh đi qua đều có tiếng hò reo không dứt!
Khiết Nhan nói vào tai Ngô Đình Khải, thắc mắc hỏi: “Cha ơi, mấy dì đó đều rất thích cha sao?”
Ngô Đình Khải không giải thích.
Khiết Nhan hỏi tiếp: “Tại sao họ lại nói muốn gả cho cha vậy?”
Không đợi Ngô Đình Khải trả lời, con nhóc đã nói tiếp: “Cha ơi, con chỉ muốn mẹ làm mẹ của con thôi!”
Ngô Đình Khải mỉm cười, nói: “Đương nhiên rồi, ngoại trừ mẹ, những người khác đều không thể gả cho cha!”
Khiết Nhan ôm con chó nhỏ, nói: “Cha ơi, Bé Xám cũng nghe thấy rồi đó, lừa người là cún!”
Ngô Đình Khải cười xoa đầu Khiết Nhan, cười bất lực.
Ngô Đình Khải rất nhanh đã đến đường đua nhựa trong sân vận động.
Do khoảng cách khá xa nên mọi người không nhìn rõ được gương mặt anh, tiếng hò reo dần dần biến mất.
Võ đài, ngay chính giữa sân vận động, là võ đài cao hơn một mét mới được xây lên.
Ở mặt chính diện của võ đài này là camera hình cầu ba trăm sáu mươi độ không góc chết.
Các camera khác được bố trí dày đặc xung quanh võ đài, giám sát mọi ngóc ngách của võ đài.
Đồng thời, đặt vài màn hình lớn HD trước mặt ghế khán đài.
Trên màn hình hiển thị đồng bộ với võ đài và cảnh xung quanh võ đài.
Lúc này, khi Ngô Đình Khải bế Khiết Nhan đi vào võ đài, lập tức thu hút được ánh mắt của khán giả.
“Vãi, đó là ai, sao anh ta lại chạy lên đường đua bên dưới?”
“Tên đó còn bế theo trẻ con, đằng sau còn có một con chó, mẹ nó, lúc này ra đây đi dạo à?”
“Còn mười mấy phút nữa là đến giờ rồi, tên nhóc đắc tội với nhà họ Trần có khả năng không dám đến không?”
“Có khả năng, nhà họ Trần là nhân vật lớn, không phải ai cũng có dũng khí để đối mặt đâu.”
“Này, nghe tôi nói, có khi nào tên nhóc bế trẻ con bên dưới là tên đã đắc tội với nhà họ Trần không?”
“Anh ta? Ha ha, không thể nào!”
“Tuyệt đối không thể, nhà họ Trần phô trương vậy, ai mà không sợ.”
“Anh xem tên nhóc bên dưới, trông anh ta chậm rãi kìa, không có chút nào là sợ hãi!”
Ngay vào lúc này, có mấy người áo đen nhảy xuống từ bốn phía khán đầu, người cầm đầu là một người khôi ngô cường tráng.
Đương nhiên, người đàn ông khôi ngô đó chính là Huyết Đồ!
Bọn họ rất nhanh đã chia thành hai đội đến phía sau lưng Ngô Đình Khải, theo Ngô Đình Khải đi vào võ đài.
Khiết Nhan nhìn thấy người quen thì phấn khích chào hỏi: “Chú Thỏ Con, chú cũng đến đây chơi à?”
Huyết Đồ trừng mắt nhìn người áo đen phía sau đang nhịn không cười thành tiếng rồi híp mắt cười trả lời: “Đúng rồi!”
Ngô Đình Khải ngạc nhiên nhìn Huyết Đồ, hỏi: “Sao em cũng xuống đây rồi?”
Huyết Đồ cười hì hì, nói: “Muốn đứng gần nhìn anh đánh người!”
Ngô Đình Khải: “…”
Có sự gia nhập của bọn Huyết Đồ, ánh mắt khán giả nhìn Ngô Đình Khải đã thay đổi.
“Vãi, tên nhóc này là ai, phô trương vậy!”
“Cách thức xuất hiện không tệ, rất khí phách!”
“Người đàn ông bế trẻ con phía trước là ai, không lẽ là tên nhóc đắc tội nhà họ Trần thật sao!”
“Vãi, có thể là anh ta đấy!”
“Xem ra, bối cảnh tên này cũng không yếu!”
Nhìn thấy cảnh này, vô số người xem náo nhiều hò reo, chờ đợi cuộc so tài sau đây!”
Trên khán đài trung tâm.
Ông Trần thấy Ngô Đình Khải và mấy người kia cướp ánh hào quang của mình thì lạnh lùng hừ rồi nói: “Các người cũng chuẩn bị đi!”
“Mang khí thế ra đây cho tôi!”
“Vâng!” Một nhóm người đàn ông áo trắng quần đen đồng thanh đáp, âm thanh vang dội.