Mục lục
Ông Bố Bỉm Sữa Chiến Thần - Thanh Niên Xú
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Công chúa Xá Lệ của nước Tu La có vẻ bề ngoài vô cùng xinh đẹp.

Cô ta xoay người nhìn nhìn cảnh tượng xung quanh rồi thấp giọng hỏi: “Đây là Hoa Hạ sao?”

Xung quanh toà nhà cao tầng san sát, hoàn toàn mang hương vị và dáng vẻ của một đô thị lớn hiện đại hóa sáng sủa.

Cảnh tượng này hơi khác biệt so với những gì mà cô ta tưởng tượng.

Công chúa Tu La nhìn về phía chiến tướng đứng đầu nước Tu La rồi hỏi: “Tướng quân Tụng Bạc, tôi còn tưởng Hoa Hạ là một quốc gia phong kiến không có văn hóa.”

Vị chiến tướng có khí thế kinh người đứng đầu nước Tu La khoát tay, bày ra một động tác mời rồi lạnh nhạt nói: “Công chúa, mời!”

“Sở dĩ công chúa có ấn tượng này hoàn toàn là do quân đoàn Cuồng Long mang lại.”

Nói đến quân đoàn Cuồng Long, Tụng Bạc vô thức siết chặt nắm đấm.

Quân đoàn Cuồng Long chính là một ngọn núi lớn trong lòng mà anh ta không lật đổ được.

“Đám mọi rợ kia!” Trong lòng Tụng Bạc hung hăng phỉ nhổ một câu.

Sau đó anh ta từ từ nói: “Hoa Hạ phát triển rất nhanh. Kiến trúc hiện đại hóa nhanh hơn nước Tu La chúng ta.”

“Lời này có lẽ công chúa không thích nghe nhưng nếu nước Tu La chúng ta không có sự kiềm chế của hoàng gia thì có khi còn phát triển nhanh hơn Hoa Hạ nhiều.”

Những lời này anh ta đã nghẹn trong lòng từ lâu lắm rồi.

Trước kia còn ở nước Tu La nên cho dù có là chiến tướng đứng đầu nước Tu La đi chăng nữa anh ta không dám nói ra những lời như vậy.

Bây giờ đang ở Hoa Hạ nên anh ta cũng không cần để ý nhiều như trước nữa.

Nghe thấy một câu mang đầy ý chống lại sự thống trị và lễ giáo của hoàng gia này, cả người nhân viên sứ đoàn chấn động, nội tâm vô cùng rung động.

Nếu nói lời này ở trong nước Tu La thì chính là tội chém đầu đấy!

Tất cả nhân viên sứ đoàn nghe thấy lời này thì đều quay đầu đi nơi khác làm bộ như không nghe thấy.

Công chúa Tu La ngạc nhiên liếc mắt nhìn Tụng Bạc một cái. Chính bản thân cô ta cũng là thành viên hoàng gia.

Cô ta không ngờ rằng Tụng Bạc thế mà lại có thể nói ra những lời mang đầy ý chống lại sự thống trị và lễ giáo của hoàng gia như thế.

Công chúa Xá Lệ của Tu La nhẹ giọng nói: “Tướng quân Tụng Bạc, những lời này không nên nói nhiều!”

Tụng Bạc tự biết mình lỡ lời nên cũng thấp giọng đáp: “Vâng!”

Cho dù lực chiến đấu của anh ta có mạnh cỡ nào thì cũng không thể chống lại hoàng gia được.

Chỉ là anh ta cũng không lo lắng lời này sẽ bị truyền đi.

Bởi vì tất cả nhân viên hộ vệ của sứ đoàn lần này đều là người thân cận của anh ta cả.

Tụng Bạc siết siết nắm đấm, một chút không cam lòng hiện lên trong mắt.

Anh ta nhẹ giọng nói: “Công chúa, mời!”

Tần Tất An nhìn thấy công chúa Tu La và chiến tướng đứng đầu nước Tu La thì nhanh chóng đi lên đón rồi cười nói: “Hoan nghênh hoan nghênh!”

“Hoan nghênh sứ đoàn nước Tu La tới chơi!”

“Tất cả hành trình ở thành phố Thục của các vị đều do tôi sắp xếp cả.”

Người bên cạnh nghe thấy lời này thì vẻ mặt không nhịn được mà trở nên kỳ quái.

Lời này cứ như kiểu hoan nghênh người ta đến đầu hàng ấy nhỉ?

Quan trọng là Số Một vẫn luôn giữ khuôn mặt tươi cười càng khiến người ta khó chịu hơn.

Tụng Bạc nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng rồi nghiêng đầu sang một bên.

Công chúa Tu La tiến lên, hơi làm lễ một cái rồi nói nhẹ: “Làm phiền rồi!”

Hai bên trò chuyện trong chốc lát rồi xoay người muốn đi về khách sạn phía sau.

Tiếp đó là một ít tương tác của quan viên ngoại giao.

Sau khi sắp xếp cho sứ đoàn nước Tu La xong, Tần Tất An định rời đi.

Đúng lúc này, công chúa Tu La lại gọi anh ta lại.

“Anh Tần, Xá Lệ vẫn luôn ngưỡng mộ văn hóa Hoa Hạ, không biết Xá Lệ có thể đi dạo lòng vòng trong thành phố Thục không?”

Nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Tất An lóe lên.

Có chuyện!

Chắc chắn là có chuyện!

Sau một giây sửng sốt, Tần Tất An cười nói: “Đương nhiên là có thể rồi!”

“Công chúa xin hãy chờ một chút, tôi sẽ sắp xếp cho mọi người một ít hộ vệ.”

Nói xong, anh ta vội vàng rời đi.

Ngoài cửa lớn chỗ mà sứ đoàn Tu La ở lại.

Tần Tất An đi tới trước chiếc xe của tổ Ẩn Sát rồi nói nhỏ: “Bọn họ muốn đi dạo thành phố Thục, làm phiền các vị hộ vệ một chút nhé.”

Lời này trông thì cũng khách khí nhưng thực ra ý là: Giám sát bọn họ nghiêm mật, đừng gây ra chuyện rối loạn gì!

Người đàn ông mặt vuông đẩy cửa xe ra duỗi thắt lưng rồi nói lớn: “Xuống xe cả đi, chuẩn bị làm việc!”

Sau đó Tần Tất An dẫn thành viên tổ Ẩn Sát vào, giới thiệu bọn họ với Xá Lệ và Tụng Bạc.

Nhìn thấy một đám thành viên tổ Ẩn Sát, Tụng Bạc nặng nề hừ lạnh một tiếng nhưng không nói gì.

Mấy ngày nay đám người này vẫn luôn đi theo phía sau bọn họ. Sao Tụng Bạc lại không biết mục đích của đám người này được chứ.

Nhìn khí thế và các nhấc chân bước đi của bọn họ là biết đây toàn là cao thủ.

Lại nhìn không khí đầy mùi máu trên người kia thì hẳn những người này đều là cao thủ trong quân đội.

Vùng biên giới Tây Nam còn có người nào có nhiều cao thủ trong quân như vậy nữa?

Đáp án gần như đã rõ: Quân đoàn Cuồng Long!

Tưởng tượng đến việc kẻ địch đã đánh bại nước Tu La đang ở ngay trước mắt mà mình lại không thể ra tay, còn không thể không để bọn họ bảo vệ mình, trong lòng Tụng Bạc vừa hận vừa tức.

Vẻ mặt công chúa Xá Lệ của nước Tu La cũng thay đổi rồi vội nghiến răng nói với Tần Tất An: “Vậy cảm ơn nhiều!”

Sau đó cô ta lại nói với các thành viên tổ Ẩn Sát: “Vậy làm phiền các vị rồi!”

Trên đường cái bên cạnh trường mẫu giáo, trận chiến giữa Huyết Đồ và ông già kia đang dần đến hồi gay cấn.

Hai bên lấy chiêu đổi chiêu, lấy vết thương đổi vết thương, vô cùng tàn nhẫn mà đánh nhau.

Tu vi của ông già kia vững chắc hơn Huyết Đồ rất nhiều, sức mạnh cực lớn trên nắm đấm cũng vô cùng nguy hiểm, lực sát thương cực lớn.

Mà Huyết Đồ lại có tuổi trẻ sức lớn, tinh thần và thể lực để căng tràn, cứ như dùng mãi không hết vậy.

Ở một số chiêu thức, Huyết Đồ phải chịu thiệt.

Bởi vì kinh nghiệm của ông già này vô cùng lão luyện, luôn có thể dự đoán chính xác hướng đi của chiêu thức tiếp theo mà Huyết Đồ đánh ra.

Loại tình huống này khiến Huyết Đồ vô cùng hưởng thụ.

Đúng, chính là hưởng thụ!

Dưới loại tình huống này, chiêu thức mà anh ấy sử dụng càng ngày càng thuần thục hơn.

Đối với anh ấy mà nói thì đây là một cơ hội có thể tình cờ gặp nhưng không thể mong cầu.

Trên chiến trường, hai bên toàn là lấy mạng đổi mạng, đều muốn biến đổi đủ cách để giết chết đối phương.

Hoàn toàn trái ngược với tình huống lấy đòn đổi đòn, lấy vết thương đổi vết thương như bây giờ.

Bây giờ Huyết Đồ đã càng đánh càng hưng phấn, càng đánh càng thoải mái.

Lúc này, người đàn ông trẻ tuổi kia thấy hai bên đánh nhau mãi không xong, còn chưa phân được ai thắng ai thua thì mở miệng nói:

“Ông Mạc, đủ rồi đấy!”

“Ông không cần phải dây dưa với người này đâu. Mục đích trong lần hành động này của chúng ta cũng không phải người này!”

Người đàn ông trẻ tuổi kia đã nhìn ra rằng anh chàng khôi ngô vạm vỡ đối diện có một cơ thể khỏe mạnh, càng đánh càng mạnh.

Nếu tiếp tục đánh thì không bao lâu nữa ông Mạc sẽ thua mất.

Bị một võ giả tu vi thấp hơn mình đánh bại.

Đây chắc chắn là chuyện không thể chấp nhận được của một cường giả đã từng làm mưa làm gió một thời.

Ông Mạc nghe được lời người đàn ông trẻ tuổi kia nói bèn dồn sức vào hai tay rồi hung hăng đánh thẳng một chưởng về phía Huyết Đồ, sau đó cả hai cùng lùi về phía sau.

Lúc trở lại bên người người đàn ông trẻ tuổi kia, ông già thở hổn hển, hai tay run nhè nhẹ.

Nắm đấm của Huyết Đồ rất cực, sức mạnh lại lớn khác thường.

Nếu không phải vẫn luôn kiên cường thì ông ta sẽ không thể nào trụ được đến bây giờ.

Huyết Đồ thấy đối phương ngừng chiến thì cảm thấy hơi không cam lòng.

Vậy là xong rồi hả?

Ông đây đang có hứng mà!

Huyết Đồ siết chặt nắm đấm, đang chuẩn bị xông lên đánh tiếp một hồi nữa.

Thì một giọng nói vang lên bên tai anh ấy: “Trở về đi!”

Là giọng của Ngô Đình Khải!

Nghe thấy lời này, Huyết Đồ thả lỏng nắm đấm ra rồi cung kính đứng bên người Ngô Đình Khải.

Người đàn ông trẻ tuổi kia thấy cảnh tượng này thì trong lòng vừa ngạc nhiên vừa hoảng sợ.

Lực chiến đấu của người đàn ông khôi ngô vạm vỡ kia không phải là thứ mà cậu ta có thể so sánh được.

Nhưng một người mạnh như vậy lại rất cung kính Ngô Đình Khải.

Rốt cuộc là vì thân phận nên người đàn ông khôi ngô vạm vỡ kia mới phải tôn kính Ngô Đình Khải, hay là vì… thực lực?

Người đàn ông trẻ tuổi tiến lên phía trước một bước rồi trịnh trọng nói: “Anh là Ngô Đình Khải đúng không?”

“Tôi là Chu An Ngôn!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK