Lời này vừa nói ra, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Đứng đầu danh sách tân binh ưu tú!
Đây chính là niềm kiêu hãnh của Thục Đô!
Chẳng lẽ người đứng đầu danh sách tân binh ưu tú của Hoa Hạ đang đứng trước mặt họ sao?
Trong nháy mắt, tất cả phụ huynh bình thường đưa con đi học vẫn trò chuyện vài câu với Ngô Đình Khải đều đổ xô về phía anh.
“Anh Ngô, anh chính là người đã đánh cho ba đại cao thủ nhà họ Trần tan tác hả?”
“Anh Ngô, anh thực sự là người đứng đầu danh sách tân binh ưu tú mới nhất sao?”
“Anh Ngô, anh có thể dạy con tôi vài chiêu không?”
“Hứ, con nhà bà tuổi gì? Anh Ngô, con trai tôi xương cốt dẻo dai, là hạt giống tốt để luyện võ, để thằng bé nhận anh làm thầy nhé!”
…
Ngô Đình Khải lập tức bị các phụ huynh vây kín.
Nhìn thấy họ trở nên kích động một cách khó hiểu như vậy, Ngô Đình Khải ngẩn cả người.
Chuyện này rốt cuộc là sao đây?
Bất thình lình, trọng tâm hiện trường chuyển từ Kha Vũ Dương sang Ngô Đình Khải.
Mọi người vây quanh Ngô Đình Khải, nói chuyện không ngừng.
Người phụ nữ béo nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức biến thành màu gan heo.
Nghĩ tới đây, người phụ nữ béo lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Người đàn ông bám váy đàn bà này rốt cuộc là ai?
Nếu đúng là như vậy, tên đàn ông bám váy đàn bà này phải giỏi đến mức nào?
Sao lại có nhiều người vây quanh anh ta như vậy?
Người phụ nữ béo nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lập tức biến thành màu gan heo.
Người đàn ông bám váy đàn bà này rốt cuộc là ai?
Sao lại có nhiều người vây quanh anh ta như vậy?
Bà ta nghe loáng thoáng được mấy từ “Siêu cấp cao thủ”, “Đứng đầu bảng danh sách tân binh ưu tú”, “Đánh bại nhà họ Trần”.
Chẳng lẽ những từ này để miêu tả tên đàn ông bám váy đàn bà này?
Nghĩ tới đây, người phụ nữ béo lập tức cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu đúng là như vậy, tên đàn ông bám váy đàn bà này phải giỏi đến mức nào?
Nói vậy chẳng phải ngay cả anh họ của bà ta cũng không đối phó được anh ta sao?
Trái tim của người phụ nữ béo dần dần rớt xuống đáy vực.
Đúng lúc này, mấy thân vệ đi tới bên cạnh người phụ nữ béo và người đàn ông trọc đầu.
Một thân vệ trầm giọng quát: “Ngoan ngoãn đứng yên, không muốn chết thì đừng lộn xộn.”
Chất giọng trầm thấp đầy khí lạnh khiến người phụ nữ béo và người đàn ông trọc đầu sợ hãi run lên.
Thấy điệu bộ này, một cảm giác tuyệt vọng từ từ dâng lên trong lòng người phụ nữ béo.
Giờ phút này, trong đầu bà ta chỉ có một câu hỏi: Cái tên đàn ông bám váy đàn bà kia rốt cuộc có thân phận gì?
…
Ngô Đình Khải không có thời gian trả lời những câu của các phụ huynh ở đây, anh nhìn đồng hồ, cũng sắp đến giờ học rồi.
Anh nhẹ nhàng nói: “Xin lỗi mọi người, con tôi phải vào học rồi.”
Nghe anh nói vậy, các phụ huynh lập tức nhường đường cho anh, đi theo anh đến tận lối vào trường mẫu giáo.
Lúc này, viện trưởng đang nhìn đám người đang chậm rãi đi phía sau Ngô Đình Khải, kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng.
Tình huống này hoàn tác khác với những gì trong tưởng tượng!
Ngô Đình Khải từ xa đã nhìn thấy viện trưởng, khẽ gật đầu chào đối phương.
Viện trưởng nuốt nước miếng, mỉm cười gật đầu đáp lại.
Lúc này, viện trưởng mới nhớ lại lời của Ngô Đình Khải ngày hôm qua: “Dù là ai đi chăng nữa, cứ bảo họ đến tìm tôi!”
Lúc đó, viện trưởng cứ nghĩ Ngô Khải Đình là tuổi trẻ hiếu thắng chưa biết mùi đời.
Nhưng giờ nhìn lại, người ta là tự tin!
Ở cổng trường mẫu giáo, cô giáo Kim Hi Hạ đang đứng đón các học sinh vào lớp.
Nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Ngô Đình Khải, trong mắt Kim Hi Hạ hiện lên sự tiếc nuối.
Bây giờ, Kim Hi Hạ đã biết Ngô Đình Khải không phải chú mà là cha của Khiết Nhan.
Vừa nghĩ tới một người đàn ông ưu tú như vậy mà đã kết hôn, còn có con, Kim Hi Hạ không khỏi cảm thấy mất mát.
Kim Hi Hạ nhìn Ngô Đình Khải, nhẹ nhàng nói: “Anh Ngô, kỳ nghỉ hè sắp tới, mấy ngày nay thời gian tan học không cố định, anh chú ý sắp xếp thời gian nhé.”
Khi nói chuyện với Ngô Đình Khải, giọng điệu của Kim Hi Hạ cũng dịu dàng hơn hẳn.
Ngô Đình Khải gật đầu, cười nói: “Được!”
Sau đó, anh xoa đầu Khiết Nhan, dặn dò: “Phải ngoan ngoãn nghe lời cô giáo biết không!”
Khiết Nhan ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: “Con vẫn luôn rất ngoan mà!”
Ngô Đình Khải mỉm cười gật đầu: “Cha biết rồi, mau vào đi!”
Sau khi Khiết Nhan vào trường, nụ cười trên khuôn mặt Ngô Đình Khải dần biến mất.
Nhóm phụ huynh vẫn đang vây quanh người, Ngô Đình Khải chậm rãi đi về phía Huyết Đồ.
Đứng đối diện Huyết Đồ, sắc mặt Kha Vũ Dương thay đổi liên tục.
Kha Vũ Dương cũng đã nghe được những lời người đi trước nói.
Ông ta không ngờ người mà em họ nhờ mình đến dạy dỗ lại chính là người đứng đầu bảng danh sách tân binh ưu tú.
Sau khi đến bên cạnh Huyết Đồ, Ngô Đình Khải thờ ơ nhìn Kha Vũ Dương, hỏi: “Ông muốn tìm tôi gây sự hả?”
Ngô Đình Khải vừa dứt lời, trên trán Kha Vũ Dương đã đổ mồ hôi hột.
Lúc này, các phụ huynh vây quanh Ngô Đình Khải hơi sững sờ, sau đó nhao nhao nói:
“Cái gì? Quán chủ Kha, ông muốn tới gây sự với anh Ngô hả?”
“Quán chủ Kha, ông có biết anh Ngô là người đứng đầu danh sách tân binh ưu tú, là niềm kiêu hãnh của Thục Đô chúng ta không?”
“Quán chủ Kha, ông thật quá đáng, sao lại tới gây chuyện với anh Ngô!”
…
Nghe những lời chất vấn của các phụ huynh, mặt Kha Vũ Dương đổ càng nhiều mồ hôi.
Vị trí số một trong danh sách tân binh ưu tú mang lại rất nhiều lợi ích cho Thục Đô.
Hiện tại, Ngô Đình Khải lại là người đứng đầu danh sách tân binh ưu tú, đắc tội với anh chính là kẻ địch của toàn bộ Thục Đô.
Kha Vũ Dương nhỏ giọng nói: “Anh Ngô, thật sự xin lỗi, trước đó tôi không biết thân phận của anh!”
Kha Vũ Dương nếu còn muốn sống ở Thục Đô thì phải cúi đầu xin lỗi.
Ông ta không dám!
Không dám trở thành kẻ địch của cả Thục Đô.
Huống chi, đứng trước mặt ông ta lúc này còn có siêu cấp cao thủ Huyết Đồ.
Huyết Đồ cười lạnh, nói: “Ý của ông là nếu như là người khác, ông sẽ giúp cô em họ ngang ngược kia của ông đúng không?”
“Cũng đúng, với thân phận quán chủ Kha Đại, ai dám không nể mặt ông.”
Câu nói của Huyết Đồ khiến trái tim Kha Vũ Dương run lên.
Đúng là vậy!
Kha Vũ Dương vội lau mồ hôi trên trán, vội nói: “Không không, tất cả chỉ là hiểu lầm!”
Huyết Đồ cười chế giễu nhìn ông ta, không nói nữa.
Lúc này, Kha Vũ Dương mới phản ứng lại, ông ta vội quay người lại, nhìn người phụ nữ béo và gã đàn ông đầu trọc, tức giận nói:
“Hai đứa ngu kia, còn không mau qua đây xin lỗi anh Ngô!”
Người phụ nữ béo chưa từng thấy khuôn mặt của Kha Vũ Dương như vậy bao giờ, vừa dữ tợn vừa tức giận.
Người phụ nữ béo và ông chồng đầu chọc của bà ta ủy khuất đi tới, cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Ngô Đình Khải.
Khi hai người họ đến gần, Kha Vũ Dương lập tức tát vào mặt người đàn ông đầu trọc, cả giận nói: “Còn không mau xin lỗi?”
Người đàn ông đầu trọc ôm mặt, nói lí nhí: “Anh Ngô, xin lỗi anh!”
Nhưng người phụ nữ béo vẫn không cam lòng, không chịu mở miệng.
Kha Vũ Dương vốn không định đánh bà ta, nhưng thấy bộ dáng của bà ta lúc này thì lập tức nổi giận.
Ông ta cho bà ta một cái bạt tai, giận dữ nói: “Dì mất sớm, trước khi đi dặn tao chăm sóc mày.”
“Nhưng không ngờ, bao năm qua tao quá dung túng mày, nuôi mày trở thành loại đàn bà ngang ngược như vậy.”
“Lập tức nói xin lỗi anh Ngô cho tao.”
“Nếu không, sau này mày không có người thân nào là tao nữa!”
Đến lúc này, người phụ nữ béo mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.
Nếu không có Kha Vũ Dương chăm sóc, bà ta chẳng là cái gì cả!