Tiêu Anh Viên, chính là con gái của Hổ Soái trấn thủ phía đông Hoa Hạ.
Trong một lần Ngô Đình Khải và Hổ Soái liên hợp hành động, cho nên mới biết thân phận thật sự của Ngô Đình Khải.
Sau đó, để tiếp cận Ngô Đình Khải, cô ấy đã chạy đến quân đoàn Cuồng Long làm một lính quèn, từng bước lấn vào tổ ẩn sát.
Cũng bởi vì việc này, Hổ Soái đã từng mấy lần phái người đến quân đoàn Cuồng Long đòi người.
Nhưng mà, Tiêu Anh Viên vẫn luôn kiên trì ở lại quân đoàn Cuồng Long, không trở về.
Chỉ tiếc, trong lòng Ngô Đình Khải từ đầu đến cuối cũng chỉ có Lý Như Ý.
Loại tình yêu này, không thể cưỡng cầu.
Không có ở đúng thời gian gặp gỡ đúng người, thì dù có là tình sâu như biển, cũng chỉ phí công.
Sau khi mạnh mẽ huấn luyện Huyết Đồ một trận, Ngô Đình Khải tới tiệm đồ lót của Lý Như Ý.
“Ha ha, Như Ý, vậy thì sau này tớ phải làm tổng giám đốc của công ty các cậu!”
Vừa vào trong tiệm, Ngô Đình Khải đã nghe được giọng nói lảnh lót của Giang Thanh Vân.
Lúc này, Lý Như Ý nhìn thấy Ngô Đình Khải đã đến, vội vàng mang theo nụ cười chạy tới.
“Đang nói gì thế?”
“Vui vẻ như vậy!”
Lý Như Ý cười nói: “Thanh Vân muốn làm phú bà đấy!”
Giang Thanh Vân nghe thấy lời này, vội vàng nói: “Phú bà cái gì chứ, bà cô đây phải làm nữ nhà giàu số một của Thục Đô!”
Ngô Đình Khải biết bọn họ nói chính là chuyện Lý Như Ý quản lý sản nghiệp của nhà họ Lý.
Có chút không còn gì để nói.
Bát tự còn chưa có điền, đã nghĩ đến xa như vậy.
Ngô Đình Khải ở trong tiệm cả một ngày.
Hơn bốn giờ chiều, anh đúng giờ mà đến cổng trường mẫu giáo đón Khiết Nhan tan học.
Lúc này, mọi người đã biết Ngô Đình Khải là người đứng đầu bảng tân tú, là niềm kiêu ngạo của Thục Đô, đều đồng loạt nhường chỗ cho anh.
Lùi xuống cho anh đứng vào chỗ đầu tiên, cho anh là người đầu tiên đón con.
Nhìn các phụ huynh nhiệt tình đến quá mức xung quanh, trong lúc nhất thời Ngô Đình Khải lại có chút không quen.
Sau khi đón được Khiết Nhan, Ngô Đình Khải vội vàng thoát khỏi vòng vây của các bậc phụ huynh.
Trước khi rời đi, bên tai anh vẫn còn mấy lời kiểu này:
“Nhìn thấy không, cái chú mà bên cạnh có con chó trắng to đi theo đấy, chính là thầy tương lai của con đấy, con phải thể hiện cho tốt biết chưa.”
“Sau này nhìn thấy chú kia, phải ngoan ngoãn chào hỏi với chú ấy nhé!”
“Để tối nay ông nội đưa con đi bái sư, cũng không thể để cho người khác giành trước!”
…
Nghe những lời này, trong lòng Ngô Đình Khải chỉ còn bất đắc dĩ.
Trên đường về nhà, Khiết Nhan phấn khích mà nói: “Cha, cô giáo Kim Hi Hạ nói, ngày mai nhà trẻ tổng vệ sinh, không cần đi học ạ!”
Ngô Đình Khải ngẩn người: “Sao vừa nãy cô giáo Kim Hi Hạ không nói với cha?”
Khiết Nhan bĩu môi, non nớt nói: “Lúc nãy cô giáo Kim Hi Hạ muốn nói chuyện với cha, nhưng mà cha lại ôm con chạy mất!”
Ặc!
Ngô Đình Khải hơi xấu hổ.
Vừa rồi các phụ huynh nhiệt tình quá mức, anh chỉ muốn rời đi sớm một chút, cho nên cũng không chú ý tới cô giáo Kim Hi Hạ.
Ngô Đình Khải dịu dàng nói: “Vậy thì đúng lúc, ngày mai cha đưa con đi xem một trận biểu diễn võ thuật.”
Ở trong miệng của anh, võ giả nước Tu La bày lôi đài, lại thành một cuộc thi đấu biểu diễn.
Khiết Nhan hoan hô một tiếng, cực kỳ chờ mong ngày mai đến.
Đúng lúc này, Ngô Đình Khải nhận được một tin nhắn.
“Thân phận của đám người cướp ngục kia đã được xác định, đến từ nước Tây Đan!”
Nhìn thấy tin nhắn này, ánh mắt Ngô Đình Khải lạnh xuống.
Nước Tây Đan, là một nước nhỏ ở phía tây Hoa Hạ.
Dưới sự chèn ép uy lực của quân đoàn Cuồng Long, nước nhỏ này vẫn luôn rất ngoan ngoãn.
Lại không ngờ rằng, một vùng đất nhỏ bé nhìn như rất ngoan ngoãn này, lại dám phái người thâm nhập vào trong Hoa Hạ.
Cùng lúc đó, một thân vệ lái một chiếc xe việt dã đi tới bên cạnh Ngô Đình Khải.
Ngô Đình Khải khẽ xoa đầu nhỏ của Khiết Nhan, nhẹ nhàng nói: “Đi với cha xử lý ít việc trước, rồi mới về nhà, được không?”
“Được ạ!” Khiết Nhan ngọt ngào cười, chỉ cần ở cùng với cha, thì đi chỗ nào cũng được.
Rất nhanh, Ngô Đình Khải đưa theo Khiết Nhan đi vào trong một tòa căn cứ bí ẩn.
Trong phòng họp chiến thuật của căn cứ, hình chiếu thực tế ảo đã chuẩn bị xong, vài vị hổ tướng dưới trướng của Ngô Đình Khải đang cãi cọ.
“Vương Dũng Tướng, tuy rằng nước Tây Đan kia cách anh gần hơn một chút, nhưng mà ông đây đã sớm nhìn nước Tây Đan không vừa mắt rồi.”
“Chó Nhật bằng mặt không bằng lòng, ông đây đã sớm nhìn ra bọn họ không phải là thứ tốt gì rồi.”
“Bây giờ, việc này giao cho tôi, xong việc sẽ mời anh đi uống rượu!”
Người nói chuyện, một thân sát khí, chính là Hồ Thế Chiến lòng dạ hiểm độc.
Người mà Hồ Thế Chiến nói chuyện, chính là con hổ xuống núi lừng lẫy nổi danh Vương Dũng Tướng, một vị hán tử uy thế mười phần
Vương Dũng Tướng nghe xong lời Hồ Thế Chiến, cười lạnh nói: “Có cái rắm, con mẹ nó đừng có mang lại phiền phức cho ông đây.”
“Chút dự tính này của Hồ Thế Chiến anh, ông đây lại không biết chắc?”
“Mấy bình nước đái ngựa là mua chuộc được ông đây à?”
“Đừng có mơ!”
Hai người này cực kỳ quen thuộc tính cách của đối phương, đều biết đối phương muốn làm gì.
Lúc này, mấy vị chiến tướng khí thế kinh người còn lại vội vàng nói:
“Các anh giành tới giành lui cũng không có kết quả, còn chẳng thà để cho Mã Trí tôi đi.”
“Các anh yên tâm, tôi nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa việc này, không để cho quân đoàn Cuồng Long của ta mất mặt đâu!”
“Đợi lát nữa Long Soái tới, hai anh cứ việc đẩy chuyện này cho tôi, tôi không sợ vất vả đâu!”
…
Ngô Đình Khải cho Khiết Nhan ở ngoài cửa chơi với Tiểu Hôi Hôi, cũng dặn dò thân vệ trông nom xong, rồi sau đó bước vào trong phòng họp chiến thuật.
Mới vừa đi vào, đã thấy bên trong ồn ào như chảo dầu sôi.
Lúc này, đám chiến tướng nhìn thấy Ngô Đình Khải tới, các tướng trong hình chiếu thực tế ảo đồng loạt đứng dậy, cung kính nói: “Long Soái!”
Ngô Đình Khải cũng đã biết rõ tính cách của bọn họ như lòng bàn tay, biết bọn họ đang ầm ĩ chuyện gì.
Anh nhìn về phía một thân vệ đã sớm chờ ở trong phòng họp chiến thuật trung đẳng, bình thản nói: “Nói lại tình huống một cách kỹ càng tỉ mỉ đi!”
Nước Tây Đan này tuy là một nước nhỏ, nhưng mà dù sao cũng là một quốc gia.
Loại quyết sách này, cần phải có Ngô Đình Khải tự mình hạ lệnh.
“Vâng!” Thân vệ kia đáp lại, sau đó cầm lấy một cái ấn phím trong tay, tình huống lần này cùng với tin tức đám cướp ngục kia lập tức hiện lên ở phía trước mặt Ngô Đình Khải.
Thân vệ kia nói khái quát: “Lần này người dẫn đầu thâm nhập vào Hoa Hạ, là một vị chiến tướng của quân đội Tây Đan.”
“Căn cứ vào tình báo trước mắt, quốc quân của nước Tây Đan hình như đến bây giờ vẫn chưa biết chuyện này.”
“Căn cứ vào phỏng đoán nhiều mặt tình báo, chuyện này, là chiến tướng Cáp Xích đứng đầu nước Tây Đan lén lút chủ đạo!”
Nhìn chân dung của vị Cáp Xích kia ở trước mặt, ánh mắt Ngô Đình Khải lạnh lùng.
Hơi yên lặng, Ngô Đình Khải lạnh lùng nói: “Vương Dũng Tướng, cho anh thời gian ba ngày, bắt Cáp Xích về cho tôi.”
“Chuyện này, một Cáp Xích nho nhỏ, chắc chắn không dám tự làm, tra ra kẻ làm chủ ở phía sau gã.”
“Đồng thời, đi gọi chất vấn quân nước Tây Đan, có phải muốn khiêu khích quân đoàn Cuồng Long ta hay không!”
Vương Dũng Tướng nhận được mệnh lệnh, thân mình chấn động.
Anh ta lớn tiếng nói: “Vâng, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Các chiến tướng còn lại thấy Ngô Đình Khải đã hạ lệnh, hơi thất vọng, việc này không liên quan đến bọn họ.
Một khi Long Soái đã hạ lệnh, thì chính là quân lệnh như núi!
Đúng lúc này, cửa của phòng họp chiến thuật bị đẩy ra, một giọng nói nho nhỏ truyền vào.
“Cha, Tiểu Hôi Hôi đi tiểu!”