Thấy khách khứa xung quanh chẳng mấy phản ứng, Trương Cảnh Hàn có hơi lúng túng.
Ông đây nói hay như vậy mà chẳng lẽ ngay cả một tràng pháo tay khích lệ cũng không có sao?
Trông thấy tình cảnh xấu hổ của Trương Cảnh Hàn, ông cụ Lý khoan thai bước đến đỡ cậu ta dậy, rồi lại kéo tay Lý Thiên Ân.
Ông ấy đặt tay hai người vào nhau, hiền từ nói: “Từ nay về sau các con phải thấu hiểu cho nhau.”
“Trong cuộc sống hằng ngày sẽ khó mà tránh khỏi nảy sinh mâu thuẫn, các con nhớ phải nhường nhịn lẫn nhau.”
“Thiên Ân, con cũng phải thay đổi tính tình của mình, học tập chị của con nhiều vào.”
Lý Thiên Ân hiểu ông mình nói như vậy là bảo cô ta nhìn Lý Như Ý mà học tập.
Tại thời khắc quan trọng nhất trong đời thế này mà lại phải nghe nhắc đến cái tên đáng ghét kia.
Cô ta thầm tức tối trong lòng nhưng không dám lên cơn ngay tại chỗ, chỉ có thể nhỏ nhẹ đáp: “Thiên Ân nhớ rồi ạ!”
Bấy giờ cô ta mới hiểu rõ rằng, trong lòng ông mình, cô ta chưa từng sánh bằng Lý Như Ý.
Hiện tại cô ta rất muốn hỏi to một câu: Tại sao chứ?
Lý Như Ý thì có gì tốt đẹp?
…
Sau khi dặn dò Lý Thiên Ân và Trương Cảnh Hàn mấy lời, ông cụ Lý quay người trở về.
“Ông Lý, đợi đã!”
“Ông cố, chờ một chút!”
Đúng lúc đó, có hai giọng nói khiến ông ấy dừng chân.
Hai giọng nói, một giọng nam một giọng nữ, một giọng trầm mạnh mẽ một giọng trẻ con non nớt.
Hai người này hiển nhiên là Ngô Đình Khải và Lý Khiết Nhan đang cười tươi roi rói.
Một tay Ngô Đình Khải bế Khiết Nhan, một tay nắm lấy tay của Lý Như Ý, anh quay đầu nói với người phía sau: “Đi với anh.”
Vẻ mặt Lý Như Ý đầy nghi hoặc, ngạc nhiên hỏi: “Làm gì cơ?”
Cô đã sớm nhận ra hai cái tên này cứ hành động kỳ quặc sao đó, nhưng hỏi thì chẳng ai chịu trả lời cả.
Khiến cho Lý Như Ý tức đến nỗi thường hay hoài nghi có phải cô đã nuôi dưỡng nên một tên nhóc phản bội hay không.
Có cha quên mẹ, đời là thế đó!
Ngô Đình Khải cười bí ẩn, nói: “Đi, em sẽ biết ngay thôi!”
Sau đó, dưới ánh mắt tò mò của toàn bộ quan khách, Ngô Đình Khải vừa bế Khiết Nhan vừa dắt tay Lý Như Ý bước đến trung tâm đại sảnh.
Vóc người Ngô Đình Khải vốn khôi vĩ, lúc bước đi vô cùng có khí thế.
Tay trái bế con, tay phải dắt mẹ, thế mà lại làm cho người ta có cảm giác anh đang “đứng trên đỉnh vinh quang.”
Trương Cảnh Hàn và Lý Thiên Ân trông thấy gia đình ba người đang đến gần thì cuống quýt nép sang một bên tránh đường.
Bọn họ không hề biết Ngô Đình Khải muốn làm gì, chỉ sợ anh đến đây bắt lỗi.
Ông cụ Lý quay lại nhìn ba người, cười hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Khiết Nhan vừa đến gần ông cụ Lý đã giơ hai cánh tay ra, vui vẻ nói: “Ông cố ơi, bế con!”
Ông cụ Lý cười vang đỡ lấy cô bé, cô bé lập tức ghé vào tai ông ấy nhỏ giọng thì thầm gì đó.
Nghe Khiết Nhan nói xong, ánh mắt ông cụ Lý liền sáng lên và vuốt râu cười to: “Được được được!”
Ba chữ “được” liên tiếp đã biểu lộ ra tâm trạng vô cùng vui mừng của ông ấy.
Nhưng cũng chính ba chữ “được” này khiến cho biểu cảm của Lý Như Ý trở nên ngơ ngác.
Rốt cuộc mấy người này định làm gì thế?
Lúc này, Ngô Đình Khải vẫy tay với Huyết Đồ một cái, Huyết Đồ liền gật đầu.
Sau đó, có những tiếng bước chân xào xạc vang lên bên ngoài đại sảnh.
Những tiếng bước chân này tuy nhẹ nhưng rất nhiều và lộn xộn.
Bấy giờ, một người đàn ông trung niên mặc tây trang, trông dáng dấp có vẻ là người quản lý bước vào cửa đại sảnh.
Sau khi vào, người đó liền hô to: “Toàn thể công ty xin hân hạnh phục vụ quý khách.”
Nói xong, ông ta vẫy tay, rất nhiều người trẻ mặc đồng phục cầm hoa tươi trên tay bước vào, trang trí cho đại sảnh và hai sảnh trái phải.
Trên tay họ cầm đủ các món đồ trang trí hoa cỏ.
Tại nơi Ngô Đình Khải và Lý Như Ý đang đứng, có nhân viên nhanh chóng bày biện những chậu hoa tươi thành một vòng tròn xung quanh bốn người.
Cuối cùng, lại có nhân viên nâng vào một vòng hoa hình trái tim thật to được kết thành từ 999 đóa hoa hồng đỏ rực.
Vòng hoa được đặt nằm nghiêng trên giá chuyên dụng, thoạt nhìn vô cùng bắt mắt.
Sau cùng, một nữ sinh hai tay nâng một chiếc vương miệng pha lê tiến vào, đặt nó vào tay Ngô Đình Khải.
Lý Như Ý ngơ ngác nhìn mọi thứ diễn ra, tâm trí cô có hơi theo không kịp.
Bỗng chốc, Lý Như Ý trừng to mắt.
Nữ sinh đấy chính là Giang Thanh Vân.
Giang Thanh Vân cười hì hì nhìn Lý Như Ý, đắc ý nói: “Sao? Không ngờ tới phải không?”
Lý Như Ý nhìn cô ấy, rồi lại nhìn Ngô Đình Khải, cuối cùng quay sang nhìn Khiết Nhan.
Trong thoáng chốc, hốc mắt Lý Như Ý phiếm hồng, yên lặng nhìn Ngô Đình Khải, nước mắt lặng lẽ tuôn rơi.
Ngô Đình Khải mỉm cười, dịu dàng giơ tay lau đi nước mắt nóng hổi trên má cô, nói: “Ngốc.”
“Vui lên nào, em là nhân vật chính của ngày hôm nay mà.”
Khiết Nhan ở bên cạnh lúc này cũng lên tiếng cổ vũ, ngây ngô nói: “Mẹ khóc nhè, xấu hổ quá đi!”
Chưa cần nói xong, khi cô nhóc vừa mở miệng là đã làm cho Lý Như Ý cảm thấy cô đã nuôi dưỡng nên một con sói mắt trắng.
Ngay cả lúc này mà cũng đổ thêm dầu vào lửa.
Cô lườm Khiết Nhan một cái, nước mắt của hạnh phúc càng lúc càng nhiều hơn.
Ngô Đình Khải nhìn cô bé, đặt một ngón trỏ lên môi mình, làm động tác ám chỉ cô bé yên lặng.
Cô bé lập tức dùng hai tay che miệng lại, gật đầu thật mạnh.
Ngô Đình Khải dịu dàng lau đi nước mắt trên hai má Lý Như Ý, sau đó nhìn về phía ông cụ Lý, cười nói: “Ông Lý, hai ngày trước Như Ý có nói với con một chuyện.”
Ông cụ Lý mỉm cười gật đầu, ý bảo anh tiếp tục nói.
Ngô Đình Khải tiếp tục cười nói: “Hai ngày trước, Như Ý nói với con rằng em ấy muốn nhân buổi tiệc mừng thọ của ông hôm nay, xin ông quyết định bàn chuyện cưới xin cho hai chúng con.”
“Nhưng mà chuyện này sao có thể để phụ nữ chủ động được, phải để đàn ông làm chứ.”
Những lời này vừa dứt, Tuyệt Mệnh và Tuyệt Tình liền cười to.
Long Soái vẫn luôn hành động một cách khí phách như vậy.
Huyết Đồ cười toe toét, đôi mắt hổ tràn đầy xúc động.
Thân là thống lĩnh thân vệ của Ngô Đình Khải, anh ấy hiểu rõ hơn ai hết tình cảm của Ngô Đình Khải dành cho Lý Như Ý.
Hai trái tim xa cách bao năm cuối cùng cũng quay về với nhau.
Tuyệt Mệnh và Tuyệt Tình thầm xúc động, ra sức vỗ tay.
Vốn đã quen với Long Soái lạnh lùng khí phách, đây là lần đầu tiên nhìn thấy một Long Soái “nữ nhi tình trường” như vậy đó nha!
“Bộp bộp bộp.”
Hai người đang ra sức vỗ tay bỗng nhận ra có gì đó không đúng.
Tại sao lại ít tiếng vỗ tay như vậy?
Thế này sao mà được?
Tuyệt Mệnh trừng mắt nhìn khách khứa xung quanh, hàm ý trong đôi mắt khiến lòng rất nhiều người lạnh run.
Ngồi đây đều là những người đã thành tinh, làm sao mà không hiểu ý của Tuyệt Mệnh được.
Bỗng chốc, tiếng vỗ tay vang dội vang lên trên sảnh trái và sảnh phải.
“Bộp bộp bộp!”
“Bộp bộp bộp!”
Rất nhiều người ra sức vỗ tay, chỉ sợ vỗ tay không đủ to sẽ khiến tên thần chết kia nhớ mặt.
Thậm chí có người vừa vỗ tay vừa rơi nước mắt “cảm động”.
Tuyệt Mệnh thấy tình hình như vậy mới vừa lòng dời mắt.
Vậy mới phải chứ!
Chỉ là có hơi yếu một chút.
Nếu là mấy tên Sói Con trong quân đến, những tiếng vỗ tay như sấm dậy đó chắn chắn có thể làm bật cả nóc nhà.
Ở sảnh bên cạnh, Lý Thiên Ân nhìn Lý Như Ý giữa mấy khóm hoa, lòng ghen ghét chất chứa đã cao như núi.
Tại sao?
Tại sao lại là cô?
Cô ta không hiểu, rốt cuộc cô ta thua kém chỗ nào?
Nhìn đại sảnh bày bố như một biển hoa, nhìn gương mặt tươi cười của mỗi người, nhìn tràng vỗ tay như sấm dậy.
Lý Thiên Ân vô cùng không thể chịu đựng nổi.
Lời cầu hôn đơn sơ lúc nãy so sánh với bây giờ chẳng khác nào cống rãnh so sánh với đại dương.
Mỗi một cách cắm hoa, mỗi một đóa hoa tươi đều mang ý nghĩa riêng.
Những thứ này đều phải được chuẩn bị từ trước, gấp gáp là không thể nào làm được.
Chuyện này chứng tỏ Ngô Đình Khải cực kỳ quan tâm tới việc cầu hôn này.
Nhìn lại của mình, Lý Thiên Ân đột nhiên cảm thấy viên kim cương hồng trên tay không bằng một góc!
Nhưng mà vẫn còn may!
May mà cô ta có được viên kim cương hồng cực kỳ quý giá.
Mà Lý Như Ý thì không!