Sáng sớm ngày thứ hai…
Ánh sáng ấm áp xuyên qua mái nhà tranh, chiếu lên mặt Thương Nanh, hắn chậm rãi mở mắt, thần sắc Thương Nanh lúc này hơi mệt mỏi, nhưng khuôn mặt mệt mỏi đó không khỏa lấp được sự vui sướng trong nội tâm của Thương Nanh.
Dùng thân thể làm trận cơ, dùng huyệt đạo làm trận hình, dùng kinh mạch toàn thân để hình thành trận tuyến, dùng đan điền làm tâm trận, cung cấp năng lượng cho trận pháp, đó chính là tinh túy của dùng thân luyện trận.
Mặc dù hiện tại thân thể, huyệt đạo, kinh mạch của Thương Nanh vẫn ở trạng thái nguyên thủy, không thể như kiếp trước, tùy tâm sở dục gia trì các đại trận, nhưng dù sao Thương Nanh cũng là trận pháp tông sư của Tu Chân Giới, hắn cũng là Khai Sơn thủy tổ của môn phái dùng thân luyện trận, đối với ứng dụng trận pháp, từ lâu hắn đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, có thể tùy tâm sở dục bố trí trận pháp, cho dù là với điều kiện cực kỳ hà khắc, hắn cũng có thể bố trí được trận pháp thích hợp.
Đêm qua, Thương Nanh đã vắt óc thôi diễn, tính toán, rốt cục dựa vào trạng thái của bản thân mà bố trí một loại trận pháp mới, đó là Di Hình Hoán Vị trận, hơn nữa còn thành công gia trì lên bản thân.
Di Hình Hoán Vị trận, danh như nghĩa, không phải sát trận, chẳng phải huyễn trận, khốn trận, mà chỉ là một loại trận pháp phụ trợ thân pháp, sử dụng trận này có thể vượt qua không gian, thần không biết, quỷ không hay mà tới vị trí cần thiết, trong các trận pháp phụ trợ, nó không giống Tụ Linh Trận có thể phụ trợ tu luyện, cũng không giống Đột Thứ Trận để phòng ngự, cũng không giống….Tóm lại, Di Hình Hoán Vị trận có tính thực dụng rất thấp.
Thương Nanh mặc dù tự mình thôi diễn Di Hình Hoán Vị trận, nhưng hắn dù đã vắt óc suy nghĩ cũng không biết ứng dụng trận này thế nào, không thể dùng chế địch, không thể phòng ngự, luyện khí, cũng không thể thâu vật từ xa, trị liệu, có thể nói trước mắt chỉ có thể coi trận pháp này như một chiếc bình hoa dùng để làm cảnh, căn bản không có tính thực dụng.
Nghĩ tới đây, Thương Nanh lại lắc đầu cười khổ, Di Hình Hoán Vị Trận này chính là do hắn thôi diễn, biến tấu từ một loại trận pháp khác, dĩ nhiên, có lẽ trước đây hắn chưa từng phải sờ vào mấy cái trận thế kiểu này nên cũng chẳng biết khai thác tiềm năng của nó thế nào.
Mặc dù như vậy, Thương Nanh vẫn không ngặn được sự vui mừng, bất kể hữu dụng hay vô dụng, ít nhất trên người hắn đã có một đạo trận pháp gia trì, tâm tình cũng kiên định thêm vài phần, dù sao Thương Nanh coi trận pháp là bạn, trận pháp đối với hắn như hảo huynh đệ vậy, tới dị giới, thân thể bị hủy, vạn đạo trận pháp gia trì trên thân thể biến mất, Thương Nanh cảm thấy như đã mất mất thứ quan trọng nhất, trong lòng luôn thấp thỏm lo âu, trống rỗng, cảm giác đó khiến hắn vô cùng phiền não.
Mặc dù tính thực dụng của Di Hình Hoán Vị Trận ít đến đáng thương nhưng với Thương Nanh, đó là một chén thuốc tâm linh không thể tốt hơn, khiến hắn một lần nữa cảm nhận được hơi thở của ông bạn già, tâm thần trấn định lại rất nhiều. Sự vui sướng trong lòng hắn lúc này không kém lúc hành hung Lais William.
Mắt Thương Nanh tỏa sáng, hắn nhìn bốn phía, từ sau khi gia trì trận pháp lên thân thể một lần nữa, hắn có chút hưng phấn, kích động, muốn thử thí nghiệm hiệu quả của trận pháp, nhưng trong phòng ngoài trừ cỏ tranh thì chỉ có Kuno đang nằm ngủ.
Mặc dù Thương Nanh có ấn tượng không tốt lắm về cái trận Di Hình Hoán Vị này, nhưng nếu bảo hắn cầm hai cây cỏ để thí nghiệm thì không khỏi có chút dùng dao mổ trâu giết gà, xem ra chỉ có thể dùng chính bản thân hắn và Kuno để thí nghiệm.
Tâm niệm vừa động, trong nháy mắt các huyệt đạo truyền đến cảm giác tê dại, từ đan điền, một luồng khí ấm áp tràn ra, ngay sau đó hắn thấy hoa mắt một cái, không biết trời xui quỷ khiến thế nào lại hiện ra ngay chỗ Kuno vùa ngủ, còn Kuno lại hiện ra đúng chỗ hắn đứng vừa rồi.
Nói thì chậm nhưng sự việc xảy ra rất nhanh, Thương Nanh cùng Kuno trong nháy mắt Di Hình Hoán Vị, chỉ trong một cái chớp mắt, đương nhiên, có được điều này chính là tác dụng của dĩ thân luyện trận, có thể thuấn phát.
- Tốt !!!
Thương Nanh nhịn không được nắm chặt tay, hưng phất hô lên một tiếng.
Kuno bị tiếng hô của Thương Nanh làm cho tỉnh giấc, hắn dụi dụi hai mắt, rồi lắc lắc cái cổ nói:
- Thiếu gia, người dậy thật sớm…
Mới đứng dậy, hắn bỗng kinh ngạc phát hiện, không biết làm sao hắn lại đang nằm ở chỗ thiếu gia thường ngày hay ngủ, mà thiếu gia lại đang bó gối ngồi ở chỗ hắn ngủ. Hắn cảm thấy rất nhức đầu, trong lòng chợt nghi ngờ, tối qua rõ ràng hắn nằm ở chỗ của hắn, sao sáng sớm tỉnh dậy đã chạy tới chỗ của thiếu gia ? Nếu bảo thiếu gia gày gò kia có thể bê hắn sang chỗ khác thì hắn lại càng không tin….
Thấy vẻ mặt nghi ngờ của Kuno, Thương Nanh cười thầm, rồi bình thản nói:
- Ừ, dậy rồi thì đi ăn điểm tâm
Thương Nanh và Kuno lần lượt chui ra khỏi ngôi nhà tranh, sau đó tới hồ nước trong xóm nghèo, sau đó vào bừa một quán ăn ven đường ăn điểm tâm.
Nếu là ngày thường, Tây Mông và Kuno tự nhiên không thể được như vậy, bọn họ mở mắt ra việc đầu tiên là kéo cái bụng đói đi lê la ăn xin, hơn nữa ở đại lục này, nhân tình không tốt, ăn xin cũng rất khó khăn, có khi tới chiều cũng chưa được miếng bánh bao vào bụng, không như hiện tại, an nhàn ngồi mà hưởng thụ.
Ăn điểm tâm xong, Thương Nanh và Kuno lại hết việc làm, bình thường cả ngày họ đi ăn xin, không có thời gian lo việc dư thừa, hiện tại thoải mái, no bụng, hơn nữa cũng chẳng cần lo bữa trưa, Thương Nanh tự nhiên không tình nguyện đi ăn xin, dù sao thân là trận pháp tông sư, hắn rất cao ngạo.
Kuno thì khác, mặc dù hắn biết trong tay có chút kim tệ, nhưng sẽ không nuôi nổi bọn hắn cả đời, miệng ăn núi lở, hắn không nghe lời khuyên của Thương Nanh, cứ theo thói quen lẽo đẽo đi ăn xin.
Thương Nanh hết cách đành bám theo hắn, trong đầu liên tục suy nghĩ đại kế kiếm tiền.