Ánh dương chói chang, Thương Nanh và Kuno từ dược điếm đi ra, tiến thẳng về phía Tây Môn, đi về phía ma thú sơn mạch.
Cửa Tây là con đường duy nhất để tiến nhập Ma thú sơn mạch, Ma thú sơn mạch cũng là một nửa sản nghiệp của A Tư Đặc Lan thành vì thế thành chủ rất coi trọng con đường này.
Vì phục vụ lính đánh thuê, thành chủ đã chi ra rất nhiều tiền để xây dựng đường xá, nối từ trong thành tới Ma thú sơn mạch.
Trên đường lúc này rất nhiều người đang bàn tán về ma thú sơn mạch, đa phần bọn họ tụ tập thành từng đội, mặc dù ma thú sơn mạch là bảo tang, nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
So sánh với những đội ngũ khác, đội ngũ hai người của Kuno và Thương Nanh khá yếu, Thương Nanh tay cầm ma pháp trượng, khẽ lau mồ hôi, sau đó ngửa mặt nhìn ánh dương chói chang chiếu rọi, thầm thở dài.
Thương Nanh còn như vậy, khỏi phải nói tới con trâu khiêng cây Sơn Hà Phủ nặng hai trăm cân phía sau, hắn vừa đi vừa thở hổn hển, vô cùng mệt mỏi.
Thời gian này là thời gian nóng nhất trong năm, từ trong thành tới ma thú sơn mạch, đâu đâu cũng vô cùng náo nhiệt, tiếng cười nói, chửi mắng vang khắp nơi:
- Mẹ nó, thật khốn kiếp, cái sơn mạch chó chết, nóng muốn chết ông nội ngươi rồi !!
Một đại hán thân hình cao to chửi mắng.
- Đúng vậy, nóng như thế này, đừng nói là tới sơn mạch săn bắn ma thú, sợ rằng đi từ đây tới sơn mạch không thôi cũng chết người.
- Đi thế này vô cùng tốn sức !!
Quả như vậy, đi như vậy, khi vào tới sơn mạch cũng chẳng còn khí lực, sẽ vô cùng nguy hiểm.
- Nếu có thể trực tiếp vào sơn mạch thì tốt…
Một người nói.
- Im, nằm mơ hả
Tên đồng bọn cười ồ lên:
- Bát quá, nếu thành chủ có thể mời vài ma pháp sư không gian hệ tới thiết lập một truyền tống trận thì thực tốt, cùng lắm chúng ta cũng góp tiền xây dựng.
- Không gian hệ ma pháp sư vô cùng thần bí, sao có thể chạy tới cái tiểu thành thị của chúng ta chứ …
Một người lắc đầu ngao ngán.
Thương Nanh đang đi phía sau nghe vậy chợt ngẩn người, đúng vậy, tại sao ta không nghĩ tới, truyền tống đối với ta bất quá cũng chỉ như bữa sáng mà thôi, nếu ta đặt một truyền tống trận từ Tây Môn tới Ma thú sơn mạch rồi thu tiền truyền tống không phải sẽ rất dễ dàng sao ?
Thương Nanh mừng như điên, hai mắt sáng rực.
- Thiếu gia, người làm sao vậy ?
Kuno thấy hắn ngẩn người liền hỏi.
- A…
Thương Nanh tỉnh hồn lại, sau đó cười nói:
- Kuno, chúng ta phát tài rồi !!
- Phát tài ?
Kuno sửng sốt, giờ đang bị đòi tiền thuê phòng, cơm ăn sợ còn không có mà ăn, xui xẻo đầy mình, nhìn đâu cũng không thấy phát tài được !!
- Đúng !!!
Thương Nanh gật gật đầu, sau đó cười vô cùng thần bí, mặc dù bây giờ huyệt đạo trên người hắn chưa đủ để kiến tạo truyền tống trận, nhưng đó là sử dụng thân thể để bố trận, còn tạo ra truyền tống trận bình thường thì căn bản không cần, chỉ cần tìm vài khối linh thạch làm nguyên liệu là có thể kiến tạo trận thế, điều này đối với Thương Nanh thực không thể đơn giản hơn.
Đương nhiên, Ma Huyễn Đại Lục không có linh thạch, có điều sau khi suy nghĩ, hắn nghiệm ra, ma thú tinh hạch cũng có thể thay thế, trong lòng hắn vô cùng hoan hỉ, mặc kệ lần này thế nào cũng phải kiếm một ít ma thú tinh hạch…
Thấy thiếu gia cười vô cùng thần bí, Kuno cũng không hiểu, mà cũng không hỏi.
Dưới ánh nắng khủng khiếp, Thương Nanh và Kuno sau hai giờ cũng đã lết tới cửa Ma thú sơn mạch, tìm được một mảnh đất thoáng mát để nghỉ ngơi.
Ma thú sơn mạch cây cối rậm rạp, kiếm một chỗ tránh nắng đương nhiên rất đơn giản, ngoài bìa rừng lúc này tập trung rất đông người đang ngồi nghỉ.
Bọn họ phần lớn cũng giống như Thương Nanh, xuất phát từ sớm, đi gần hai giờ mới tới đây, thể lực tiêu hao gần hết, phải ngồi lại nghỉ ngơi.
- Thiếu gia, ăn đi..
Kuno mở túi hành lí, lấy cái bánh bao đưa cho Thương Nanh.
- Ngươi cũng ăn đi
Thương Nanh bẻ cái bánh bao, đưa phần lớn cho Kuno.
Thấy Thương Nanh đưa bánh qua, Kuno vội nói:
- Ta không đói, thiếu gia ăn đi.
Thương Nanh thấy vậy giả bộ tức giận, nói:
- Ăn nhanh, muốn ta tức giận hả.
- A, không, ăn….
Kuno nặng nề gật đầu, kết quả hắn ngấu nghiến ăn, trông như sắp chết vậy.
Bữa cơm đơn giản qua đi, Thương Nanh và Kuno cũng ngồi yên nghỉ ngơi, giờ là giữa trưa, mặc dù trong Ma thú sơn mạch cây cối rậm rạp, ánh nắng chiếu không tới, nhưng trong đó không khí ngột ngạt, vô cùng khó chịu, chui đầu vào bây giờ không phải là ý kiến tốt.
Thương Nanh nhìn quanh một vòng, thấy rất nhiều đội ngũ, ít nhất cũng có sáu người, nhiều thì có cả chục người, tất cả đều là lính đánh thuê, có đội ngũ có cả ma pháp sư và chiến sĩ.
Nhìn lại đội ngũ của mình, cũng là ma pháp sư và chiến sĩ, nhưng nhân số và tu vi cấp bậc rõ ràng thua kém các đội ngũ khác rất nhiều.
- Hi vọng không có gì bất trắc !!!
Thương Nanh tự an ủi, dù sao hắn chưa từng vào Ma thú sơn mạch, mặc dù nghe nói rất nguy hiểm nhưng hắn chưa từng thể nghiệm qua.
- Chúng ta nên né tránh ma thú cấp cao, chỉ cần tìm vài ma thú cấp thấp mà ra tay được rồi.
Nửa giờ sau, một số đội ngũ bắt đầu kiểm tra trang bị, thong thả tiến vào ma thú sơn mạch.
Thương Nanh nhìn thoáng qua rồi chậm rãi đứng lên, liếc mắt nhìn Kuno rồi nói:
- Chúng ta đi thôi.
- Dạ, thiếu gia.
Kuno vội vàng đứng dậy, đeo bao hành lí, sau đó nắm Sơn Hà Phủ bước theo sát Thương Nanh.
Vừa tiến vào sơn mạch, ánh sáng chợt ảm đạm vài phần, rừng cây rậm rạp che gần hết ánh sáng.
Thương Nanh cầm ma pháp trượng, nhẹ nhàng bước, tinh thần lực mở rộng kiếm mục tiêu và quan sát động tĩnh xung quanh.
- Dừng !!
Thương Nanh đột nhiên phất tay nói khiến Kuno đang lẽo đéo theo sau giật mình.
- Sao vậy thiếu gia ?
- Thu hoạch ngoài ý muốn !!!
Thương Nanh cười nhạt, sau đó ngồi xuống, bắt đầu vạch bụi cỏ móc ra một cây cỏ nhỏ màu vàng nhạt.
- Thiếu gia, cái này ?
Kuno cũng biết, trong ma thú sơn mạch ngoại trừ ma thú còn có rất nhiều khoáng thạch cao cấp, dược liệu quý hiếm, chẳng lẽ thiếu gia vừa nhổ ra là một dược liệu quý ?
- Đúng
Thương Nanh gật gật đầu:
- Đây là Ngả La Hoa, nhìn có vẻ bình thường nhưng nếu bán có thể bán tới 30 kim tệ.
- Ba mươi kim tệ ?
Kuno nhất thời vui mừng
- Vậy chúng ta chỉ cần đào mười cái cây nhro này là đủ tiền thuê phòng !!!...
Thương Nanh nghe vậy cười khổ, Ngả La Hoa có thể bán 30 kim tệ, nhưng đó là bán, muốn mua lại, sợ rằng 100 kim tệ cũng vị tất có mà mua.
Hơn nữa Ngả La Hoa còn là một dược liệu quan trọng để hắn đả thông kinh mạch, đương nhiên sẽ không bán được.
- Đi
Thương Nanh cho cây thuốc vào trong túi đồ rồi phất tay ra hiệu.
Thương Nanh và Kuno tiếp tục lục lọi trong sơn mạch, thỉnh thoảng họ cũng gặp vài đội ngũ lớn, nhưng tất cả đều không để ý hai người mà cứ thế tiến sâu vào trong sơn mạch.
Về phần Thương Nanh và Kuno, bọn hắn biết càng vào sâu, ma thú càng mạnh, càng thêm nguy hiểm, ở ngoài chỉ có vài ma thú cấp thấp, bọn hắn có thể đối phó, vì thế bọn hắn chỉ loanh quanh bên ngoài.
Tiêu tốn nửa giờ loanh quanh, Thương Nanh có chút buồn bực, mặc dù bên ngoài tương đối an toàn, nhưng cũng bị người ta lục soát cả trăm ngàn lần, đừng nói ma thú, ngay cả dược liệu, khoáng thạch cũng đã bị vặt sạch.
Thương Nanh ngẩng đầu nhìn vào sâu trong Ma thú sơn mạch, chần chờ một chút rồi nói:
- Đi, vào trong thử thời vận…