• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy tiếng quát phía sau, Thương Nanh ngẩn người, sau đó vội vàng quay đầu lại, thấy một lão già áo xanh cùng hơn mười tên thị vệ tay cầm binh khí đang nổi giận đùng đùng lao tới.

Thương Nanh ngạc nhiên, hắn không nhận ra lão già áo xanh này, càng không nghĩ tới việc có ân oán gì với lão.

Kuno đang đứng sau Thương Nanh cũng ù ù cạc cạc, thần sắc mù mịt, nhưng theo bản năng, hắn vẫn giơ Sơn Hà Phủ ngang ngực, tiến tới che cho Thương Nanh.

- Hừ, ta và ngươi không cừu oán, nhưng ngươi và thiếu gia ta có thù lớn !!!

Lão già áo xanh phẫn nộ quát.

- Thiếu gia nhà ngươi ?

Thương Nanh cúi đầu trầm tư trong chốc lát, rồi thầm giật mình, cười lạnh:

- Thiếu gia nhà ngươi là tên Lai Tư Uy Liêm ngu xuẩn ?

- Khốn kiếp, dám vũ nhục thiếu gia nhà ta, biết thức thời thì ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói, nếu không, lão phu cũng sẽ trói ngươi lại giao cho gia tộc Rand, để tộc trưởng xử trí.

Nghe vậy, Thương Nanh chợt cười rộ, khó trách khi mình vào cửa, tiểu thư bán hàng lại có biểu hiện quái dị như vậy, nguyên lai là dẫn dê vào miệng hổ, giữ chân mình.

Lão già áo xanh cười khẩy nói:

- Mấy ngày nay ngươi trốn rất giỏi, gia tộc Rand đã phái nhiều người truy tìm nhưng cũng không tìm được, bất quá ông trời có mắt, đưa ngươi tới tận cửa, tạo điều kiện cho Robert ta lập công…

- Phải không ?

Thương Nanh nheo mắt, cười:

- Có thể lập công hay không còn phải xem bản lãnh của ngươi !!!

Nghe lời nói ngạo mạn của Thương Nanh, lão già áo xanh khinh miệt cười, hắn tự nhiên biết, Tây Mông bây giờ không phải là phế vật trước đây, nhưng thế thì sao ? Thương Nanh bất quá chỉ là sơ cấp ma pháp sư học đồ, huống hồ ma pháp sư muốn thi triển pháp thuật phải mất thời gian ngâm xướng, bọn hắn lại có hơn mười người, dù Tây Mông có muốn cũng không cách nào trốn.

Sắc mặt Thương Nanh cũng có chút căng thẳng, tính toán tìm cách trốn, nhưng hắn thì có thể, có điều hắn không muốn Kuno bị họ bắt, với tính cách của hắn, tuyệt đối không cho phép điều này xảy ra.

- Ngươi lui về phía sau, để mọi việc ta xử lý

Thương Nanh nói, sau đó đưa tay đẩy Kuno lui lại, hai mắt hắn lấp lóe quang mang, khóe miệng nở một nụ cười xấu xa.

Kuno lo lắng nói:

- Thiếu gia, ma pháp sư không thích hợp cận chiến, ở đây lại nhỏ hẹp, lại càng bất lợi, để ta !!!

- Lui ra sau !!!

Thương Nanh không đổi giọng, bình thản nhắc lại, hơn nữa trong giọng nói mang theo một sự tự tin cao độ, còn có cả uy áp không thể phản kháng.

Nghe vậy, Kuno hậm hực, không cam lòng lui trở lại.

- Ha ha, hôm nay ta muốn xem, một sơ cấp ma pháp sư học đồ làm thế nào đối phó với nhiều người như vậy.

Lão già áo xanh tự tin cười, phất tay, hơn mười tên thị vệ sau lưng hắn hiểu ý, quát lớn, sau đó giơ gậy sắt trong tay lao về phía Thương Nanh.

Thương Nanh vẫn lãnh đạm đứng yên, mỉm cười, nếu bây giờ sử dụng ma pháp, hắn tuyệt không có phần thắng, nhưng ngoài thân phận ma pháp sư học đồ, Thương Nanh còn có trận pháp gia trì trên cơ thể, hắn còn là một trận pháp tông sư.

Đối với Thương Nanh, chỉ trận pháp là đủ….

Nhìn hơn mười tên đại hán vạm vỡ đang lao tới, Thương Nanh không chút bối rối, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng vẫn treo nụ cười vui vẻ.

Kuno lúc này chợt nhớ ra, ở đổ phường của Obrian, đối mặt với công kích của Gida, thái độ của thiếu gia cũng như vậy, cuối cùng một quyền của Gida lại đánh bay Bahrton, chẳng lẽ….thiếu gia lại giở trò cũ !!!

Nghĩ tới đây, Kuno nhất thời thấy vô cùng hưng phấn

Lão già áo xanh còn lại thì nhàn nhã đứng một bên, một tay đặt sau lưng, tay còn lại vuốt ve chòm râu, trên mặt tràn ngập hàn ý, hắn tựa như đã nhìn thấy cảnh Thương Nanh bị lũ thị vệ hành hung, lăn lộn cầu xin tha thứ vậy, trong lòng bất chợt cảm thấy vô cùng vui vẻ.

- Sát !!!

Hơn mười tên đại hán cầm thiết côn bổ vào Thương Nanh, trong nháy mắt, mười mấy cây thiết côn đã tới sát thiên linh cái của Thương Nanh, trúng đòn này, Thương Nanh khẳng định bị đánh đến nát đầu.

Cảm nhận hơi lạnh và kình phong truyền tới, Thương Nanh hít một ngụm khí lạnh, hắn không dám tưởng tượng, bị trúng đòn này thì hắn sẽ thành bộ dạng gì.

- Tốt, đánh mạnh vào !!!

Thấy một màn trước mắt, lão già áo xanh vỗ đùi, lớn tiếng hò hét.

Nhưng !!!

Chỉ trong nháy mắt, lão già áo xanh chợt thấy hoa mắt, khi hắn định thần lại chợt phát hiện mình đang đứng ở chỗ Thương Nanh, còn …. Thương Nanh đang đứng ở chỗ hắn, hơn nữa trước mặt hắn, mười mấy cái thiết côn đang rít gió dán vào mặt hắn.

Bốp !!! Bốp !!!

Lão già áo xanh vốn tuổi già, thân thể yếu nhược, trúng đòn ngay cả kêu cũng không có cơ hội, cũng không cảm thấy đau đớn, chỉ thấy trước mặt tối sầm, sau đó nằm im trên mặt đất, máu tươi vung vãi, vô cùng thê thảm.

- A !!! Chuyện gì xảy ra !!! Không phải Tây Mông vừa đứng đây sao, sao đột nhiên biến thành đội trưởng !!!???

Hơn mười tên thị vệ vẫn chưa kịp định thần, một gậy dồn hết sức mạnh đánh tới, cuối cùng kinh ngạc phát hiện ra, vị chưởng quầy kính mến của họ dĩ nhiên lại nằm bất động dưới đất, bộ dạng….dữ nhiều lành ít.

Mười mấy đôi mắt trợn trừng, khuôn mặt lộ ra vẻ sợ hãi tột đỉnh, khi bọn chúng quay đầu lại chợt nhìn thấy Thương Nanh đang đứng ở chỗ chưởng quầy trước đó, hai tay vẫn khoanh trước ngực, nở nụ cười chế nhạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK