• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong một sơn cốc ở một nơi nào đó của đảo Quỳnh Châu, mười tên hộ vệ đang bảo vệ một tên mập.

Nhìn những miếng băng dính máu trên người bọn họ và thần tình mệt mỏi lúc nào cũng quay đầu nhìn chung quanh, xem ra đúng là đã trải qua một trận chém giết, đang phải chạy trốn tới chỗ này.

- Mẹ nó! Lại có thể thừa nước đục thả câu sao? Lão tử dù có mất đi một nửa gia sản, và toàn bộ lãnh địa, cũng phải nhờ thành Nhai Châu xuất binh, đến giết sạch các ngươi!

Thấy bốn phía xung quanh có vẻ an toàn, một tên người Tây dương da trắng ăn mặc hộ vệ lên tiếng hỏi:

- Đúng rồi! Không biết các hạ cho là cái khu vực yên ổn nào thích hợp cho ta?

Vị đại nhân kia dò hỏi.

Tên mập không hề có ý kiến bất bình nào đối với tên người Tây ăn mặc hộ vệ này mà nghiêm túc trả lời. Đồng thời tên mập còn tỏ ra bất đắc dĩ nói:

- Thật xin lỗi, đại nhân! Nếu như không gặp việc lần này, lãnh địa của tại hạ sẽ là nơi thích hợp nhất.

Sau đó hắn suy nghĩ một chút rồi tiếp tục nói:

- Thế này, tại hạ tiến cử ngài đi đến thành Nhai Châu.


- Thành Nhai Châu?

Vị đại nhân kia có chút nghi hoặc, tên cái thành này trước nay chưa từng nghe qua, khẳng định chỉ là một thế lực nhỏ, như thế nào lại tiến cử mình đi đến đó chứ?

Tên mập vừa nhìn thấy thần sắc của vị đại nhân kia thì biết ngay hắn đang suy nghĩ cái gì, không khỏi cười nói:

- Thành Nhai Châu và quốc gia Đại Nam chỉ cách nhau hai ba trăm hải lý. Nhìn trên vị trí thuộc vùng duyên hải hẻo lánh. Nhưng mà đừng xem địa phương này là không có danh tiếng trên đảo Quỳnh Châu, người hiểu biết đều hiểu rõ sự hùng mạnh của thành Nhai Châu.

- Hùng mạnh như thế nào?

Vị đại nhân kia rất tò mò. Bởi vì hắn hiểu rõ tên mập này là một người rất cao ngạo. Ở trên đảo Quỳnh Châu ngoại trừ vài người có chiêu bài thế lực kia, hầu như không có mấy người hắn để vào trong mắt.

Bây giờ thành Nhai Châu lại là một cái ngoại lệ, cũng là một thông tin hữu ích cho mình.

- Điểm thứ nhất, ở thành Thanh Nhai Châu thuế thương nghiệp và nông nghiệp đều hoàn toàn một giá thuế một. So với bất kì một địa phương nào khác thương nghiệp ba thành, nông nghiệp bốn thành, thật là thấp đến mức đáng thương.

- Thu thuế thấp như vậy mà thấp sao, bên Đại Nam ta nghe nói họ thu thuế chỉ có mấy thăng mấy lạng thóc trên mỗi mẫu kìa, vậy mà dân sứ ấy vẫn nổi dậy ầm ầm vì sưu cao thuế nặng đấy thôi.

Tên Mập nhìn tên Tây dương với vẻ mặt khinh bỉ:

- Xin người, ở bên Đại Nam thu thuế thấp như vậy, thế nhưng đó là thuế đóng cho nhà nước, thuế đó chỉ chiếm một phần rất nhỏ so với thuế đóng cho điền hào địa chủ, chưa kể các thứ thuế khác phải đóng như thuế đinh, thuế muối thuế săt, chế độ quan liêu bóc lột của cả bên nhà Thanh vs Đại Nam đều như nhau, nhà nước thu một đồng, thì quan lại địa phương thu đến 5-6 đồng, dân đen không chịu nổi dậy là đúng rồi.

Còn ở thành Nhai Châu, thuế nông nghiệp thu một thành ( tức 10%) thế nhưng một thành này là nộp trực tiếp cho lĩnh chủ, không qua trung gian, số còn lại đối với nông dân thì đúng là quá hậu đãi với nông dân rồi. Nên biết nông dân khắp thiên hạ, cả năm chăm chỉ làm ăn thế nhưng sau vụ thu hoạch trừ đi số tô thuế cần giao nộp lên trên đến 7-8 thành, số còn lại thậm chí còn chẳng đủ ăn cháo đến vụ sau.

Thì thuế má ở đây được coi là thiên đưởng rồi.

- Chính sách của thành Nhai Châu này thật là lợi hại sao? Hắn thu thuế thấp như vậy, chắc là sẽ rất khó duy trì và kiến thiết lãnh thổ? Hơn nữa thành Nhai Châu phá hoại quy cũ như vậy, lãnh chúa ở những vùng lân cận không có tấn công hắn sao?

Tên mập sau khi tỉnh táo lại thì vừa hâm mộ vừa chán ghét nói:

- Ừ! Chính sách này rất là lợi hại. Ngài nghĩ xem, thuế thương nghiệp thấp, không hề có chuyện quan lại hạch sách thương nhân, mà lại sát bên đế quốc Đại Thanh, và Đại Nam, lại là ở trên con đường giao thương cần phải đi qua, nên bình thường buôn bán lợi nhuận sẽ rất cao, chưa nói tới buôn lậu, cho nên rất nhiều người nghe thấy mùi tanh mà đến. Các thương nhân có thể nhét đầy cái túi của bọn họ rồi. Mà thu thuế nông nghiệp cũng thấp, dân tự do ở những vùng lãnh thổ bên cạnh gần như toàn bộ chạy đến đó. Mà quan lại đối đãi cũng rất tốt, càng thu hút được nhiều người đầu nhập vào. Ngài nói xem những vùng lân cận có thể xuất binh đánh hắn không?

- Theo lý mà nói, nếu là người có thế lực nhỏ, sẽ không thể chống đỡ được công kích của những lãnh chúa ở bốn phía. Nhưng mà nghe kiểu ngươi nói, thành Nhai Châu này vẫn còn sống yên ổn phải không?

Vị đại nhân này hỏi.

- Không phải là sống tốt, mà sống rất tiêu dao. Ngay từ đầu bạn đồng liêu của chủ thành Nhai Châu thấy thành này phát triển rất nhanh chóng, nhìn mà đỏ mắt. Thậm chí còn làm ăn cạnh tranh khiến cho các thành trì có bến cảng xung quanh lâm vào cảnh tan hoang. Dứt khoát vì bạn đồng liêu mà giương lên lá cờ báo thù. Tập hợp bốn năm thế lực thành chủ giống nhau, tập hợp đại quân ba vạn người ồ ạt tiến quân.

- Bạn bè sao?

Vị đại nhân kia có chút sửng sốt.

Tên mập lúc này mới nhớ tới vị đại nhân kia căn bản không biết chuyện này, vội vàng nói:

- Là như thế này, thành chủ thành Nhai Châu hiện giờ nghe nói chỉ là một tên thuộc hạ của thiếu chủ thành chủ cũ. Tên đó hình như xuất thân là hải tặc. Không biết thế nào trở thành thuộc hạ thiếu chủ. Hắn câu kết với thủy quân Nhai Châu và thổ phỉ, giựt dây cho thiếu chủ nổi loạn. Những bạn bè của thành chủ trước lúc đó tưởng là nội loạn, cho nên cũng không có xuất binh. Mà thuộc hạ của thành Nhai Châu cũ và lính đánh thuê cũng cho là như vậy. Không chỉ án binh bất động, ngược lại còn nhao nhao đầu nhập vào thiếu chủ của mình. Không ai ngờ được sau khi nổi loạn thành công, thiếu chủ chẳng biết đã đi đâu, mà cờ xí của nhà họ Lôi lại được dựng lên. Mọi người muốn chống lại, nhưng nhà họ Lôi thu nạp rất nhiều thổ phỉ, trước tiên là áp chế những tên phản kháng, sau đó liên tiếp đưa ra những pháp lệnh, đem quân đội của những thuộc hạ cũ và người dân khống chế chắc chắn trong tay. Những lãnh chúa phụ cận cũng đều có điều kiêng dè, cứ như vậy để cho nhà họ Lôi thu được thành Nhai Châu.

- Nhà họ Lôi? Một dòng họ rất kì lạ, lại là một âm nữa chứ.

Vị đại nhân kia lẩm bẩm nói.

Tên mập liếc nhìn vị đại nhân kia một cái, cũng nói thầm một câu:

- Có tên của lũ quỷ Tây Dương các ngươi đọc mới kì lạ đó. Họ Lôi đó mới chính là họ của người phương Đông chúng ta.

- Đúng rồi! ba vạn người đó tấn công thành Nhai Châu, kết quả như thế nào?

Vị đại nhân kia có lẽ nghe được lời nói thầm của tên mập, lập tức nói sang chuyện khác.

Tên mập thở dài nói:

- Ôi còn có thể như thế nào nữa đây, nếu mọi người trong các thế lực đối địch đều có làm ăn với kẻ địch, khi biết tin chủ nhân nhà mình chuẩn bị xuất binh tiêu diệt thế lực đó thì sẽ thế nào đây?

- Chủ nhân nhà mình thì tôn quý thật đấy, thế nhưng động đến bát cơm của mình thì khác gì mối thù giết cha đoạt vợ đâu cơ chứ.

Cho nên kế hoạch xuất binh kĩ lưỡng tỉ mỉ và vô cùng bí mật của năm đại thế lực lớn nhất đảo Quỳnh Châu là: Đông Phương, Lạc Đông, Ngũ Chỉ Sơn, Bảo Đình và Lăng Thủy, bị đối phương biết được khi chỉ còn là kế hoạch.

Trong đó Lăng Thủy là thế lực lớn nhất, lần này xuất binh 12000 người, trong đó có 3000 tên lính tinh nhuệ trang bị toàn súng tây, có chuyên gia Tây Dương chỉ huy và cố vấn, 1000 lính đánh thuê Bồ Đào Nha, và 2000 quân tinh nhuệ huấn luyện tốt.

Lực lượng này vô cùng khủng bố, nếu như nó không bị bọn Tây Dương các người kiềm chế thì có khi đã quét ngang toàn bộ và thống nhất đảo Quỳnh Châu này rồi cũng nên.

Lăng Thủy giàu lên nhờ buôn bán, với lợi thế tự nhiên là cảng biển, thế nhưng từ khi Nhai Châu quật khởi thì Lăng Thủy không còn giữ ngôi vị độc tôn như xưa mà dần bị cạnh tranh đến bờ vực lụi tàn.

Vì thế cho nên thành chủ Lăng Thủy quyết tâm dồn hết lực lượng tiêu diệt Nhai Châu nhằm khôi phục vị thế khi xưa. Các thành trì khác cũng ra quân không kém, và tất cả đều điều đi những đơn vị tinh nhuệ thiện chiến nhất của mình.

Kể đến đoạn gay cấn nước miếng tên mập văng tứ tung.

- Thế sau đó thì sao, sức mạnh như vậy tương đương với toàn bộ quân đội Pháp ở vùng Viễn Đông chứ chả kém, vậy Thành Nhai Châu có chống đỡ nổi không?

Tên mập tỏ vẻ cao thâm mạt trắc liếc nhìn nói.

- Quân liên minh cả thế và lực đều vô cùng hùng mạnh, thế nhưng cả 5 thế lực này đều cách xa nhau, cho nên sẽ không thể có chuyện hợp quân lại cùng tiến mà sẽ chia đường xuất kích theo ý riêng của mình, mà địa hình của mỗi nơi khác nhau, phía Đông và phía Tây Nhai Châu địa hình bằng phẳng, quân đội Lăng Thủy và Đông Phương tiến quân rất nhanh, còn phía bắc thì toàn đồi núi, thậm chí sau khi quân đội 2 thế lực lớn kia bị tiêu diệt thì mấy thế lực vùng núi mới tiến sát biên giới, cho nên quân Nhai Châu chỉ việc ung dung tập trung ưu thế tối đa về mặt lực lượng tiêu diệt từng thế lực. Theo cái cách nói của Lỗ Nhĩ Cáp Xích nhà Thanh nói là “ mặc kệ chúng đi bao nhiêu đường chúng ta chỉ đi một đường”

Liếc nhìn tên quỷ Tây Dương không hiểu Lỗ Nhĩ Cáp Xích là ai, tên Mập kinh bỉ một cái rồi nói tiếp.

Cuộc chiến Lăng Thủy diễn ra vô cùng nhanh chóng, khi nghe tin quân Lăng Thủy phạm biên giới, thành Nhai Châu lập tức xuất binh, dùng 1000 quân biên phòng ở trấn HaiTang làm mồi nhử, với mệnh lệnh “chiến đấu đến cùng, không được lùi một bước”, thành công khiến quân Lăng Thủy xa lầy ở HaiTang hai ngày một đêm.

Nói ra cũng hợp tình hợp lí, binh lính Nhai Châu biết được đãi ngộ phong thưởng và lương bổng của mình, toàn bộ đảo Quỳnh Châu chỉ có vị chủ công này mới có thể chu cấp, bây giờ quân địch xâm lược, họ sẽ phải làm gì? Những tên lính sống sót sau khi chạy về nói, quân đội thành Nhai Châu toàn bộ điên lên hết rồi. Thông thường, dù là một nhánh bộ đội tinh nhuệ, một nửa người chết trận thì cũng tan vỡ rồi. Nhưng quân đội thành Nhai Châu, không nói đến chuyện mất một cánh tay hay mất đi một cái chân, có thể cử động được, cũng sẽ dùng răng, móng tay mà phát động tấn công, cho đến khi toàn bộ chết hết. Cho nên khi mặt đối mặt, 12000 quân Lăng Thủy mất một ngày đêm vẫn không vượt qua được khỏi trấn HaiTang với hơn 1000 quân biên phòng đóng giữ.

Còn chủ lực Nhai Châu, bọn họ chỉ cần 2 ngày một đêm vượt qua quãng đường hơn 200 dặm, nghe nói quân Nhai Châu có thần tiên giúp đỡ, thế nhưng ta lại biết đường xá của họ vô cùng tốt, trên con đường quốc lộ có đường ray cho xe goòng chạy, đồng thời kết hợp với 2 người đi bộ cho một người nghỉ ngơi trên xe goòng và một số lượng lớn la ngựa chở quân, cho nên bọn họ mới có thể lập nên kì tích hành quân có một không hai trên thế giới như vậy. Vừa đến nơi, quân Nhai Châu không hề dừng lại nghỉ ngơi mà triển khai tấn công luôn,

Với đội hình tấn công từ 2 phía tạo thành thế gọng kìm, kết hợp quân phòng thủ trấn HaiTang làm trung tâm, hình thành lên thế trận vầng trăng khuyết.

Kị binh Nhai Châu như dòng thác lũ, thọc sâu vào phía hậu phương của quân Lăng Thủy, cắt đứt toàn bộ liên lạc với tuyến sau.

Nhưng đơn vị đặc biệt tinh nhuệ của Nhai Châu thì tấn công vào hai doanh Tả quân và Hữu quân của quân Lăng Thủy, sau khi đánh xuyên thì vòng ra phía sau tập kích hậu quân và bao vây toàn bộ đại quân Lăng Thủy.

12000 quân chỉ sau một buổi sáng giao tranh, tuy thương vong không đến một ngàn người thế nhưng chỉ nhìn thế cờ quân Lăng Thủy đã là thất bại.

Đường liên lạc bị cắt đứt, hậu quân thì bị đánh tan, vũ khí lương thảo rơi hết vào tay quân Nhai Châu, hoặc bị đốt cháy.

12000 quân tinh nhuệ bị bao vây, bị dồn vào một cái túi HaiTang mà người ta sau này gọi là địa ngục,

Binh sĩ hoảng loạn, thiếu lương, thiếu đạn dược, hơn vạn người tụ tập trong một không gian nhỏ bé, rồi làm mồi cho pháo binh Nhai Châu cắn xé.

Đến cả các sĩ quan, lính đánh thuê Tây Dương cũng chịu chết không có cách nào phá giải thế trận này.

Họ nói, họ thua quân Nhai Châu ở chiến thuật, một chiến thuật chiến tranh đặc biệt mới, sau này các nhà quân sự nghiên cứu và gọi nó là chiến thuật “chiến tranh chớp nhoáng”

Do thành chủ thành Nhai Châu khai sinh ra.

Rõ ràng là quân Lăng Thủy có ưu thế vượt trội hơn hẳn về quân số và vũ khí trang bị, thế nhưng trong trận đánh chớp nhoáng này, bọn họ thậm chí còn chưa kịp điều quân sang bên sườn lấp chỗ hổng đã bị bao vây, bị tấn công từ khắp mọi nơi và rồi sụp đổ.

Trận đánh này chỉ có thành chủ thành Lăng Thủy, thừa dịp vòng vây của quân Nhai Châu chưa hoàn toàn khép lại, dẫn theo hơn chục kị binh bỏ chạy là trốn thoát, còn lại tất cả đều đầu hàng và bị bắt làm nộ lệ.


Thế nhưng đây mới chỉ là khởi đầu của cơn ác mộng đối với thành Lăng Thủy.


Sau khi bao vây bức hàng 12000 quân Lăng Thủy, quân Nhai Châu không hề hành quân về phía Tây đánh nhau mới quân Đông Phương, mà chia thành những đội hình tấn công hình rẻ quạt càn quét các vùng đất trong lãnh địa thành Lăng Thủy, những nơi quân Nhai Châu đi qua đừng nói là người, đến động vật cũng bị bắt hết làm nô lệ, bọn họ dùng cái chiến thuật gì gì mà “Tiêu Thổ”.


Cái gì mang được thì mang đi hết, cái gì không mang được thì phá sạch, đốt sạch, sau ba ngày quân Nhai Châu rút về, một vùng cả ngàn km vuông với hơn 10 vạn người cứ thế biến mất, chỉ còn lại những đống tro tàn, đến những cái cây to một tí cũng bị chặt đi, tất cả các giếng nước bị bỏ thuốc độc, hoặc không thì bị vứt xác người và xúc vật xuống làm cho ô uế.


Có thể nói, sau trận đánh này, Lăng Thủy hoàn toàn sụp đổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK