• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự Trỗi Dậy Của Đế Chế Đại Việt

Đĩnh ơi! tỉnh lại đi con, Đĩnh ơi! Đôi tai nghe thấy một âm thanh lo lắng gọi, một đôi tay chạm nhẹ vào thân thể hắn. Hắn chậm rãi mở mắt, đập vào mắt hắn là cột gỗ trạm trổ, lư hương,bàn ghế, tường mái nhà …. Woa ối mẹ ơi toàn đồ cổ. Những đồ vật này chỉ cần cầm một thứ trong đó đem bán cũng có giá trị liên thành a. Không biết là ai đã cứu hắn đây,nhìn phòng đầy đồ cổ thế này chắc là đại viện của 1 gia tộc lâu năm nào đó rồi.

Hắn cũng không bất ngờ lắm nước ta sau thời phong kiến đến bị thực dân đô hộ, rồi lại đến cách mạng, chiến tranh không ngừng, nhưng có những gia tộc lâu năm ẩn tàng mà không bao giờ mất đi. Họ theo các phe thực hiện phương châm không bao giờ đặt hết trứng vào một giỏ.Họ làm quan trong triều đình, Pháp xâm lược một bộ phận gia tộc theo pháp. Cách mạng nổ ra lại một phần con cháu theo Việt Minh thậm trí trở thành nòng cốt cách mạng. Mĩ nhảy vào Đông Dương,Lại phân chia ra theo Mĩ, Họ đảm bảo truyền thừa gia tộc luôn luôn trường tồn giàu có, Dù chính quyền có biến đổi như nào đi chăng nữa.Thậm trí sau này cải cách cũng chỉ xóa nhòa đi một bộ phận ngoài sáng. Nước ta còn ẩn tang biết bao thế lực bí ẩn mà chúng ta ko biết hết, đấy là những điều hắn biết khi nói chuyện với một vị lão thành cách mạng.

Nghĩ chán chê giờ hắn mới ngoảnh sang nhìn đến những người xung quanh.

Một người là một thiếu phụ mĩ lệ nhìn dáng vẻ có lẽ ngoài ba mươi đang khóc sướt mướt, miệng thì thào.Kế bên là thiếu nữ cũng xinh đẹp không kém đang tràn đầy lo lắng. “Đĩnh ơi, em đã tỉnh! Thật tốt quá, em đã tỉnh lại rồi! Em không sao chứ?” Người thiếu nữ kia mừng rỡ kêu nên, hai hàng nước mắt lăn dài trên má.


Hắn thấy là lạ đang định nói lời cảm ơn, đại loại như cảm ơn các vị có lòng tốt đã cứu tôi, về phần tiền thuốc than tôi sẽ … Thì bất chợt một dòng kí ức chạy qua khiến hắn đau đớn đến mắt trợn tròn rồi lại ngất xỉu.

Hôn mê không biết qua bao lâu hắn đã tỉnh nhưng mà không muốn dậy. Nằm tiêu hóa hết dòng kí ức trong đầu thì hắn rốt cuộc biết hiện giờ mình đang là ai và mình đang ở đâu rồi.

Thật là cmn khốn nạn mà! Hắn đã xuyên việt.Cái khái niệm mà trước đây hắn chỉ thấy trên mạng internet. Trước hắn cũng hay cày quốc,thức đêm thức hôm,cày truyện xuyên không lắm nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện đó có thể xảy ra với mình.

Lần này chẳng biết nhà hắn phong thủy thế quái nào mà đươc các thánh Ala, Thích Ca, Gieesssu…vv, cho hắn cơ hội ngàn triệu năm, tỉ năm, nói chung là rất lâu năm, được chết sống lại trong kinh thánh hay còn gọi là đầu thai chuyển kiếp trong kinh phật. ‘Không biết xuyên việt đến đây rồi có thể xuyên về được lần nữa không ta, hồi hắn đọc truyện xuyên không ở trên internet thì chẳng thấy ai có thể xuyên việt quay lại cả. Hầu hết các thánh chỉ cho vé đi thôi chẳng ai có vé về hết.’

Hồi trước nghe giang hồ đồn rằng xuyên không cũng có mấy loại.

“Một là xuyên về quá khứ nhưng không được làm thay đổi tiến trình lịch sử vì làm thế sẽ bị biến mất như bong bóng xà phòng.

Loại hai xuyên về quá khứ nhưng đến một chiều không gian khác song song với thế giới này, đây chính là thiên đường của các thánh xuyên không thể hiện.

Còn mấy loại nữa như trọng sinh vv… không tiện kể. (ai thích thì có thể tìm hiểu thêm)

Không biết mình xuyên không là loại nào đây hazz khó nghĩ quá

Nhưng mà xuyên thì cũng thôi đi, xuyên đâu không xuyên lại xuyên ngay về thời Nguyễn những năm đầu Tự Đức thứ 14 tức là năm năm 1861 theo lịch tây. Giờ đang là dịp tết, nếu hắn nhớ không nhầm thì vào khoảng 2 tháng nữa quân Pháp sẽ nổ súng đánh Đại Đồn Chí Hòa, Đại đồn thất thủ quân Pháp nhân đó mở rộng chiến quả đánh ra các Tỉnh Định Tường, Biên Hòa, Vĩnh Long. Nhà nguyễn nhượng bộ từng phần, dần dần đánh mất chủ quyền tự do độc lập dân tộc. Trực tiếp hoặc dán tiếp đưa nước ta vào tròng nô nệ thực dân gần 100 năm với bao đau thương mất mát. Để rồi đến khi có ánh sáng của đảng và Bác soi rọi mới thấy ánh sáng độc lập tự do

Nhưng cái đấy cũng không phải vấn đề mà quan trọng nhất là giờ hắn đã xuyên vào nhị thập tam hoàng tử Nguyễn Phúc Hồng Đĩnh. Gã này độ nổi được đưa hẳn lên Wikipedia, nhưng mà chả phải thứ tốt đẹp gì cho cam, vì độ nổi tiếng tham tiền,háo sắc, ỷ thế ỷ quyền mà hoành hành ngang ngược. Tuy là hắn thanh danh không tốt nhưng mà ai bảo hắn có cha là hoàng đế sau đến anh là Hoàng đế cơ chứ nên mọi người tuy có tức giận nhưng không dám nói gì.

Lại nói Hồng Đĩnh tại sao hôn mê đến độ hắn xuyên vào, cũng bởi vì lên thuyền hoa nghe đào hát dạo sông hương, say rồi dánh nhau với thứ tử con của Tham Tri Phan Phú Thứ rồi bị ngã khỏi thuyền.Mặc dù được thân vệ cứu ngay nhưng mà hắn vẫn bị sốt triền miên rồi hôn mê. Cuối cùng là Hồng Phong xuyên vào Hồng Đĩnh, chả hiểu cái số nó ra sao.

Quên không nói hai người phụ nữ chăm sóc hắn trong khi hôn mê một người là mẹ đẻ của hắn Tiệp dư Nguyễn Thị Loan, bà tính tình hiền lành yếu đuối sau khi Hoàng đế Thiệu Trị băng hà bà dồn hết tình yêu thương cho hắn.Nhưng là “con hư tại mẹ” vì được chiều quá nên Hồng Đĩnh hình thành tính khí kiêu căng phách lối ngang ngược.

Một người là chị ruột của hắn Quảng Thi Công Chúa Nguyễn Phúc Thanh Cát tính tình hiền dịu nết na. Hình như là năm sau gả cho Đô Úy Trương Văn Chất người thi đỗ cao trong cuộc thi võ trạng nguyên thì phải.

Có đủ dữ kiện rồi hắn bắt đầu lập kế hoạch đằng nào thì cũng xuyên rồi.Khung cảnh trước mắt là nước mất nhà tan dân chúng lầm than cực khổ.Hắn phải làm gì đó để thay đổi cục diện này hoặc ít nhất cũng không làm mất mặt anh em clb xuyên việt

Ban đầu hắn lo lắng nếu như thay đổi lịch sử, hắn liền biến mất khỏi thế giới này, nhưng không thay đổi cũng không sống được với thảm cảnh đất nước, chỉ sợ còn chết thảm hơn là bị biến mất. Chỉ hi vọng đây là thế giới song song với trái đất, như vậy hắn dù làm thay đổi lịch sử cũng không ảnh hưởng gì đến tương lai nơi mà hắn đến, ở đó còn có gia đình hắn người thân của hắn đấy

Xem ra chỉ còn cách đó.

Ông thề nếu như đây thật chỉ là thế giới song song. Không liên quan gì đến thế giới thật thì bọn giặc cướp nước ông hãy coi chừng, thù này không thể không báo đó. Thằng Tàu này nhất định phải xử đầu tiên.

Anh em hắn kiếp trước bị đuổi như chó nha có tang trong rừng bị đánh suýt chết.Bây giờ Tàu ngoại trừ to xác cũng chả hơn mình là mấy.

Còn có Pháp MỸ, Bọn này không có tư thù với ta nhưng lại có thù với ông cha ta a. Thù này lại không thể không tính cùng bọn chúng rồi. À mà quên trước nhất là bọn xâm lược Pháp bọn này đang xâm lược nước ta gieo rắc bao nỗi đau thương kinh hoàng cho dân ta.

Không đánh cho nó cút, đánh cho nó nhào thì không thể cứu thoát nhân dân khỏi bể khổ được.

Đang ảo tưởng suy nghĩ về tương lai hắn hồn nhiên quên mất mất mình là một vị hoàng tử vô tài vô đức không chức không quyền không có gì cả. Văn không làm ra được cải cách,võ không dẫn binh chấn chỉnh được quân đội chả có gì hết.

Được cái lạc quan hắn bắt đầu trù tính, Muốn đánh giặc phát triển đất nước cứu vớt muôn dân thì phải có quyền đã, mà quyền lực lại được quân đội chống lưng. Vậy thì trước tiên phải tham gia quân ngũ, quay lại nghề cũ,cái nghề hắn quen thuộc và giỏi nhất.

Nhưng mà theo tổ chế hoàng tử không được phép nắm binh hay chức quan, nói chung là để tránh hoàng tử nắm binh câu kết triều thần làm loạn triều cương.

Hắn bây giờ phải tìm cách nhập ngũ rồi từ thăng tiến nắm một chi bộ đội sau đó vào nam đánh Pháp, chứ tay không binh thì đến Cụ Giáp cũng không thể đánh nổi quân xâm lược.

Quan trọng là bây giờ làm sao để thuyết phục được Vua Tự Đức đây hazz thật khó nghĩ quá.

Đang suy nghĩ loạn bậy lên thì có tiếng bước chân rồi tiếng mở cửa ket nho nhỏ. Mĩ phụ bước vào, người này chính là mẹ đẻ của hắn Bà Nguyễn Thị Loan. Vừa bước vào phòng thấy hắn đã tỉnh lại. Bà vô cùng sửng sốt lập tức hô nhẹ sau đó là tiếng quát nha hoàn “mau truyền thái y, nhanh mau truyền thái y”. Rồi bà liền ôm hắn vào lòng khóc thất thanh “Con trai, con tỉnh rồi, con mà có mệnh hệ gì mẹ biết phải sống sao đây”

Hắn tuy giờ đã là người khác nhưng thân thể máu thịt này vẫn là của Hồng Đĩnh. Tình cảm ruột thịt trào lên trong lòng cảm giác thật khó tả khiến hắn nhớ đến người mẹ ở thế giới kia của mình.


Người mẹ dành hết hi sinh chăm sóc con thay chồng đã mất, lớn lên hắn bận đi công tác liền tù tì.Ít về thăm bà nhưng bà không hề oánh trách liên tục động viên con hoàn thành nhiệm vụ đảng nhà nước giao cho.


Bất giác cảm giác ấy khiến hắn rơi nệ. Nhớ về người mẹ kiếp trước lại nhìn lên kiếp này hắn cảm thấy mình phải có trách nhiệm với bà chăm sóc cho bà chuộc lại lỗi lầm mà tên Hồng Đĩnh đã gây ra vì làm bà lo lắng. Nghĩ vậy hắn liền bật lên tiếng nói từ cõi lòng “Nương con xin lỗi, con hứa từ này sẽ không thế nữa không để Nương phải lo lắng nữa ” Nghe những lời ấy Bà Nguyễn Thị Loan giật mình. Con trai mình từ trước đến nay chỉ biết đánh nhau làm xằng làm bậy tính tình cố chấp đã từ bao giờ lại biết nhận lỗi đâu. Bà chỉ thầm cảm tạ trời đấy có lẽ sau cái nạn này con trai bà sẽ thay tính đổi nết cũng nên.Càng tốt,như vậy tốt hơn,để bà bớt lo lắng.


Thái y đến chuẩn bệnh nói rằng hắn đã qua cơn nguy kịch không có gì đáng lo.Chỉ cần điều dưỡng tốt chú ý kiêng rượu, sắc thì chỉ cần nửa tháng có thể sẽ bình phục.


Đuổi được tên thái y lải nhải khuyên mãi mới đc mẹ nghỉ ngơi hắn liền bắt đầu lập kế hoạch cho tương lai của mình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK