Trong suy nghĩ của hắn bất kỳ đội quân nào sử dụng súng thì tầm bắn và uy lực của súng đối phương không thể so sánh với súng của quân Pháp được.
Hắn không ngờ hỏa thương binh đối phương lại đứng lại và bắn trước. Chẳng lẽ hỏa thương quân Việt có tầm bắn xa hơn? De Vassoigne thoáng do dự, trong khi đó bên đối diện tiếng súng đă vang lên, khói súng tràn ngập. De Vassoigne quặn đau, hắn nghĩ thầm lần này sẽ thương vong nặng nề.
Nhưng hắn không ngờ kết quả tương đối nực cười. Trong hàng ngũ dày đặc quân Pháp chỉ có ngă xuống bốn, năm người. Chỉ có một lính chết c̣òn lại là bị thương.
Cái méo gì vậy, De Vassoigne thầm nghĩ, hóa ra đám quân dũng cảm này cũng vẫn mắc lỗi như bao lần chiến đấu trước.
Trong t́nh huống đại chiến, chúng đă bị hù doạ tới mức hoảng sợ, bắn loạn ở ngoài tầm bắn.
“Tiến nhanh về trước, năm bước!
“Đứng nghiêm!” “Chuẩn bị bắn!”
“Chuẩn bị!”
“Khai hoả!”
De Vassoigne đứng sau hàng ngũ, từng mệnh lệnh của hắn được đưa ra. T́nh huống tới mức này thì De Vassoigne càng phải duy tŕì sự tỉnh táo và bình tĩnh. Tuy rằng hắn mất rất nhiều máu, mắt đã hoa đi, tài thì đã ù ù không còn nghe rõ, thế nhưng hắn vẫn cố đưa ra một loạt mệnh lệnh, trong khi đó binh lính Pháp thực hiện theo bản năng đă được huấn luyện.
Lệnh bắn vừa ban ra. Lần này mới thực sự là tiếng nổ đoạt mệnh. Lực lượng của Pháp chính diện được tăng cường mạnh mẽ. Năm hàng súng, theo thứ tự lần lượt bắn.
Khi mỗi một hàng lính Pháp bắn binh lính triều đình c̣òn đang luống ca luống cuống tra đạn ngă xuống hàng loạt. Giờ lính súng hai bên đối đầu, mới khiến ngươi ta có cảm giác rốt cuộc thế nào là uy lực của cơn lốc máu, cái chết.
Trên thực tế khi hàng binh lính Pháp thứ ba tới lượt bắn, binh lính súng triều đình đă hỗn loạn nhưng v́ì thế trận lính súng quân triều đình bị vây chặt, không thể nói trốn là trốn được. Hàng ngũ dày đặc của quân Pháp cũng bắn ra hỏa lực vô cùng dày khiến cho lính Triều đình ngă xuống hàng mảng lớn.
Với hoả lực bắn loạt dày đặc thế này, thậm chí đă xuyên qua hàng ngũ của lính súng Triều đình ra sau. Rất nhiều lính bộ binh quân trang bị gươm giáo ở sau bị cơn lốc thép quét trúng ngă xuống đất.
“Các anh em, súng của bọn Tây Dương chó má đã bắn xong. Chúng ta hăy xông tới giết hết chúng đi”.
Nguyễn Lâm ngồi trên lưng ngựa, hắn nh́n thấy năm hàng hỏa thương quân Pháp đă bắn hết. Dù hỏa lực dày đặc h́ình thành lực sát thương khủng khiếp nhưng lại không có đội trường mâu bảo vệ. Theo như kinh nghiệm của Nguyễn Lâm, Khi lính súng bắn hết đạn, quân giặc sẽ là thịt cá chờ bị làm thịt đối với lính bộ binh cầm đao ở trước mặt. Thế nhưng Nguyễn Lâm con của tướng Nguyễn Tri Phương rốt cục vẫn là mới từ Huế vào, theo lệnh thành lập đội quân này, không có mấy kinh nghiệm chiến đấu với quân Pháp, không biết rằng, quân Pháp đã bỏ dùng trường mâu bảo vệ lính súng từ hàng trăm năm trước rồi, hiện giờ súng của Pháp có lắp lưỡi lê để cận chiến, lợi hại thậm chí còn vượt qua cả trường mâu.
Lính bộ binh quân triều đình đám này đều xuất thân từ thân vệ và lực lượng tinh nhuệ trong toàn quân, khí thế hung hãn không sợ chết, thế nhưng trước ưu thế về hỏa lực khiến cho họ nghẹn một bụng tức, giờ có cơ hội liền nhao nhao tấn công. Thế nhưng vừa mới xông lên thì đã bị pháo đối phương từ 2 bên sườn đội hình bắn tới bắn tới. Giờ đây họ mới thực sự hiểu thế nào mới là hỏa lực pháo binh,. Những viên lựu đạn trái phá bay tới nổ giữa đội hình khiến quân triều đình nháo nhác, vì không phải là pháo hạng nặng chỉ là pháo xe ngựa kéo thôi, uy lực cũng không phải là lớn lắm, chỉ như quả lựu đạn cán chày phát nổ, thế nhưng gần chục khẩu pháo giống giận thì cũng không phải chuyện đùa, đội hình quân triều đình lập tức từ hàng ngũ chặt chẽ trở nên lỏng lẻo tan tác.
Nguyễn Lâm đứng trên lung ngựa kích động gào thét cổ vũ sĩ khí.
- Các anh em, xung phong, áp sát chúng chặt đầu bọn chúng.
Vừa bị pháo của đối phương oanh kích một trận rồi lại bị hỏa thương bắn như mưa, thật sự trong ḷòng đă bị dồn nén như một thùng thuốc súng. Bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để bộc phát cơn hận này. Nhân cơ hội ngừng này, xông lên đánh tan nát toàn bộ hay ít nhất là đánh hỗn loạn đại trận nghiêm chỉnh của đám quân Pháp chết tiệt phía trước này.
Bộ binh quân triều đình, tay cầm vũ khí gào lên điên cuồng, xông lên, ở chính giữa đội hình là hơn 20 con voi chiến vẫn còn đầy đủ, vừa nãy khi quân bộ binh tham chiến chúng không theo kịp giờ đã đến lúc chúng hiển lộ thần uy của mình. Voi chiến gào lên giống giận lao lên phía trước định cho địch nhân một cú quét hoảng hồn thì bỗng nhiên tiếng đại bác lại vang lên.
Quân pháp đã thay đạn đại bác trái phá bằng đạn sắt đặc ruột dùng để công thành ngắm bắn lên voi.
Đạn đại bác to bằng nắm đấm gào thét bay qua đập lên đầu những con voi chiến hung dữ, động năng khổng lồ của viên đạn cùng với việc bắn pháo ở cự ly cực gần lập tức đập vào đầu voi, sức mạnh khổng lồ của viên đạn nhanh chóng đập vỡ sọ voi, lực quá mạnh khiến con voi ật đầu lên trước gào một tiếng rống giận, rồi ầm ầm ngã xuống. Loạt đại bác đầu đã khiến 10 con voi chiến lực lượng tinh nhuệ quý báu của quân triều đình bị tiêu diệt, tất cả đều là một phát trúng đầu mà chết, lúc này súng trường của bộ binh Pháp ở những hàng phía sau bắt đầu ngước lên mà bắn vào đám voi còn lại, tuy rằng súng trường không có uy lực cực lớn như đại bác, không thể bắn chết voi ngay được, thế nhưng súng nòng xoắn có thể làm rách da, xé mở một lỗ hổng trên da thịt khiến đám voi vô cùng đau đớn, kết hợp với đó là hàng trăm khẩu súng cùng bắn voi khiến cho trên người chúng chi chít vết thương, có thể nói đám voi này cho dù có mang về thì cũng không còn khả năng sống nữa rồi.
Lính ném lựu đạn của Pháp len lỏi ở hàng 3,4 bắt đầu châm và ném lựu đạn khi 2 bên còn khoảng cách chưa đầy 10m.
Lại một loạt tiếng nổ lớn vang lên, đội hình tấn công quân triều đình triệt để tan rã, trở nên thưa thớt,
Lính Pháp các hàng đầu được lên xung phong đâm lê với quân triều đình.
Trận chiến vô cùng khốc liệt, đội quân triều đình đối mặt với đội quân tiên phong của địch có quân số tương đương, thế nhưng đánh trầy trật thương vong vô cùng to lớn. Tuy vậy, không hổ danh là đội quân tinh nhuệ do tướng Phương tự xây dựng, đứng trước ưu thế về mọi mặt của quân giặc vẫn kiên cường chống đỡ, đánh xáp lá cà, quân Pháp với súng gắn lưỡi lê, quân triều đình với gươm và giáo, ưu thế khi đánh giáp lá cà của quân Pháp liền không còn rõ rệt nữa rồi. Không bên nào giành được ưu thế hơn bên nào, thế nhưng phía quân triều đình đã dốc hết tất cả vào trận, ngược lại phía Pháp mới chỉ tung 3 hàng đầu chiến đấu, trận đánh gần như đã phân biệt được thắng thua của đôi bên.
Ở trên tường thành nhìn thấy ánh hoàng hôn đã ngả xuống Nguyễn Tri Phương liền hạ lệnh thu binh.
Mệnh lệnh này của cha khiến cho Nguyễn Lâm vô cùng bất mãn.
Phải hi sinh vô cùng to lớn mới có thể tiến sát đánh giáp lá cà với quân địch, tuy rằng quân ta đã kiệt sức, thế nhưng với đấu pháp liều mạng kiểu này, dù có chết thì cũng phải kéo theo một tên giặc mới yên lòng ngã xuống. Dù đội quân này của hắn có toàn quân bị diệt thì cũng gây cho quân giặc thương vong khiến chúng nhớ đời. Thêm nữa đánh giáp lá cà, khiến cho cả súng và pháo của Pháp đều không có ưu thế nào cả, thậm chí còn lờ mờ tỏ ra kém hơn trước những cây giáo hay là bộ binh cầm gươm lăn xả trong đội hình địch.
Hắn đã lờ mờ suy nghĩ ra phương pháp chiến đấu với địch nhân rồi.
Quân lệnh như sơn khiến Nguyễn Lâm không thể không hạ lệnh rút lui mặc dù biết rằng lúc 2 quân đang dính vào nhau như vậy thì không sao, nếu rút lui thì thiệt hại sẽ còn lớn hơn, vì quân Pháp sẽ chỉ việc từ phía sau bắn, đâm chém hay bắn vào đội quân đang kiệt sức của mình.
Và quả như Nguyễn Lâm dự đoán, quân Pháp nhanh chóng lập lại đội hình những hàng phía sau còn nguyên vẹn lập tức lên thế chỗ sau đó xếp đội hình nghiêm chỉnh bắn vào quân Việt đang hoảng hốt kiệt sức tháo lui.
Cuối cùng chỉ có không đến 200 người chạy về được đến đại đồn trong tình trạng tất cả đều bị thương và kiệt sức, voi chiến cũng toàn bộ chết trận. Đội quân này coi như đã hoàn toàn mất sức chiến đấu.
Cả một ngày dài đằng đẵng, đánh nhau từ lúc bình minh cho tới lúc hoàng hôn, quân Pháp chỉ tiến được 1km, vẫn còn cách đại đồn khoảng 2km nữa,
Nhìn quang cảnh chiến trường Charner vô cùng kinh ngạc và lo lắng,quân An Nam từ lúc nào trở nên kiên cường dũng mãnh như vậy cơ chứ, chỉ ngày đầu tiên chiến đấu, tiến lên được không tới 1km thế nhưng tử trận và bị thương đến hơn 100 người, đấy là dưới yếu tố vũ khí hoàn toàn áp đảo. Cứ đánh như vậy, có lẽ chiếm được đại đồn Chí Hòa thì quân Pháp chắc cũng chả còn mấy người sống sót được trở ra, lúc này trong lòng Charner đã bắt đầu có những suy nghĩ suy sụp bi quan, bởi vì đội quân này gây cho hắn quá sức tưởng tượng, độ dũng mãnh gan dạ vượt quá nhiều lần quân Thanh.
Thế nhưng Charner không biết đây là lực lượng tinh nhuệ cuối cùng của tướng Phương rồi. Quả thật nếu như Hồng Đĩnh ở đây hắn nhất định sẽ chỉ mặt mà chửi, chỉ huy chiến thuật kiểu gì mà kì vậy, lực lượng tinh nhuệ át chủ bài không dùng để đột kích bất ngờ khi thời cơ chin mùi, lại đem nướng hết trong trận đánh đầu tiên, vậy rồi sau này lấy gì mà đánh, đúng là quá thất vọng mà.