Lúc này Hồng Đĩnh đang ngồi trên giáo trường và viết về quyển sách đầu tiên của mình.
Một cuốn sách mà sau này nó được đánh giá là cốt lõi tinh thần cho dân tộc Việt và thứ nền tảng cho sự trỗi dậy của đế chế Đại Việt.
Cuốn sách là sự kết hợp của những câu truyện cổ tích thần thoại thời hiện đại làm hoàn thiện về các câu truyện truyền miệng của thời đại này về dân tộc Việt. Cuốn sách mang tên “Dòng Máu Anh Hùng”
Mở đầu cuốn cách là truyện “Con Rồng Cháu Tiên”
Sau đó là các truyện về thời Hùng Vương,Bánh trưng bánh dày, Thánh Gióng, An Dương Vương, Hai Bà Trưng, ….các cuộc chiến tranh hào hùng của dân tộc ta chống ngoại xâm.
Từ đó tiến lên những tư tưởng của hắn về thống nhất tư tưởng, bồi dưỡng lòng yêu nước, ý chí bất khuất chống giặc ngoại xâm,….
Thế nhưng chính Hồng Đĩnh không thể ngờ đến rằng. Quyển sách màu vàng xỉn màu như mớ giấy chùi đít này, mai sau lại là thứ kích động đi sâu vào lòng người chủ nghĩa bài trừ người Hoa cực đoan, gián tiếp gây ra những tội ác thảm sát hàng triệu người.
Lúc này ý nghĩ của Hồng Đĩnh rất đơn giản, để chống giặc ngoại xâm cần có một thứ ý thức hệ thống nhất, một tinh thần dân tộc thép, và quyển sách này chính là thứ keo gắn kết tinh thần người Việt với nhau.
Thời kì phong kiến đã kéo dài hàng ngàn năm trên đất nước ta, các triều đại thay đổi, nhà Lê, nhà Nguyễn hiện nay luôn luôn cho mình là chính thống, qua đó tranh thủ sự ủng hộ của người dân, và biến nó thành sức mạnh. Hồng Đĩnh mong muốn cao hơn nữa, vượt qua tính chính thống của triều đại, mà đưa nó lên thành tín ngưỡng dòng máu chảy trong tim là dòng máu Đại việt.
Cuốn sách được viết hoàn toàn bằng chữ Nôm, có nhiều dân xuyên không sau khi trở về đều luôn luôn tìm cách tiến hành phổ biến chữ Quốc Ngữ, thế nhưng Hồng Đĩnh không làm thế, bởi lúc này cần phải đoàn kết dân tộc, thống nhất tất cả các lực lượng, và chữ viết hiện hành lúc này là chữ Hán, chữ Nôm, phổ biến chữ Quốc ngữ sẽ có thể giành được những ưu thế vượt trội của nó, thế nhưng sẽ vấp phải những lực cản không nhỏ, ở thời điểm này thì nó lại là chưa phải thời cơ chin mùi.
Hơn nữa chữ Nôm cũng là một nét độc đáo của dân tộc ta, các nhà truyền giáo hiện nay ở nước ta dùng đa số sách cũng là chữ Nôm phiên âm để giảng dạy,
Thời Pháp thuộc, chính quyền thuộc địa muốn tăng cường ảnh hưởng của tiếng Pháp và hạn chế ảnh hưởng của Hán học cùng với chữ Hán. Sự giảm sút của chữ Hán cũng dẫn đến sự suy giảm của chữ Nôm. Về văn tự thay thế để viết tiếng Việt, họ bất đắc dĩ phải chấp nhận sự hiện hữu của chữ Quốc ngữ do các nhà truyền giáo Bồ Đào Nha chế tạo. Việc chính quyền Pháp cổ súy chữ Quốc ngữ cho mục đích của họ
Sau khi dùng 2 ngày để viết Hồng Đĩnh liền giao nó cho lão Phúc, lão Phúc vô cùng bất ngờ, sau khi xem xong hai mắt bắt đầu đỏ lên nhìn chằm chằm Hồng Đĩnh.
- Thiếu gia, thứ này là do người viết?
Hồng Đĩnh nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ và nghi hoặc của lão Phúc liền thấy bực mình.
- Nói thừa, không phải ta thì thì ai viết, đêm trước nằm mơ thấy một vị thần kể về nguồn gốc của nòi giống dân tộc Việt, ta liền viết lại,
- Lão tìm hết những người biết chữ lại đây để ta mở lớp, giảng dạy về nòi giống của dân ta để dân ta ai ai cũng biết chúng ta là con rồng cháu tiên,
Hồng Đĩnh chém gió thế để làm màu, tạo nét thế thôi, nhưng không ngờ rằng lão Phúc lại coi đó là thật, thời đại này người ta vẫn còn vô cùng mê tín. Những truyện thần linh đều mang màu sắc huyền bí đến không tưởng, huống chi nếu không có thần nhân thì không thể giải thích được những chuyện mà Hồng Đĩnh đã làm, trên đời này người có thể nhận thấy được sự thay đổi sâu sắc nhất của Hồng Đĩnh không ai khác ngoài lão Phúc cả,
Giờ đây lão Phúc đã tin tưởng Hồng Đĩnh là thần phái xuống giúp dân ta, hay ít nhất cũng là người được thần chọn, chẳng phải đều như thế sao, mỗi khi nước nhà đối mặt với hiểm họa lâm nguy, dân tộc Việt đối mặt với khốn cảnh, thì thần đều phái tướng tài xuống giúp đỡ, điều này đã được chứng minh qua ngàn năm lịch sử với bao nhiêu cuộc chiến.
Giờ đây ánh mắt nhìn Hồng Đĩnh của lão phúc đã mang màu sắc sùng bái cuồng nhiệt, không phải thần sao có thể từ một thằng ngốc ăn chơi phá phách bỗng dưng biến thành thông minh, không phải thần tướng sao mới có hơn 15 tuổi nhưng lại gan dạ dũng cảm dẫn đầu binh tướng xung phong giữa loạn quân đây.
Còn về việc con rồng cháu tiên, câu chuyện này đã được truyền miệng qua bao đời rồi, thật giả hay không thì nó đã ăn sâu vào tiềm thức của bao thế hệ dân tộc rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên được nghe một bản hoàn chính sâu sắc đến vậy khiến cho lão vô cùng khiếp sợ.
Hồng Đĩnh cũng chẳng phải là sĩ quan chính trị, cho nên việc tuyên truyền này với hắn khá là đau đầu, thấy lão Phúc có gì đó khác, lại đặc biệt để ý đến cuốn sách liền dứt khoát vứt việc này cho lão Phúc luôn:
- Lão triệu tập tất cả những người biết chữ trong hệ thống quân chính của ta lại, tiến hành mở lớp giảng dạy về quyển sách này, sau đó để họ giảng bài cho toàn quân, rồi tiến đi tuyên truyền khắc cả nước, hễ ai là người Việt thì phải biết giống nòi ta, phải để tất cả những người cùng chung dòng máu biết được rằng dòng máu chảy trong mỗi chúng ta là dòng máu anh hùng, chúng ta là con rồng cháu tiên qua đó thức tỉnh tinh thần dân tộc.
Hồng Đĩnh phất tay để lão Phúc đi làm, thế nhưng điều Hồng Đĩnh không biết rằng lão Phúc không chỉ tuyên truyền về tư tưởng của hắn mà còn tuyên truyền những sự tích của hắn, rằng hắn là được thần phái xuống trợ giúp dân ta, để rồi sau nhiều năm dưới chính sách tuyên truyền ấy, mọi người dân đều khắc sâu sự sùng bái đến điên cuồng tạo ra một dòng thác sức mạnh,