Hồng Đĩnh mang theo gần ngàn tên binh sĩ, yên lặng từ nơi xa nhìn bọn thổ phỉ gào thét từ trong rừng rậm xông ra.
Nhìn bọn thổ phỉ này, không biết tại sao Hồng Đĩnh có cảm giác cứ giống như mình đang nhìn một đàn kiến.
Hắn cũng không biết tại sao mình lại nảy ra cảm giác như thế. Trước kia khi hắn đối mặt với thời điểm giết chóc, không phải có giác ngộ về tử vong, thì có sát khí muốn tận lực giết sạch địch nhân, từ lúc nào thì hắn bắt đầu có loại cảm giác coi rẻ địch nhân thế này chứ?
Là bởi vì mấy trăm tên lão binh trãi qua chinh chiến bên cạnh mình này chăng?
Hay là vì những tên địch nhân thân hình gầy yếu cầm trong tay binh khí cũ nát này?
Hồng Đĩnh lắc lắc đầu, ném qua một bên những ý nghĩ vô vị này,
Thét dài một tiếng:
- Các anh em, lập đội hình tấn công.
Tướng lĩnh các cấp bắt đầu ra khẩu lệnh khẩn trương lập đội, mặc dù phỉ quân của địch phía trước đã đến rất gần, nhưng các tướng sĩ của Vệ Quốc quân không hề tỏ ra chút nào bối rối. Lão binh, đây chính là sự trấn định của lão binh!
Nhìn đội hình binh sĩ phía sau, khiến hắn không khỏi thỏa mãn.
Gần ngàn quân của hắn đã xếp đội hình nghiêm cẩn chờ đợi. Lấy 3 tên binh sĩ trong một tổ kết thành một tam giác nhỏ, 3 nhóm tác chiến tam giác nhỏ sẽ lập thành một tam giác lớn hơn, rồi đến cấp đại đội tiểu đoàn hợp lại xếp theo đội hình kết thành đội hình công kích hình tam giác cỡ trung, cuối cùng kết thành đội hình công kích tam giác cỡ lớn với ngàn người,
Lấy tiểu đoàn 1 làm trung tâm, làm đầu của mũi tên, mà đại đội cận vệ SS lại làm chóp đỉnh của mũi tên ấy. Hai tiểu đoàn bộ binh triển khai sang 2 bên cánh, đội hình tấn công đặc biệt hình mũi tên đã hình thành.
Hồng Đĩnh cưỡi trên ngựa cùng với đơn vị kị binh cận vệ đứng nhìn trận hình Vệ quốc quân nói với Hoàng Hải ở bên canh.
Súng đạn có thể làm tan rã đối phương, thế nhưng dựa hoàn toàn vào nó thì binh sĩ làm sao có thể trải qua máu lửa để ngày càng trưởng thành hơn được chứ,
- Chúng ta chiến đấu nhất định phải thắng, phải cho mỗi kẻ địch của chúng ta một bài học khó quên, làm thế nào đây, chỉ có thể dùng đao, dùng sung, lưỡi lê chém giết, cho da thịt bọn chúng tóe máu. Mới khiến chúng sợ hãi, mới khiến binh sĩ của ta ngày càng mạnh mẽ hơn được.
Hơn nữa kẻ địch chỉ là một đám thổ phỉ ô hợp, chính là đối tượng tốt nhất để rèn luyện binh sĩ, tuy rằng trong chiến đấu, nhất định sẽ có những thương vong, tuy nhiên nó là đáng giá nếu muốn luyện chi binh lính này trở thành lão binh.
Thoạt nhìn vứt bỏ ưu thế về vũ khí đi đánh cận chiến với đám phỉ, có thể nhiều dân xuyên việt sẽ mắng Hồng Đĩnh là hâm, sao không nện vài loạt hỏa lực cực mạnh, rồi dàn đội súng ra bắn thì đám phỉ kia dù có đông đến đâu còn không phải sẽ chết như ngả rạ hay sao, đánh cận chiến để rồi đổi lấy những thương vong vô ích à. Thế nhưng đối với Hồng Đĩnh thì điều này là hoàn toàn đáng giá, Hồng Đĩnh muốn cho quân của mình có thêm kinh nghiệm cận chiến với đối thủ nhiều hơn, vì trong thâm tâm của hắn kẻ thù số một của hắn chính là thực dân Pháp với ưu thế tuyệt đối về hỏa lực, còn không phải trong mắt người Pháp quân đội Đại Nam cũng chỉ như đám thổ phỉ này hay sao.
Muốn chiến thắng được chúng thì phải mạnh mẽ, gan góc, cận chiến khiến chúng khiếp đảm, khiến chúng hoảng loạn, run sợ mỗi khi phải giao tranh với ta, như quân Mĩ từng run sợ khi phải đối mặt với Giải Phóng Quân vậy.
Bọn thổ phỉ mới vừa lao ra khỏi rừng rậm, nhìn thấy ở phía xa một thôn trấn rộng lớn hoành vĩ trên vùng đất bằng phẳng rộng rãi hiện ra trước mắt lập tức hưng phấn đến hai mắt đỏ bừng.
Nếu như thành lũy xây bằng đá tảng, bọn chúng còn phải suy nghĩ cách làm thế nào để công phá tường thành, nhưng đây chẳng qua là hàng rào bằng gỗ bao quanh thôn trấn, thì bọn chúng hoàn toàn không để vào mắt. Vì thế trong khoảnh khắc đó bọn chúng thật hưng phấn ào ào phóng vọt tới phía trước.
Chỉ có điều bọn chúng không hưng phấn được bao lâu, thì đồng loạt chùn bước chân lại, ngây ngốc nhìn một màn trước mắt.
Một đội hình binh sĩ nghiêm cẩn dày đặc sát khí đang chờ đợi chúng ở phía trước.
肏你妈 trao nỉ ma, trao nỉ ma ( mẹ kiếp) tiếng chửi bậy vang vọng khắp nơi,
- Mẹ kiếp, còn để cho người ta sống nữa không, đây là dân dũng cái chó đẻ gì cơ chứ, quân chính quy Thanh triều chắc gì đã có bộ dáng như này
Một tên đầu mục thổ phỉ gân giọng chửi bới.
Thế nhưng không đợi chúng bất mãn chửi bới quá lâu, một loạt hiệu lệnh ở phía đối diện vang lên.
Chỉ nghe thấy một loạt âm thanh khực khực ở phía đối diện vang lên, bọn phỉ chỉ nhìn thấy ở trên trời hàng chục điểm đen đang rơi xuống,
Chưa kịp hiểu đầu mô tai ngheo gì cả thì đột nhiên những tiếng nổ vang trời đinh tai nhức óc vang lên.
Hàng chục đầu đạn SS I rơi xuống đầu chúng nổ vang, uy lực của đầu đạn nặng 15 kg không phải hạng xoàng, lập tức thổi bay một vùng có đường kính 15m. ngoài khoảng cách đó thì tất cả người xung quanh đều chi chít lỗ máu, dù là xa hơn một chút, người này che cho người kia thì dù không bị mảnh sát thương thì tai mũi miệng cũng chảy máu,
Chỉ sau một đợt hỏa lực chiến trường tràn ngập khói thuốc súng, nếu như nhìn từ trên cao nhìn xuống sẽ cảm thấy như là một mảnh mạ non bị những vết chân trâu dày xéo thành những cái lỗ chi chít.
Bọn phỉ ngây ngốc khiếp sợ trước uy lực từ thứ vũ khí của Vệ Quốc quân. Chưa kịp hoàn hồn thì đợt thứ 2 của lựu đạn lại đến. Để tăng mạnh tầm sát thương và gây hoang mang cho địch, Hồng Đĩnh nghĩ ra cho lựu đạn vào một cái rỏ châm ngòi rồi dùng máy ném đá ném sang phía quân địch, hiệu quả khiếp đảm thì mọi người thấy ngay. Giống như một cơn mưa đạn pháo nổ trên đội hình của đám phỉ. Những vụ nổ chi chít khắp nơi, cá biệt một số quả lựu đạn do cháy nhanh hoặc ném chậm quá khiến chúng nổ ngay trên không, quét cả một đám phỉ phía dưới trở thành những hình nộm rưng rưng máu.
Nhiều tên vẫn còn đang chạy xô lên phía trước bất chợt ngã nhào, chỉ thấy ở đầu hắn có những cái lỗ máu lớn, máu tươi cùng trộn với não trăng trắng đang từ đó ồng ộc chảy ra, so với sức sát thương quét ngang không gì sánh bằng của đầu đạn SS I thì lựu đạn có sức công phá khiêm tốn hơn, thế nhưng nếu như gần 50 quả cùng nổ thì sức sát thương nào có kém gì bom bi đâu cơ chứ.
Một trận ầm ầm qua đi để lại chiến trường một cảnh im ắng chết chóc, bọn phỉ hoảng sợ ngây ngốc, trước một màn khủng khiếp vừa diễn ra, khắp nơi đều là máu me, chân cụt tay cụt vương vãi khắp nơi, SS I thổi bay xác người lên hàng chục mét, xé tan thành từng mảnh, máu, nội tạng, những mảnh thi thế bay tứ tung, vất vưởng lên những kẻ còn sống.
Một tên thổ phỉ vừa rồi thấy đầu mục của mình vẫn còn gào thét hô hào đánh vào thành trấn này sẽ có nữ nhân, cường điệu đàn bà Đại Nam tư vị như thế nào, sau khi chiếm được sẽ cho đám chúng bay được khai bao lần đầu, thì giờ đây chỉ còn có một nửa người đang ồng ộc thở ra từng ngụm máu lớn, phần phái dưới không thấy đâu, đoạn ruột của hắn kéo rơi vãi dài đến 2-3 còn khoàng cả vào cổ một tên phỉ khác khiến tên này hoảng loạn đến ngất xỉu.
Một tên phỉ thì bị mảnh văng khứa xượt qua bụng, áp lực trong bụng được giải thoát, nội tạng theo vết rách trào ra khiến hắn tru lên như sói bị thương, liên tục lấy tay nhét vào cho đến khi cả người lịm dần.
Tất cả binh sĩ bên Hồng Đĩnh đều trợn mắt há mồm nhìn cảnh tượng đang diễn ra, không thể tin được uy lực của vũ khí bên mình lại khủng khiếp đến thế.
Hồng Đĩnh chửi bậy một câu kêu lớn.
- Bảo bọn pháo binh dừng bắn đi, chết hết mọe rồi thì còn luyện binh cái mốc xì gì nữa.
Nguyễn Thế Chinh, thống lĩnh pháo binh đang ra sức đốc suất thủ hạ, nạp đạn chuẩn bị cho đợt pháo kích tiếp theo, vì trong sách giáo khoa Hồng Đĩnh dạy hắn là phải dồn dập hỏa lực đè bẹp tinh thần chiến đấu kẻ thù, bắn dọn đường cho bộ binh tiến lên. Vì ở khá xa chiến trường, lại ở phía sau, nên hắn chỉ nghe thấy âm thanh ầm ầm nhìn thấy khói súng dày đặc phía trước,
Hắn đang đá lộn nhào một thằng lính vì chân tay lóng ngóng thì có lệnh ngừng pháo kích khiến hắn vô cùng bất ngờ.
Thầm nhủ trong lòng:
- Mới có một loạt mà, hay là pháo không hiệu quả nên tướng chủ cho ngừng.
Vô cùng buồn bực vì không được bắn tiếp khiến hắn quay ra trút giận lên đám lính, vì nếu bọn này làm nhanh có phải bắn thêm được loạt nữa rồi không.