Mặc dù Hồng Đĩnh còn chưa gật đầu, thế nhưng mọi người đều coi đây là lãnh địa, là quân doanh sắp tới của mình rồi. Cho nên mọi người đều xắn tay vào bắt đầu công việc, đầu tiên là phạt cỏ dại chuẩn bị làm nền cho doanh trại mới, vừa khảo sát địa thế, nhằm xây dựng quân doanh như nào cho tốt.
Sau khi cơm tối xong, mọi người đều đi ngủ thật sớm, tất cả đều hận là ngày mai sao không lập tức đến ngay. Sáng hôm sau, mới tờ mờ sáng, tất cả mọi người đều đã dậy và trong nháy mắt tất cả đã chỉnh trang hoàn tất.
Hồng Đĩnh để các hầu hết binh sĩ cùng với thợ thủ công mới gia nhập lại, chỉ dẫn theo hơn trăm cận vệ quân, cỡi ngựa theo hướng Đông bắc chạy tới, Đỗ Quý cũng tò mò theo đi.
Phóng ngựa đi tới được một đoạn, mọi người có cảm giác như mặt trời đang từ từ hiện ra trước mắt. Ánh nắng mặt trời xuất hiện từ nơi xa bắt đầu trải rộng trên mặt đất. Mọi người đều biết trước mắt chính là đường chân trời, nếu không làm sao có được cảnh sắc tươi đẹp này?
Mặt trời lên mỗi lúc một cao, nhưng không hề làm cho mọi người có cảm giác chói chang. Rồi mọi người bỗng cảm thấy trước mắt sáng ngời, một bãi cát trắng xóa cùng mặt biển màu xanh biếc mênh mông lập tức xuất hiện trước mắt, một làn gió biển nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mọi người.
Tất cả mọi người đều lặng im chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên. Tâm hồn chìm đắm trong cảnh sắc mênh mông vô bờ.
Không chỉ tất cả mọi người tâm hồn sảng khoái, ngay cả Hồng Đĩnh vốn tâm hồn đã keo đặc, trai sạn cũng nhắm mắt hưởng thụ. Không khỏi cảm khái cảnh sắc thiên nhiên nước ta tươi đẹp.
Là người tỉnh táo đầu tiên, Hồng Đĩnh ho nhẹ một cái khiến cho mọi người bừng tỉnh, lúc này mới nhìn ra xung quanh đánh giá toàn cảnh.
- Ồ! tướng chủ, ở đây có dấu vết kì quái.
Mạnh Hổ hiếu động chạy xuống bờ cát rất nhanh đã phát hiện, vội kêu lên.
Thằng này tuy giờ đã là tổng chỉ huy quân cận vệ SS chiến đấu can trường, dũng cảm nhưng không thể phủ nhận rằng tuổi tác vẫn còn quá trẻ, mới chỉ mười tám đôi mươi, vẻ hiếu động vẫn còn, chưa thể coi là trầm ổn được.
Hồng Đĩnh thầm nghĩ.
Theo hướng Mạnh Hổ chỉ, mọi người nhìn thấy mấy chục cái hố nhỏ đều đặn, tuy đã bị thủy triều xóa mờ nhưng vẫn có thể nhìn thấy đại khái, kéo dài ra đến tận biển rộng.
Mọi người còn chưa biết đây là cái gì, Đỗ Quý lên tiếng:
- Nơi đây đã từng là một bến cảng tạm thời của Ngô gia, các cột trụ đã được nhổ lên, mặc dù đối phương đã cẩn thận dùng cát san lấp, nhưng vì sóng biển chà xát mà lộ ra sơ sót.
- Bến cảng tạm thời Ngô gia? Buôn lậu?
Lão Phúc kinh ngạc nói.
Đỗ Quý gật đầu.
- Tuy thuộc hạ chưa đến đây bao giờ, nhưng không thể nghi ngờ đây chính là nó.
Lão Phúc ngạc nhiên nói.
- Buôn lậu có lợi nhuận lớn lắm phải không.
Hồng Đĩnh sắc mặt nghiêm túc nhìn ra bờ biển.
- Lợi nhuận lớn kinh người. Nơi này thông ra biển đông, có thể bắc tiến đảo Hải Nam, xa hơn là Quảng Đông, Hương Cảng, đông có thể tiến đến Lu Dông, Lữ Tống cướp biển, và có lẽ cả bọn Tây Dương nữa, phía nam thông tới kinh đô Huế lợi ích chồng chéo, thậm chí liên quan mật thiết đến lợi ích với không ít kẻ trong triều, xem ra may mắn khi chúng ta bất ngờ tiêu diệt Ngô gia, chứ nếu để chúng có thời gian chuẩn bị. Thì không biết hươu chết về tay ai còn chưa rõ.
Nghe nói như thế, mọi người đều khẩn trương nhìn Hồng Đĩnh, thế nhưng nhìn thấy Hồng Đĩnh tủm tỉm cười có vẻ không quan tâm, tâm tình mọi người cũng an định lại.
Quân cận vệ thì tương đối đơn giản, dù sao cũng chỉ là nghe tướng chủ ra lệnh làm việc mà thôi, không cần quan tâm xa như thế.
Còn bọn Mạnh Hổ, lão Phúc thì bắt đầu ảo tưởng, làm thế nào lợi dụng cơ hội này để đại nhân đạt được khổng lồ chiến công, to lớn lợi ích. Trải qua quá nhiều trận huyết chiến, là một gia tướng thuần túy bọn họ đã sớm không cần quan tâm địch nhân mạnh đến đâu, cùng lắm thì chỉ là chết mà thôi, Vậy thì điều này có là cái gì đâu?
Trong đoàn chỉ có Đỗ Quý vẫn còn lo lắng, bởi vì chỉ có hắn mới hiểu được một tập đoàn buôn lậu khổng lồ mạnh mẽ đến đâu. Có điều thấy thần sắc mọi người, hắn lại không thể nói ra. Dựa theo hiểu biết của hắn đối với Hồng Đĩnh, biết bọn họ cũng không có ý khinh thị đối thủ, nếu như thế, đi một bước nhìn một bước vậy.
Đỗ Quý nhanh chóng quẳng lo lắng sang một bên, bỗng nhiên hắn nhớ tới điều gì đó, hưng phấn nói với Hồng Đĩnh:
- Đại nhân, vùng chúng ta không chế giờ đây không chỉ mỗi Hà Hoa phủ, như vậy có nghĩa là trọn tuyến đường buôn lậu của Ngô gia trước đây đều thuộc quyền kiểm soát của chúng ta rồi.
Nghe Đỗ Quý nói vậy Hồng Đĩnh biết thằng này nổi lòng tham, muốn độc chiếm hết tất cả những gì của Ngô gia mà không chia cho người khác chén canh nào rồi.
Tập quán Hồng Đĩnh là người không chọc ta, ta sẽ không đụng người. Bởi chí hướng của hắn chỉ là luyện một đội quân mạnh mẽ rồi vào Nam đánh Pháp thôi, cũng bởi xuất thân quân nhân thời hiện đại của hắn, luôn luôn chú trọng phục tùng quân lệnh, thế nhưng giờ đây xuyên việt về thời này hắn lại được tự do, thích làm gì thì làm, khiến cho có chút chưa thích ứng được.
Vả lại chỉ là hiện giờ cũng không coi là hắn chủ động gây sự, dù sao đây đúng là lãnh địa vùng quản hạt của hắn, đúng ra là người khác xúc phạm hắn. Hồng Đĩnh lười suy đoán địch nhân hành động lần này có phải là trêu chọc mình hay không, nên trực tiếp giao chuyện quản lý lãnh địa cho lão Phúc cùng với Đỗ Quý.
Đỗ Quý lập tức kích động khác thường, hô to gọi nhỏ mọi người bắt đầu mang theo nhân thủ bắt đầu kiến thiết thôn trấn, đầu tiên là xác định khu vực, tỷ như phủ lĩnh chủ, quân doanh, công xưởng, chuồng ngựa, khu dân cư, khu điều trị thiết bị vệ sinh vân vân... Thiết đặt xong, vật liệu xây dựng được phân đến các khu vực, dưới cố gắng của các thợ thủ công, những công trình nhanh chóng mọc lên.
Lão Phúc thì lại hào hứng với công việc tuyên truyền của mình hơn, hào hứng đứng ra lên triệu tập mở lớp giảng dạy cho đám binh sĩ về cuốn “Dòng máu anh hùng” về những huyền thoại của Hồng Đĩnh, cùng những suy nghĩ trong lòng não cảm ngộ được từ cuốn sách và từ những tư tưởng của Hồng Đĩnh.
Định bụng theo như ý kiến của Hồng Đĩnh, đây sau này sẽ là những hạt giống trung kiên của lực lượng “Bách Việt tuyên truyền giải phóng quân”
Tuy rằng chỉ có một ít thời gian, nhưng dưới sự nỗ lực của mọi người, những đường phác họa sơ khởi thành trấn, đã mơ hồ nhận ra được.
Lúc này Hồng Đĩnh giờ đây có một loại tâm trạng khó miêu tả được, loại tâm trạng phức tạp này hoàn toàn do Đỗ Quý tạo ra, bởi Đỗ Quý tới nhìn Hồng Đĩnh, chỉ vào vùng đất kia nói:
- Đại nhân ngài xem, đây là mảnh đất của ngài, trên vùng đất này tất cả tài phú cùng dân chúng đều thuộc về ngài, tất cả mọi thứ đều thuộc về một mình ngài!
- Thuộc về ta ư?
Hồng Đĩnh lẩm bẩm những lời này, không biết vì sao, bởi vì những lời này khiến cho trong lòng hắn có một sự rung động khác thường, đó là một loại cảm giác khó có thể hình dung, cũng là một cảm giác chưa từng trải nghiệm qua.
Có lẽ là bởi bản thân chưa từng có được thứ gì của chính mình chăng?
Trước đây tuy nắm trong tay không ít binh sĩ, thế nhưng đều không phải thuộc về mình, tất cả đều là mình thay được bổ nhiệm thống lĩnh mà thôi.
Về phần tiền tài, Hồng Đĩnh chưa bao giờ cho rằng có được tiền tài thì có gì đáng kích động cả.
Bạn bè của hắn trước kia số người có được tài sản trên 50 triệu đô cũng không phải số ít, hắn lại lớn lên dưới sự bao bọc của “các lão” dòng chính nên chưa bao giờ cảm thấy tiền tài có ý nghĩa gì lớn.
Có chăng chỉ là lòng yêu nước, căm thù giặc ngoại xâm cùng với sự chán ghét đối với bọn Tàu khựa mà thôi.
Hiện giờ vùng đất này là của mình, mà những lính hầu, quân cận vệ này cũng là của mình, loại cảm giác này rất kỳ diệu, cảm giác nao nao giống như khi được sống lại một lần nữa vậy.
Hơn nữa những binh lính này không phải đã sớm thuộc về mình sao? Vì sao lúc đó không có loại cảm giác này vậy?
Chỉ có khi bọn họ cùng mảnh đất này hợp lại một chỗ, bản thân mình mới có cảm giác như vậy. Đó là một loại cảm giác thuộc về mình, hoàn toàn là do tự mình mà có được, nó tuy rất cổ quái, nhưng bản thân mình rất thích loại cảm giác này đây.
Hồng Đĩnh lần đầu tiên có chút mơ mơ màng màng nhìn tất cả trước mắt, trong lòng một cổ cảm giác thoải mái nhẹ nhàng lưu chuyển. Hồng Đĩnh biết bản thân đã có chuyển biến so với trước kia, trước đây mình cái gì cũng không quan tâm, chỉ một mực suy nghĩ chém giết nhưng hiện giờ lại quan tâm những thứ đã thuộc về mình.
Nhưng Hồng Đĩnh đột nhiên nghĩ đến: Nếu như Hội nghị triều đình đột nhiên hạ lệnh tịch thu lãnh địa của mình, ra lệnh cho mình mang quân vào Nam thì sẽ sao đây bản thân sẽ thế nào đây? Hắn đột nhiên ngẩn người, bởi vì hắn cảm thấy nếu như lãnh địa mình bị mất, mình tối đa cũng chỉ có chút khó chịu mà thôi, tuyệt đối sẽ không phản kháng. Đấy không phải là mong muốn trước đây của Hắn hay sao
Hồng Đĩnh không nhịn được vò đầu, mình không phải vừa rất thích thú cảm giác có được những thứ thuộc về chính mình sao? Làm thế nào thoáng cái lại không quan tâm tới nữa chứ?
Đây có lẽ là kết quả của việc sống trong quân chế quá dài, hắn không nghĩ nhiều ngoài việc nghĩ về các chiến thuật quân sự.
Nghĩ tới đây, Hồng Đĩnh tự thử nghiệm mình lần nữa:
Nếu như Tự Đức bắt những thân vệ Mạnh Hổ, lão Phúc cùng với các lính cận vệ xử tử, mình sẽ thế nào đây?
Giả thiết này vừa đặt ra, một đáp án đáng sợ không khống chế được, đã tự động nhảy ra: “Giết chết hắn!”
Hồng Đĩnh há to miệng kinh ngạc, bản thân mình lại vô thức nảy ra đáp án như vậy? Hơn nữa trong lòng không hề có ý niệm chống cự! Vì sao lại như thế?
Hồng Đĩnh có điểm mê hoặc nhìn đoàn người xa xa hò hét nhau cần cù công tác, trong lòng không nhịn được hồi tưởng lại khi bọn họ nghe theo mệnh lệnh xông pha chiến trận, bọn họ tự động tự giác vì trưởng quan hắn mà lo lắng mọi chuyện, vì lợi ích của hắn là thượng cấp bọn họ mà ra sức. Tại vì cái gì cơ chứ, vì mấy đồng lương còm, bao ăn bao ở cho bọn hắn và người nhà sao, hay vì những lời tuyên truyền mỗi ngày của lão Phúc.
Đúng vậy, bởi vì bọn họ suy nghĩ cho ta, mà ta cũng suy nghĩ cho bọn họ. Ta ở trong lòng bọn họ là quan trọng nhất, bọn họ ở trong lòng ta cũng là quan trọng nhất, bọn họ lấy ta làm giấc mộng của mình, ta đây cũng lấy họ làm giấc mơ, ta muốn cùng họ chinh chiến vì Đất Việt, họ đều nghe thấy vậy, khắc sâu vào tâm khảm, chính là nguyên nhân đơn giản này, ai dám tổn thương họ, ta sẽ thương tổn lại hắn!
Hồng Đĩnh khẽ nhếch miệng cười, mình thật là khờ, vấn đề đơn giản như vậy cho tới bây giờ mới hiểu rõ: bọn họ vì ta, ta vì bọn họ, bọn họ vì ta mà nỗ lực, ta vì bọn họ mà gắng sức, bọn họ không vứt bỏ ta, ta cũng sẽ không rời xa họ, chính là đơn giản như vậy, hà tất nghĩ nhiều làm gì chứ?
Quá lâu rồi đến giờ này cuối cùng cũng tìm được mục tiêu cho mình cố gắng, Khang Tư cả người nhẹ nhõm.
Thế nhưng Hồng Đĩnh không biết rằng, chính suy nghĩ ích kỉ cho riêng mình và người của mình này của hắn sau này sẽ khiến trên mảnh đất Đại Việt thân yêu này phải chịu cảnh máu chảy thành sông, Nam giết ra Bắc, Bắc quay súng về phía Nam. Hàng chục vạn người đã ngã xuống chỉ vì lí tưởng.