Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Tại Ngôn bỗng nhiên nhận ra chuyện gì đó, hóa ra là y phục trên người mình.

Trước đó không chú ý, bây giờ mới nhớ ra, chẳng lẽ bộ y phục mà mình đang mặc là do nữ nhân này thay cho?

Vừa nghĩ đến đó, sắc mặt Cố Tại Ngôn liền trở nên cổ quái, ánh mắt nhìn Lưu Ly cũng biến thành loại một lời không thể nói hết.

Lưu Ly: “… ngươi đừng có hiểu lầm, y phục của ngươi không phải là do ta thay." Cho nên đừng có dùng ánh mắt như nhìn nữ nhân biến thái để nhìn cô có được không hả!

Đương nhiên cô sẽ không nói vì để bôi thuốc cho hắn mà chỗ nào không nên nhìn cô cũng đã nhìn hết rồi.

Nghĩ đến đây, Lưu Ly nhịn không được mà chột dạ. Dù sao thời đại này không giống như thời hiện đại, cô nhìn thân thể đàn ông sẽ khiến cho nhiều người suy nghĩ lung tung.

Nghe thấy không phải là Lưu Ly thay đồ cho mình, Cố Tại Ngôn thở phào một hơi, thấp giọng hỏi: “Ngươi muốn lợi ích gì?”

“Dạy chữ cho con của ta, ngươi cảm thấy được không?” Lưu Ly nhìn Cố Tại Ngôn.

Cô cũng không muốn để Bình Bình phải học chữ sớm như thế, huống hồ gì bây giờ Bình Bình còn chưa đầy năm tuổi.

Chỉ là lúc nãy cô cũng đã nhìn thấy dường như Bình Bình cảm thấy rất hứng thú với chuyện đọc sách.

Về phần tại sao lại muốn để Cố Tại Ngôn dạy chữ cho Bình Bình?

Vừa nhìn liền biết thân phận của Cố Tại Ngôn không phải bình thường, người như này chắc chắn thông thạo, hiểu biết rất nhiều thứ.

Trong lúc gấp gáp, cô cũng không thể tìm người dạy chữ cho Bình Bình, đúng lúc Cố Tại Ngôn phù hợp. Dù sao hắn rảnh rỗi không có chuyện gì làm, còn không bằng cống hiến cho cô chút sức lực, dù sao cô là ân nhân cứu mạng của hắn mà không phải sao?

Còn không biết khi nào mới có thể trả cô một ngàn lượng bạc kia, nếu như mình còn không tìm chút lợi ích, Cố Tại Ngôn chạy mất không trả bạc, thế thì cô lỗ vốn rồi.

Cố Tại Ngôn không biết suy nghĩ trong lòng Lưu Ly, nếu như biết mình bị xem như một người vì một ngàn lượng bạc mà quỵt nợ, chắc chắn hắn sẽ xám mặt lại.

Nếu như trước đó Lưu Ly đưa ra yêu cầu này, chắc chắn Cố Tại Ngôn sẽ từ chối, dù sao hắn đã dự định sau khi vết thương mình lành rồi thì sẽ rời đi, nên không thể dạy chữ cho Bình Bình.

Nhưng mà bây giờ nếu đã nảy sinh tâm tư muốn ở lại, Cố Tại Ngôn không có lý do gì mà từ chối.

Quan trọng là hắn thấy Bình Bình thật sự thích, nên làm thầy thằng bé cũng không có gì đáng ghét.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thích Bạn Trong Một Khoảng Thời Gian Giới Hạn
2. Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng
3. Chờ Ngày Gió Đông Ấm Áp
4. Bước Nhầm Vào Con Đường Hôn Nhân
=====================================

Cùng lắm thì chờ đến lúc hắn đi, lại tìm cho thằng bé một người thầy tốt hơn.

Vì vậy, Cố Tại Ngôn đã gật đầu đồng ý.

Thấy Cố Tại Ngôn đã đồng ý, Lưu Ly rất vui vẻ, cô lấy dược cao của Tôn lão cho mình đưa cho Cố Tại Ngôn.

“Nể tình ngươi đồng ý làm thầy dạy chữ cho nhi tử ta, thuốc bôi sẹo này cho ngươi vậy."

Dù sao thì cô nhận thuốc bôi sẹo của Tôn lão là vì để che lại, trên thực tế tẩy sẹo cô không được.

Mà nếu như gương mặt đó của Cố Tại Ngôn bị hủy hoại thì rất phung phí của trời, đưa thuốc bôi sẹo cho hắn còn có tác dụng hơn.

Cố Tại Ngôn theo bản năng đưa ta nhận lấy thuốc bôi sẹo trên tay Lưu Ly, lúc nhìn thấy dòng chữ ở trên đó thì gương mặt liền cứng lại.

Thuốc thần y Quốc Việt đích thân chế? Sao nữ nhân này lại có thể có đồ của ông ta?

Chẳng lẽ nàng ta quen biết với thần y Quốc Việt?

Vừa nghĩ như thế, Cố Tại Ngôn liền bác bỏ suy nghĩ này của mình.

Cầm thuốc bôi sẹo trong tay, Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly, ánh mắt lại rơi vào vết sẹo trên mặt Lưu Ly.

Trong lòng có hơi khó hiểu.

Nữ nhân này đã có thuốc bôi sẹo của Quốc Việt, tại sao lại không dùng?

Nghĩ đến đây, lực chú ý của Cố Tại Ngôn lại rơi vào gương mặt của Lưu Ly, hắn nhanh chóng cho mình một đáp án.

Có lẽ là nữ nhân xấu xí này biết thân biết phận, dù trên mặt mình không có vết sẹo thì cũng không đẹp hơn được bao nhiêu, cho nên mới không dùng thuốc bôi sẹo này.

Lưu Ly không biết suy nghĩ trong lòng Cố Tại Ngôn, nếu như cô biết, chắc chắn cô sẽ ném thuốc vào mặt hắn.

“Đa tạ." Cố Tại Ngôn nhận lấy thuốc, mặc dù thuốc này đối với hắn mà nói muốn có được nó cũng không khó, còn là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu.

“Nếu như muốn tạ ơn ta, vậy thì dạy nhi tử của ta cho đàng hoàng vào." Lưu Ly vẫn cảm thấy chữ tạ ơn này không bằng hành động thực tế.

Cố Tại Ngôn: "…" Hắn giống như là người đã đồng ý làm thầy người ta mà không dạy người ta đàng hoàng à?

Lưu Ly thành công muốn có được lợi ích, cô liền không muốn ở lâu trong căn phòng này nữa, thế là chuẩn bị rời đi.

“Chờ đã."

Cố Tại Ngôn bỗng nhiên gọi Lưu Ly lại.

Lưu Ly quay đầu nhìn Cố Tại Ngôn, trong ánh mắt mang theo thắc mắc.

Mà lúc này, sắc mặt của Cố Tại Ngôn lại không tự nhiên cho lắm, rõ ràng trong mắt có mang theo xấu hổ. Điều này khiến Lưu Ly càng thêm tò mò Cố Tại Ngôn gọi cô lại là làm cái gì.

Bị Lưu Ly nhìn như thế, Cố Tại Ngôn càng mất tự nhiên hơn.

“… không có chuyện gì." Cố Tại Ngôn nhìn sang chỗ khác.

Lưu Ly nhìn bộ dạng xấu hổ như muốn đào đất chui vào của Cố Tại Ngôn, lại nhìn thấy lỗ tai Cố Tại Ngôn đỏ lên, bỗng nhiên trong lòng lại có một suy nghĩ.

“Ngươi muốn đi nhà xí?” Lưu Ly hỏi.

Cố Tại Ngôn bỗng dưng ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Lưu Ly.

Nữ nhân này có biết xấu hổ không hả, chuyện đi nhà xí có thể hỏi thẳng trước mặt nam nhân à?

Bị trừng mắt, Lưu Ly lại chẳng hiểu làm sao: “Ngươi muốn đi nhà xí thì ta nói ngươi muốn đi nhà xí, có cái gì mà xấu hổ?”

Nói xong, Lưu Ly liền lấy một cái bô từ trên giường ra.

Con người có ba thứ phải gấp, cô nói đi nhà xí đã là văn nhã lắm rồi, được chưa hả?

Cố Tại Ngôn nghe Lưu Ly nói như vậy thì lại càng xấu hổ hơn, lại có chút tức giận.

Vô cùng khó xử nhìn cái bô trong tay Lưu Ly, Cố Tại Ngôn trực tiếp đuổi người đi, chỉ là cái tay đang cầm bô của hắn lại nóng bừng lên.

Lưu Ly thấy Cố Tại Ngôn mất tự nhiên, cô cũng không ở lại lâu trong phòng, cô sợ nếu như mình làm Cố Tại Ngôn nổi giận rồi thì chắc chắn mình sẽ không gánh nổi hậu quả.

Sắc trời tối xuống, đã không còn thôn dân đến đưa nấm khuẩn hoặc là hạt thông.

Cuối cùng, Trương Trần Thị cùng Trương Đại Lang và Nhị Lang đã phân loại nấm khuẩn xong xuôi trước khi trời tối, lúc này mùi hương từ món bánh trứng rán cuộn mà Lưu Ly làm bay thoang thoảng đến sân.

Ba mẹ con Trương Trần Thị ngửi thấy mùi này, lập tức cảm thấy vô cùng đói bụng.

“Từ khi nào mà Ly nấu ăn ngon như thế?” Trương Trần Thị hỏi Lưu Ly, hương thơm này thật sự hấp dẫn đến nỗi khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Lưu Ly đã làm xong phần bánh trứng rán cuộn cho bọn người Trương Trần Thị, ngay cả Trương Hạnh Huệ về nhà thêu thùa cũng có phần.

Nghe Trương Trần Thị hỏi như vậy, Lưu Ly trực tiếp lấy mấy phần bánh trứng rán cuộn mà mình làm cho bọn họ đưa cho Trương Trần Thị: “Còn không phải là có chút tiền nên muốn nấu gì đó à, là do rèn luyện nên mới có thể thành thạo thôi."

Trương Trần Thị không nhận lấy bánh cuộn, chỉ cười nói: “Đó là do Ly có thiên phú, người khác có muốn thì cũng không làm được đâu."

Trương Trần Thị đẩy đẩy cái rổ đựng bánh: “Đồ ăn quý giá như thế, cháu để lại cho Bình Bình và Yên Yên ăn là được rồi, đưa thím đem về chỉ làm phí đồ ăn ngon của cháu thôi."

Lưu Ly nghe vậy thì bèn nói: “Cái gì mà phí đồ ăn ngon chứ, cái này làm ra là làm cho người ăn, Bình Bình với Yên Yên cũng có phần mà, thím nhận lấy đi, sau này đừng có khách khí với cháu như vậy, nếu như không phải có thím thì ba mẹ con bọn cháu nào có ngày hôm nay?”

Nói xong, Lưu Ly kiên định nhét cái rổ đan vào trong tay Trương Trần Thị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK