Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cửa nhà họ Quách được mở ra, Nhiêu Thanh Nhã mang theo nha hoàn bà vú đi ra, thấy Lưu Ly ở cửa, Nhiêu Thanh Nhã không khỏi vui vẻ nói: "Ta còn nghĩa Ly muội sao bây giờ còn không đến là quên người tỷ tỷ ta đây rồi, đang muốn đi qua tìm muội, không ngờ muội đã đến rồi."

Lưu Ly nghe thấy giọng Nhiêu Thanh Nhã, thì đè lại chút không vui trong lòng, đáp: "Đã hứa với Thanh Nhã tỷ tỷ sẽ qua xem xem, sao có thể nuốt lời?"

Nhiêu Thanh Nhã vừa lôi kéo Lưu Ly đi vào bên trong, vừa oán trách: "Ý của muội là, chẳng lẽ là nếu không hứa với ta muội sẽ đi qua cửa nhà ta không vào sao? Cũng không thể thế được."

Lưu Ly cười cười, chỉ nói không có chuyện đó.

Hai người vào Quách phủ, Lưu Ly vì chuyện hôm nay mà nói cảm ơn với Nhiêu Thanh Nhã, nếu không có Nhiêu Thanh Nhã hỗ trợ làm Quách Tế Chung phối hợp, chuyện cũng sẽ không thuận lợi như vậy.

Nhưng mà Nhiêu Thanh Nhã nghe cũng cười cười: "Cảm ơn cái gì? Ta chỉ là giúp muội một chuyện nhỏ, muội lại giúp phu quân nhà ta phá hai vụ án giết người, đây chính là thêm công lao cho phu quân nhà ta đấy."

Nói xong, Nhiêu Thanh Nhã hơi mím môi, tiếp tục nói: "Huống hồ, cha con nhà họ Chương xử trảm, nhà họ Chương khám nhà còn làm đây khố phòng của huyện nha, này cũng nên cảm ơn Ly muội."

Huyện nha gần nhà họ Quách, chuyện trong nha môn đương nhiên đã truyền đến tai Nhiêu Thanh Nhã.

Nghe Nhiêu Thanh Nhã nói vậy, Lưu Ly cũng không nói gì nữa, hai người nhìn nhau cười cười, chuyện này cứ như vậy mà qua.

Sau đó Lưu Ly đi theo Nhiêu Thanh Nhã thăm hai đứa bé, hai đứa bé bây giờ đã có tên, là Quách Gia Thiên và Quách Gia hạ, bây giờ hai đưa bé sớm đã không có dáng vẻ nho nhỏ nhăn nhăn nhúm nhúm như trước, Gia Thiên Gia hạ sau khi nảy nở trắng trẻo mập mạp, hai cặp mắt đen nhánh tỏa sáng xoay vòng vòng, nhìn thông minh đáng yêu vô cùng làm người thích.

Lưu Ly chơi đùa với hai đứa bé, cả gương mặt yêu thích.

Nhiêu Thanh Nhã bên cạnh thấy Lưu Ly như vậy, không khỏi cảm thấy hiếu kỳ: "Đôi long phượng thai nhà muội không phải càng làm người yêu thích hơn hai tên nhóc nhà ta sao? Sao nhìn giống như là chưa từng có con vậy?"

Lưu Ly nghe vậy cơ thể hơi hơi cứng lại, cô thiếu chút nữa lộ tẩy rồi.

Bản thân cô quả thật không có kinh nghiệm mang thai sinh con, nguyên chủ lúc đó sinh tồn cũng khó, trong ký ức cũng không có bao nhiêu hình ảnh của Bình Bình và Yên Yên lúc bé, cho nên bây giờ nhìn hai đứa bé tròn tròn giống nhau như đúc này mới vô cùng yêu thích.

Nhưng, này đương nhiên không thể nói ra được.

Nhưng mà rất nhanh Lưu Ly đã có lý do giải thích: "Trước đó đần độn không chú ý đến đứa nhỏ, bây giờ mới cảm thấy tiếc nuối."

Nghe vậy, Nhiêu Thanh Nhã không khỏi sững sờ, đối với những chuyện Lưu Ly đã từng gặp phải, đều có người báo cáo với nàng ta, dù sao người nàng ta kết giao, cho dù bản thân không thận trọng, bên cạnh cũng sẽ có người thận trọng giúp nàng ta.

Nhớ đến quãng thời gian trước đó của Lưu Ly mà nàng ta từng nghe đến, trong mắt Nhiêu Thanh Nhã lại có thêm mấy phần thương: "Những năm đó thật sự là khó cho muội rồi, nhưng mà cũng may quá khứ đã qua, bây giờ muội cũng xem như là khổ tận cam lai…"

Dứt lời, hơi dừng một chút, lại hỏi: "Còn không mấy ngày nữa là đến thời gian thành thân của muội, nghe nói phu quân nhà muội vẫn chưa trở về, không biết hắn có kịp không?"

Nhiêu Thanh Nhã hỏi cái này là thật sự quan tâm Lưu Ly.

Dù sao thành thân thường phải cần mấy tháng chuẩn bị, bây giờ cách ngày Lưu Ly thành thân chỉ khoảng mười ngày, dù cho lần này chỉ là hôn lễ bổ sung, thì thời gian cũng không đủ.

Cho dù thời gian đủ, nhưng mà người vẫn còn chưa về…

Nhiêu Thanh Nhã có chút lo lắng: "Không biết người phu quân này của muội đi làm cái gì rồi?"

Lưu Ly lắc đầu: "Hắn đi đâu ta cũng không biết, về phần thành thân, hắn nói sẽ nhanh chóng chạy về."

Mặc dù nói như vậy, nhưng Lưu Ly cũng không hy vọng gì.

Nói đến đây, rõ ràng là thành thân giả, Cố Tại Ngôn có quay về hay không kỳ thật cũng không phải quá quan trọng, cùng lắm thì đến lúc đó lại tìm một cái cớ là được.

Chỉ là nhớ đến câu nói "Chờ ta"trước khi đi kia của Cố Tại Ngôn, trong lòng cô khó tránh khỏi sẽ có chút chờ đợi.

Cô nghĩ, nếu như Cố Tại Ngôn thật sự không quay lại, cô hẳn là sẽ buồn đi?

Nhớ đến Cố Tại Ngôn, Lưu Ly có chút mất tập trung.

Thấy Lưu Ly như thế, Nhiêu Thanh Nhã biết mình đã chọn sai chủ đề rồi, cũng không tiếp tục hỏi nữa, mà đổi chủ đề hỏi: "Nghe nói ngày mai muội muốn mở một mỹ thực thành ở trấn Biên Lư? Sao lại là mỹ thực thành? Bên trong có cái gì ngon?"

Lưu Ly nghe vậy, lúc này lại nói kết cấu của mỹ thực thành một lần.

Nhiêu Thanh Nhã nghe đến sững sờ, tất cả những gì Lưu Ly nói nàng ta đều chưa từng nghe đến, vì vậy hỏi thêm: "Muội nói như vậy, ngày mai ta nhất định phải đi xem xem."

Lưu Ly cười: "Cho dù Thanh Nhã tỷ tỷ không muốn, ta cũng phải ăn vạ để tỷ đi."

Hai người Lưu Ly cùng Nhiêu Thanh Nhã nói chuyện với nhau thật vui, Nhiêu Thanh Nhã vốn muốn để Lưu Ly ở lại một lúc nữa, nhưng cũng biết Lưu Ly bận, hơn nữa phải vội vàng chạy về, thì cũng không giữ lại, chỉ nói ngày mai gặp lại.

Lưu Ly sau khi rời khỏi nhà họ Quách, đi dạo một vòng trong huyện thành, mua một ít đồ cần thiết, rồi ngồi xe ngựa rời đi.

Lúc này, thôn Đại Vĩ, Bình Bình và Yên Yên cùng lấy đồ ăn vặt của mình ra cho Hỷ Bảo ăn, Hỷ Bảo vốn là không dám nhận, là Khương Lão Thái bảo cậu bé nhận lấy, Hỷ Bảo mới cầm đồ bắt đầu ăn.

"Thiếu gia, tiểu thư, hai người có đói bụng không, không thì lão nô đi nấu trước?"Khương Lão Thái đã thay đổi vẻ đờ đẫn lúc trước, cẩn cẩn thận thận nhìn Bình Bình và Yên Yên, có thể nhìn thấy được chút kích động trong mắt Khương Lão Thái.

Bình Bình lắc đầu: "Không đói."

Yên Yên cũng lắc đầu: "Khương nãi nãi, con vừa mới ăn thức ăn nhẹ rồi."

Khương Lão Thái nghe vậy, chỉ đành thôi, đôi mắt lại nóng bỏng nhìn ra cửa, trong mắt toàn là chờ đợi.

Cho đến khi tiếng xe ngựa từ bên ngoài tường vây truyền đến, Bình Bình Yên Yên kêu một tiếng: "Mẹ đã về rồi", còn chưa đợi Bình Bình Yên Yên chạy đến cửa, Khương Lão Thái đã ba bước thành hai chạy đi mở cửa.

Dáng vẻ của Khương Lão Thái làm Bình Bình Yên Yên hai mắt nhìn nhau, trong đáy mắt mờ mịt.

Lưu Ly dẫn theo Bạch Nhạc, còn có Ám Ngũ và Ám Bát đi vào, vừa vào đã cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng kia của Khương Lão Thái.

Cũng không lập tức hỏi Khương Lão Thái, Lưu Ly chỉ đưa mấy thứ ngon trong tay cho Bình Bình Yên Yên, để Bình Bình Yên Yên cũng mang chia cho Hỷ Bảo một phần.

Về phần đồ ăn của những người khác, đều do Bạch Nhạc cầm trong tay, Lưu Ly không cần phải quan tâm.

Thấy hai đứa nhỏ mang theo Hỷ Bảo đi chia nhau ăn rồi, Lưu Ly mới nhìn Khương Lão Thái.

Lúc này hốc mắt Khương Lão Thái nhìn Lưu Ly hơi đỏ, tay bởi vì kích động mà có chút run rẩy, sự nóng bỏng trong con mắt lại không chút giảm đi: "Người… người là ân nhân?"

Giọng của Khương Lão Thái run rẩy, có chút không chắc chắn.

Cũng không trách Khương Lão Thái vẫn luôn không nhận ra, thật sự là Lưu Ly thay đổi quá lớn, ai có thể nghĩ được một người xấu xí có sẹo trên mặt, có thể trong thời gian ngắn biến thành một tiểu phụ nhân xinh đẹp trẻ hơn mấy tuổi có khuôn mặt xinh đẹp chứ?

Lúc ở trạm môi giới, Khương Lão Thái nghe giọng của Lưu Ly đã cảm thấy quen tai, cho đến khi đi đến thôn Đại Vĩ, suy đoán trong lòng Khương Lão Thái càng sâu hơn.

Chỉ là lúc đầu ân nhân nói trong nhà chỉ có một phòng, mà bây giờ tình cảnh đã khác, đây cũng làm cho trong lòng Khương Lão Thái vừa nghi hoặc vừa chờ mong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK