Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một lát sau, Lưu Ly liền hoạch định ra một phương án vô cùng kỹ càng, Âu Dương Diệp nghe xong cũng nhịn không được mà trố mắt.

Chỉ là có một phương án xuất hiện, Âu Dương Diệp lại có thêm nghi hoặc mới: "Trong vòng nửa năm phải làm tốt những thứ này, quay vòng vốn nhiều lần, tài chính từ đâu mà ra đây?"

Những năm gần đây sản nghiệp của hắn cũng coi như là mọc lên như nấm, nhưng ngoại trừ giữ lại một chút tiền để quay vòng vốn, còn lại hắn đều đưa cho người kia.

Nếu như không phải trước kia có người đó thì mình cũng không có cách nào có được ngày hôm nay.

Ba mươi lăm tửu lâu cộng thêm với việc phát triển nông lâm ngư nghiệp, số tiền bỏ ra vượt xa khả năng của hắn ta.

Đối mặt với câu hỏi này, Lưu Ly như đã có dự tính từ trước: "Cho nên trước lúc đó, chúng ta có thể mở một tiền trang."

"Bây giờ tiền trang lớn nhất chính là Tứ Hải tiền trang, đã thành lập danh tiếng mấy năm, trên cơ bản thì ngân phiếu trên thị trường đều đến từ tứ hải tiền trang. Nếu như lúc này chúng ta mở tiền trang, e là không có ai đồng ý đến gửi tiền."Hắn đã từng nghĩ tới tiền trang, nhưng mà mối nguy hiểm lại quá lớn.

Thứ nhất, bách tính tiết kiệm tiền ở tiền trang thì phải xem danh tính.

Thứ hai, muốn tiền trang có thể phát triển lớn, đầu tiên phải xây dựng nhiều nơi trong nước, như vậy thì người cầm ngân phiếu của tiền trang đi đến đâu cũng có thể hối đoái ngân phiếu, do đó khoản đầu tư ban đầu là rất lớn.

Trong tay hắn chỉ có một nguồn tài chính để tự do quay vòng, nếu như mạo hiểm mở tiền trang, rất có thể sẽ mất cả chì lẫn chài.

Cùng với việc gánh vác nguy hiểm như thế, chẳng bằng trước tiên mở mấy tửu lâu còn hơn.

Trong lòng Âu Dương Diệp suy nghĩ như vậy, nhưng Lưu Ly lại không hề có ý muốn lui bước: "Đã có tứ hải tiền trang, vậy thì chúng ta mở thiên hạ tiền trang đi."

Thấy Âu Dương Diệp không đồng ý, cũng có vẻ không hứng thú, Lưu Ly liền giải thích: "Tiền trang mà tôi nói không giống với những tiền trang khác..."

Thế là Lưu Ly nói cho Âu Dương Diệp nghe khái niệm ngân hàng của thời hiện đại.

Tiền trang ở thời đại này là bạn gửi tiền vào đó còn phải đưa phí giữ cho tiền trang, đến mức một số nhà có tiền nhưng không đồng ý mang tiền đến tiền trang.

Nhưng cái mà Lưu Ly muốn mở giống với ngân hàng thời hiện đại, chia làm tiết kiệm định kỳ, tiết kiệm không có kỳ hạn, cùng với việc quản lý tài sản thông thường.

Lãi suất định kỳ cao hơn lãi suất không kỳ hạn, nguy cơ nhỏ, mà quản lý tài sản, chủ yếu là Lưu Ly muốn thông qua vốn đầu tư của người khác chia cho người ta, giống như mua cổ phiếu có được cổ phần.

Từ đó sẽ hấp dẫn người đến tiền trang tiết kiệm tiền, bọn họ liền có vốn quay vòng, cũng có thể thuận lợi phát triển sản nghiệp khác, lợi nhuận có được sẽ được chia nhỏ xuống, kể từ đó phát tài rồi.

Lưu Ly nói suốt nửa canh giờ, nói hết những gì mà mình biết được liên quan đến ngân hàng. Cuối cùng, Âu Dương Diệp đã gật đầu.

Không thể không nói, lúc này trong lòng Âu Dương Diệp vô cùng rung động, mà ánh mắt hắn nhìn Lưu Ly lại đầy vẻ phức tạp.

Không thể không nói, bất tri bất giác hắn đã phải nhìn cô bằng một con mắt khác, thậm chí là...

Nhưng mà lúc đó, hắn bỗng nhiên phát hiện mình căn bản không xứng với nữ nhân trước mặt.

Đây là một nữ nhân có số phận không bình thường.

Nếu là nữ nhân bình thường thì làm sao trong đầu lại có nhiều tri thức như thế?

"Tại sao lại muốn hợp tác với ta?"Thu lại cảm xúc trong lòng, Âu Dương Diệp nhìn chằm chằm Lưu Ly.

Cô đã có nhiều chủ ý như thế, hắn hoàn toàn có lý do tin tưởng, cho dù không có mình thì Lưu Ly cũng có thể đạt được mục đích.

Nhưng mà cô lại hợp tác với mình là vì cái gì?

"À, tôi chỉ muốn kiếm tiền trong thầm lặng, tôi không muốn phải làm một người nổi bật."Lưu Ly lộ ra vẻ không quan tâm.

Âu Dương Diệp: "..." hắn cảm thấy nữ nhân Lưu Ly trong tương lai chắc chắn sẽ có một ngày đứng trên đỉnh cao, đến lúc đó, tất nhiên danh tiếng sẽ không thiếu.

"Còn nữa, tôi chướng mắt Hoa gia, cảm thấy nếu như huynh trở thành hoàng thương thì tương đối thuận mắt hơn."Lưu Ly bình tĩnh nói ra câu nói này, ánh mắt lại mang theo vẻ sâu xa mà nhìn Âu Dương Diệp.

Âu Dương Diệp giật mình, đến lúc này hắn mới hiểu được Lưu Ly làm như vậy là vì cái gì.

Bỗng nhiên hắn cảm thấy ghen tị với người nhà họ Trương vì được cô đối xử chân thành.

"Nếu như cô đã muốn ta làm hoàng thương, vậy thì ta cũng thử xem."Âu Dương Diệp mỉm cười, nói rất nhẹ nhàng mà tự nhiên.

Thú thật thì đánh bại Hoa gia chính là mục tiêu của hắn ta, nhưng hắn chưa từng nghĩ đến chuyện làm hoàng thương.

Nhưng nếu cô đã nghĩ như thế, vậy thì hắn làm hoàng thương có làm sao?

Sau khi hai người đã có chung nhận thức, Lưu Ly liền bắt đầu kế hoạch, từng bước từng bước như thế nào, Lưu Ly viết rất rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên Âu Dương Diệp nhìn thấy kế hoạch như thế, bỗng chốc cảm thấy mới lạ.

Nhưng mà chờ sau khi xem rồi, Âu Dương Diệp vẫn đưa ra một chút ý kiến của mình.

Lưu Ly phát hiện Âu Dương Diệp là dân địa phương, đúng là ý kiến có giá trị, thế là hai người lấy thừa bù thiếu, thảo luận với nhau.

Bình Bình và Yên Yên ngoài phòng ý thức được việc không thể làm phiền mẹ mình, nhưng Tại Lâm thấy chủ mẫu tương lai nhà mình và Âu Dương Diệp cô nam quả nữ trò chuyện sôi nổi với nhau, hắn cứ muốn tìm chuyện gì đó để làm, cả người cứ bứt rất khó chịu.

"Cháu khuyên thúc đừng có nhiều chuyện."

Lúc Tại Lâm đang muốn có động thái, bỗng nhiên bên cạnh lại truyền đến một giọng nói.

Tại Lâm quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy Bình Bình đang nhìn mình với vẻ mặt sâu xa.

Tại Lâm: "..."Tại sao lại có cảm giác như chủ tử hiện thân?

Lưu Ly và Âu Dương Diệp bàn bạc với nhau cho đến khi trời tối mới dừng lại, sau khi dùng bữa do Phúc Mãn Lâu đưa tới, bởi vì ngày mai còn phải đến Trần gia thôn, cho nên Âu Dương Diệp không hề rời đi mà là đi vào trong sương phòng.

Sáng ngày hôm sau, Lưu Ly và Âu Dương Diệp liền đến Trần gia thôn.

Lúc đi vào nhà kính, cho dù Âu Dương Diệp đã chuẩn bị từ trước nhưng vẫn bị cảnh tượng thực vật xanh mơn mởn làm cho rung động, thậm chí không biết đây có phải là ảo giác hay không, Âu Dương Diệp chỉ cảm thấy rau xanh trong nhà kính phát ra mùi vị thơm ngọt mê người.

Được mùi vị này bao quanh, Âu Dương Diệp cảm thấy sự nghiệp trồng trọt của mình chắc chắn sẽ hưng thịnh.

Kèm nén kích động trong lòng, Âu Dương Diệp nhìn Lưu Ly: "Cô thấy ta nên dùng số rau này để làm gì mới được?"

Lưu Ly suy nghĩ rồi nói: "Ba ngày bán ưu đãi đặc biệt top mười có lượng tiêu thụ cao nhất thì sẽ tặng một đĩa rau xanh ngẫu nhiên."

Nói xong, Lưu Ly thuận miệng nói một vài công thức.

Âu Dương Diệp yên lặng học thuộc công thức, sau đó nói: "Cứ làm theo ý cô."

Lưu Ly không nói thêm tiếng nào, bởi vì cô biết mấy món ăn này của mình chắc chắn sẽ được chào đón, chờ ba ngày trôi qua, những món ăn này cũng coi như có thể thành công tiến vào thị trường, và Lưu Ly cũng đã dự định ba ngày nữa sẽ xây dựng mỹ thực thành của mình.

Sau đó, Lưu Ly tìm Trần Đại Tráng để thương lượng về chuyện thu hoạch rau.

Mấy ngày nay, Lưu Ly cảm thấy Trần Đại Tráng là một người đáng tin cậy, cho nên ở bên phía Trần gia thôn có chuyện gì thì đều sẽ nhờ Trần Đại Tráng hỗ trợ. Đối với chuyện này, Trần Đại Tráng cảm thấy rất cảm kích.

Còn về nhóm người Trần gia thôn, bọn họ ngày càng kính nể Lưu Ly.

Cho dù đồ ăn còn chưa được bán đi, nhưng mà tất cả bọn họ đều cảm thấy có hi vọng.

Rời khỏi Trần gia thôn, Lưu Ly và Âu Dương Diệp chia thành hai hướng.

Chỉ là Lưu Ly vừa mới đi đến cửa thôn Đại Vĩ thì liền nhìn thấy một phụ nhân quần áo lam lũ dắt tay một cô bé nhem nhuốc không kém, vừa khóc vừa đi ra khỏi thôn.

Vốn dĩ Lưu Ly không để ý tới, nhưng lúc phụ nhân kia nhìn thấy Lưu Ly thì bỗng nhiên sững lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK