Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

So với sự sợ hãi của Ngô đại phu, Lưu Ly thoải mái hơn rất nhiều khi nhìn vào vũng máu kia.

“Nôn ra máu rồi, không sao rồi.”

Nói xong, Lưu Ly bắt đầu rút kim ra.

Sau khi rút kim ra, Lưu Ly ra hiệu cho Ngô đại phu có thể giúp chàng trai trẻ lau người, rồi đi ra ngoài.

Ngô đại phu phải mất một lúc lâu mới từ trong sự chấn động hoàn hồn lại, sau đó cần khăn bắt đầu lau người cho chàng trai trẻ.

Khi cơ thể đã được lau khô, Ngô đại phu không nhìn thấy bất kỳ cái gì trên người chàng trai trẻ ngoài một chút bầm tím do bị đánh.

Lại bắt mạch cho chàng trai trẻ, mạch ổn định, ngoài cơ thể mệt mỏi và bị gãy xương thì trên người không có gì không ổn.

Vẻ mặt Ngô đại phu đột nhiên trở nên u ám không rõ...

Chàng trai trẻ không sao, Lưu Ly giao cho Ngô đại phu chăm sóc, còn cô đã rời đi cùng với Cố Tại Ngôn.

Vừa ra khỏi Đồng Nhân Đường, Lưu Ly nhìn Cố Tại Ngôn, đã không còn dáng vẻ có tâm sự trước đó, lúc này trong đáy mắt Lưu Ly sáng lên.

“Chàng đưa ta đến một nơi.”

Nhìn dáng vẻ muốn đi làm chuyện xấu của Lưu Ly, Cố Tại Ngôn khẽ nhướng mày: “Nhà họ Chu?”

Lưu Ly gật đầu, cô vẫn phải đi tìm Chu Văn Đạt để đòi tiền.

Đây không phải là nhân lúc Chu Văn Đạt vẫn còn ở huyện Lâm An để đòi tiền sao, lẽ nào còn đợi người đi?

Mặc dù một nhà họ Chu ở trấn Biên Lư, một nhà họ Chu ở tỉnh lị, nhưng huyện Lâm An thậm chí một vài huyện lân cận cũng có nhà của nhà họ Chu.

Rất nhanh, Cổ Tại Ngôn đã đưa Lưu Ly đến nhà họ chu ở huyện Lâm An.

Có Cố Tại Ngôn ở đây, hai người đi vào nhà họ Chu như vào nơi không người.

Đi dạo một vòng quanh nhà họ Chu, hai người tìm được Chu Văn Đạt ở thư phòng.

Hôm nay sau khi từ nha môn trở về, Chu Văn Đạt vì trong lòng cảm thấy bất bình nên vẫn luôn ở trong thư phòng, hạ nhân trong phủ đều biết tính cách của vị thiếu gia này, nên không dám đến gần, nên Chu Văn Đạt ngủ ở trong thư phòng, cũng không có ai biết.

Ngày hôm nay Chu Văn Đạt tức đến đầu đau nhức, nên cho dù đang ngủ, hắn ta cũng không thể ngủ yên được.

Trong mộng, hắn ta luôn cảm thấy có người nhìn chằm chằm vào mình, khiến hắn ta giật mình, tỉnh dậy.

Lúc nhìn thấy trong thư phòng tối om quả nhiên có thêm hai người, Chu Văn Đạt sợ đến mức lảo đảo.

Đến khi nhìn rõ người đến là ai, Chu Văn Đạt lập tức chuyển từ kinh ngạc sang tức giận.

“Lưu Ly, cô còn dám đến!” Chu Văn Đạt tức sôi máu, trừng mắt, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Lưu Ly.

Người phụ nữ này hôm nay đã khiến hắn ta mất không biết bao nhiêu là bạc?

Mặc dù số bạc kia đối với nhà họ Chu mà nói cũng không tính là quá nhiều, nhưng nếu như trở về, bị mấy huynh đệ trong nhà hoặc đường huynh đệ biết được, sợ là hắn ta sẽ không còn chút mặt mũi nào nữa.

Càng nghĩ càng tức, Chu Văn Đạt lớn tiếng hét ra bên ngoài: “Người đâu, mau đến đây.”

Mặc dù trong phủ không có ai dám làm phiền Chu Văn Đạt, nhưng hộ vệ ở trong phủ không dám đi xa.

Nên Chu Văn Đạt hét lên, hộ vệ trong phủ đã lập tức chạy về phía phòng sách.

“Thiếu gia.

Hộ vệ đứng ở cửa phòng sách, không dám tùy tiện xông vào.

“Mau, bắt hai tên ăn trộm này cho bổn thiếu gia, bổn thiếu gia phải tiếp đãi bọn họ thật tốt.”

Vừa nghe thấy bên trong có ăn trộm, hộ vệ sao dám chậm trễ, lập tức đạp cửa xông vào.

Vừa đi vào, hộ vệ đã nhìn thấy thiếu gia của bọn họ hổn hển đứng sau án thư, hai kẻ trộm một nam một nữ, lúc này vẫn điềm tĩnh đứng ở đó, có chút dao động.

Nhưng rất nhanh, hộ vệ đã đi về phía hai người.

So với sự kích động của hộ vệ và Chu Văn Đạt, Cố Tại Ngôn và Lưu Ly bình tĩnh hơn rất nhiều.

Thậm chí tay của Cổ Tại Ngân còn đang nghịch một lọn tóc xõa trên vai của Lưu Ly, còn Lưu Ly cũng bình tĩnh đứng ở đó.

Bầu không khí giữa hai người vô cùng hài hòa, Cổ Tại Ngôn không hề đặt mấy tên hộ vệ kia vào trong mắt, còn Lưu Ly thì vô cùng tin tưởng vào năng lực của Cố Tại Ngôn, mấy tên hộ vệ nhỏ bé kia cũng không làm gì được họ, nên không hề lo lắng.

Hai người đều không coi ai ra gì, không chỉ khiến Chu Văn Đạt tức giận, còn khiến hộ vệ nhà họ Chu tức giận.

Lúc mấy tên hộ vệ nhà họ Chu ra tay với Cổ Tại Ngôn hoàn toàn không hề nương tay, mấy người lần lượt xông lên.

Nhưng mấy người này vừa mới giơ binh khí trong tay lên, đột nhiên cảm thấy một làn sóng ập về phía bọn họ, cùng lúc đó, ngực đau nhói giống như bị thứ gì đó đập vào, cơ thể

bay về phía cửa.

“Bịch bịch bịch.” mấy tiếng, mấy tên hộ vệ kia đều rơi xuống đất.

“Phụt phụt phụt.. mấy tên hộ vệ cùng phun ra máu.

Sau đó, mấy tên hộ vệ đều không thể tưởng tượng được nhìn về phía Cổ Tại Ngôn.

Người kia...sao...sao lại có nội lực mạnh như vậy?

Đừng nói đến mấy người kia, ngay cả Lưu Ly cũng rất kinh ngạc.

Đến tận sáu bảy người đó, Cổ Tại Ngôn không cần động đậy đã đánh bay người ta, có cần mạnh như vậy không?

Lưu Ly thừa nhận, mắt cô có chút lấp lánh.

Còn Chu Văn Đạt ở bên cạnh cũng kinh ngạc không nói lên lời, rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại.

Một lúc lâu sau, nghe thấy giọng nói của Lưu Ly: “Nhà ngươi còn người không? Có cần gọi hết đến không?”

Chu Văn Đạt nghe thấy giọng nói của Lưu Ly thì hoàn hồn lại, nhưng khuôn mặt ngoài sự căm hận còn có chút ấm ức nhìn Lưu Ly.

Sao lại không có hộ vệ?

Nhưng tất cả hộ vệ của hắn ta đều có trình độ như thế này, gọi đến thì có tác dụng gì? Để người đàn ông đáng ghét kia không cần động tay đã đánh bọn họ nôn ra máu sao?

Tiền chữa bệnh, thuốc thang không phải là tiền?

“Nửa đêm nửa hôm đến đây, rốt cuộc muốn làm gì?” Đè nén sự tức giận sắp phun trào ở trong lòng lại, Chu Văn Đạt nghiến răng nghiến lợi nói.

Lưu Ly: “Ngươi không cần gọi hộ vệ đến?"

Dáng vẻ người chắc chắn không gọi nữa thì ta nói, ta sợ phiền phức khiến Chu Văn Đạt tức đến mức suýt nữa lại nôn ra máu.

Người phụ nữ này, sớm muộn gì hắn cũng giết chết cô!

“Không gọi nữa!”

Nói ba từ này một cách rất ấm ức, sau đó trừng mắt nhìn mấy tên hộ vệ đang chất đống ở cửa: “Còn không mau cút đi?”

Mấy tên hộ vệ nghe thấy vậy, lập tức chịu đau bò dậy, rất muốn rời đi.

Hộ vệ vừa đi, Lưu Ly mới kéo Cố Tại Ngôn đi về phía chiếc ghế mà cô đã nhắm đến từ rất lâu, sau đó ngồi xuống.

“Đã không gọi, vậy thì chúng ta nói chuyện chính!” Lưu Ly chậm rãi lên tiếng, trong mắt mang theo sự tính toán.

Chu Văn Đạt vẫn trừng mắt nhìn Lưu Ly.

Cuối cùng Cố Tại Ngôn cũng ngẩng đầu lên, nhìn Chu Văn Đạt: “Nếu không muốn mắt của mình nữa thì cứ việc trừng!”

Chu Văn Đạt: “.”

Lập tức hoảng sợ nhìn đi chỗ khác.

Nhưng vừa mới nhìn đi chỗ khác, hai tay của Chu Văn Đạt đã nắm chặt lại, chỉ cảm thấy vô cùng ấm ức.

Trong lòng lại đang suy nghĩ rốt cuộc Cổ Tại Ngôn có lai lịch như thế nào, tại sao khí thế trên người lại chấn nhiếp người khác như vậy?

Lưu Ly cong môi, rất hài lòng với sự bảo vệ của Cố Tại Ngôn, dù sao cô cũng cảm thấy bị lườm rất khó chịu.

Còn muốn nhanh về nhà để ngủ, Lưu Ly không nói nhiều nữa, mà đi thẳng vào chủ đề chính: “Chu thiếu gia có phải nên trả tiền bồi thường cho ta?"

Dừng một lúc, lại nói: “Lúc trước quên nói với Chu thiếu gia, con người ta ghét nhất là thiếu nợ, đêm đến trắn trọc không ngủ được, nên dứt khoát đến đòi tiền bồi thường của mình.”

Chu Văn Đạt: “”

Bồi thường? Bồi thường cái gì?

Hắn ta nợ người phụ nữ này lúc nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK