Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người đó là Triệu bà Triệu Tú Hồng và Trịnh Đình Lan, trong tay hai người đều bưng một cái khay, trên mặt đều là vẻ vui mừng và kích động.

"Phu nhân, lão gia sai chúng tôi đến đây hầu hạ phu nhân thay y phục trước." Dù sao Triệu bà cũng đã từng trải qua nhiều chuyện lớn, cho nên bà ta đã ổn định cảm xúc trước rồi lên tiếng.

Lưu Ly thấy hai người nói vậy thì nhìn về phía đồ cưới giá y.

Giá y chất thành chồng, vừa nhìn là đã thấy có nhiều tầng.

Từ phần thêu thùa được lộ ra, ít nhiều gì cô cũng đoán được lý do tại sao Triệu bà và Trịnh Đình Lan lại kích động như thế.

Không cần phải bàn đến chỉ thêu, nó là sợi chỉ vàng thuần, phía trên còn được đính bảo thạch quý giá, trân quý đến nỗi Lưu Ly kiềm lòng không được mà thấy kinh ngạc.

Nhưng bỗng nhiên Lưu Ly lại nhớ đến một chuyện.

Bình thường giá y đều do nữ tử tự mình thêu, nếu như không tự tay mình thêu thì sẽ đến thợ may kêu làm theo yêu cầu, vậy thì cũng phải bỏ một chút thời gian.

Đương nhiên có một vài nơi chuyên mua bán những thứ này sẽ đem thành phẩm ra cho người khác lựa chọn, nhưng chắc chắn không phải là kiểu được chế tác tinh xảo, vừa nhìn là đã biết được dùng chất liệu quý giá.

Cho dù những người thêu thùa chuyên nghiệp, Lưu Ly cũng dám chắc rằng giá y này tốn không ít thời gian, tuyệt đối không thể nào tạm thời mua được.

Cho nên, có phải điều này đã nói rõ Cố Tại Ngôn chuẩn bị nó từ sớm, mà cô thì không biết gì.

Lúc cô nghĩ như thế, mấy người bọn họ cùng nhau mở từng tầng từng tầng giá y kia ra, đúng là được thêu rất nhiều hoa văn sắc sảo, hình thêu phức tạp và đẹp mắt.

Hoa văn ở phía trên chính là long phượng.

Vào triều đại Đại Lý, mặc dù long phượng chỉ dành cho hoàng thất, nhưng vào ngày nam nữ thành hôn thì cũng sẽ được phép thêu hình long phượng.

Đương nhiên thêu long phượng không phải là ai cũng có thể dùng được, chưa kể người thêu hình long phượng phải có tay nghề, thậm chí là mẫu thêu đó không phải là ai cũng có thể làm ra.

Đồng thời, thêu long phượng như thế nào cũng phải cần có tìm hiểu, cụ thể là tìm hiểu cái gì thì Lưu Ly không biết, cho dù Triệu bà đã từng làm nô bộc cho đại hộ nhân gia rất nhiều, nhưng cũng không hiểu cho lắm, chỉ cảm thấy Cố Tại Ngôn nguyện ý tạo ra một bộ giá y như thế cho Lưu Ly, điều đó đồng nghĩa với việc rất coi trọng Lưu Ly, trong lòng cũng cảm thấy vui vẻ thay cho Lưu Ly.

Dù sao thì đối với Triệu bà mà nói, Lưu Ly được sống tốt, đám hạ nhân bọn họ cũng sẽ được sống tốt mà đúng không?

Chiếc giá y này của Lưu Ly hao tổn không ít tâm tư, thậm chí không thể dựa vào một mình Lưu Ly mà mặc được nó.

Mấy người trong phòng không có cách nào xoay sở, cuối cùng vẫn là Bạch Nhạc ra mặt chỉ huy, mấy người còn lại đứng hỗ trợ, sau đó mới có thể mặc giá y vào. Cả quá trình Lưu Ly chỉ cần nâng hai cánh tay, cái gì cũng không cần nói.

Nhưng dù là như thế, mặc giá y xong, Lưu Ly vẫn cảm thấy thở không ra hơi.

Dự tính sơ bộ, không tính trang sức vàng ở trên khay, chỉ riêng giá y là đã khoảng 10 cân rồi.

Lúc Lưu Ly đang mệt mỏi thở hồng hộc, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy tất cả mọi người trong phòng đều đang ngơ ngác nhìn mình giống như là đang nhìn thần tiên, làm cho cô cảm thấy hơi xấu hổ.

Nhưng chờ đến lúc Lưu Ly đứng trước chiếc gương đồng to lớn được chuyển vào vì hôn sự, Lưu Ly bị mình ở trong gương làm cho kinh ngạc.

Mặc dù là chưa trang điểm, nhưng chỉ mặc một thân giá y màu đỏ phối hợp với làn da trắng nõn hồng hào của cô, đúng là xinh đẹp đến động lòng người.

Nhìn mình ở trong gương, rốt cuộc Lưu Ly cũng đã cảm nhận được cảm giác là một nàng dâu mới gả, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy bối rối.

Sau đó là chải tóc và trang điểm.

Lúc này, Lưu Ly mới biết được bà mối còn là một người có trách nhiệm, chẳng trách Cố Tại Ngôn lại tìm bà ta.

Chỉ là sau khi trang điểm mặt cho cô xong, tâm trạng vốn đang rối ren trong lòng cô trong nháy mắt liền trở nên bình tĩnh.

Hai cái đốm đỏ trên mặt mình là chuyện gì vậy?

Nhìn mình trong gương đồng, một khắc trước vẫn còn là thần tiên mà, tại sao một khắc sau liền trở thành trẻ con, không nhìn thấy vui vẻ đâu, mà chỉ thấy hài hước.

Nghĩ đến cảnh tượng Cố Tại Ngôn xốc khăn trùm đầu lên sẽ nhìn thấy mình như thế này, Lưu Ly lập tức nói không, sau đó nhờ người mang nước đến để tẩy trang cho mình, cô lại tự trang điểm lại cho mình.

Màu da của cô rất đẹp, cũng không cần phải thoa phấn, chỉ cần đánh lại son môi, đánh thêm chút má hồng. May mắn là lúc mình trang điểm cho Tôn Như Mây có để lại một vài thứ, cô lại tiện tay vẻ lông mày cho mình, vẻ mi mắt nhàn nhạt, cuối cùng là vẻ một bông hoa vàng màu đỏ ở trên trán.

Lúc cô quay người lại nhìn thấy sự kinh diễm trong mắt của bọn họ, cô cảm thấy hết sức hài lòng, dù sao thì có cô gái nào mà không thích làm đẹp chứ? Đương nhiên là cô cũng không ngoại lệ.

Sau khi mọi chuyện xong xuôi, mặt trời đã lên cao, mà bên ngoài đã truyền đến tiếng náo nhiệt từ lâu, có lẽ là tân khách lần lượt đến nhà.

Từ trước đến nay Lưu Ly đều quen thuộc với việc tự mình chuẩn bị tất cả, mà bây giờ cô chỉ cần ngồi ở đó chờ người bên ngoài nói với cô rằng tiếp theo cô nên làm cái gì, thật sự khiến cô cảm thấy vô cùng mất tự nhiên.

Cũng may là không lâu, Bình Bình và Yên Yên mặc y phục cùng màu với mình đã xuất hiện. Lúc nhìn thấy Lưu Ly, cặp mắt của hai đứa nhỏ liền phát sáng.

"Mẹ thật là đẹp." Bình Bình không giỏi nói lời khen, lúc này lại lên tiếng khen mẹ.

"Mẹ giống tiên nữ quá đi." Yên Yên cũng nói, đôi mắt to sáng lấp lánh: "Chờ đến khi con trưởng thành, con cũng muốn làm tiên nữ."

Triệu bà ở bên cạnh nghe thấy như vậy thì cười nói: "Tiểu thư vốn là tiểu tiên nữ mà."

Nói xong rồi lại nhìn Yên Yên: "Thiếu gia cũng giống như tiên đồng."

Còn không phải nữa à? Mặc dù nhà bà ta có một đứa cháu gái xinh đẹp, nhưng cháu gái lúc còn bé không có cách nào so sánh với thiếu gia và tiểu thư, thật sự là một đôi tiểu tiên đồng. Ở nhân gian làm gì có đứa trẻ nào mà xinh đẹp như thế.

Bình Bình và Yên Yên được khen, đương nhiên cũng rất vui vẻ.

Nhưng mà bọn nó cũng không quên mục đích đến đây, chỉ thấy Yên Yên lấy một chiếc khăn tay trong ngực ra rồi dâng lên giống như cống hiến bảo vật, ở bên trong được bọc điểm tâm thơm ngọt nho nhỏ.

"Mẹ ơi, cái này cho mẹ lấp đầy bao tử trước, cha nói là đợi một lát nữa sẽ có người đưa đồ ăn đến đây."

Vốn dĩ có tập tục tân nương tử không ăn thức ăn, nhưng mà hiển nhiên là Cố Tại Ngôn không có ý định để Lưu Ly bị đói.

Mà Lưu Ly là người hiện đại, đương nhiên cô không thể vì thành thân mà để mình đói bụng.

Cho nên, Yên Yên lấy đồ ra, Lưu Ly trực tiếp nhận lấy rồi ăn, dù sao thì cô cũng cảm thấy đang đói bụng mà.

Chờ Lưu Ly ăn xong rồi, Yên Yên mới bắt đầu kể cho cô nghe chuyện thú vị ở bên ngoài.

Bình Bình và Yên Yên dậy từ sáng sớm, liền đi theo Nhật Thiên thúc thúc đi ra ngoài cửa tiếp khách, nhưng hiển nhiên là bọn nó chỉ đi xem náo nhiệt.

Vừa hay nhìn thấy người trong thôn ào ạt kéo đến, vừa biết là người đến không có thiện ý.

Nhưng khi nhìn thấy Cố phủ đã thay hình đổi dạng so với ngày hôm qua, những người muốn đến đây kiếm chuyện đều sửng sốt.

Không sai, nhà mới của Lưu Ly vì để cho thuận tiện cho nên đã treo một tấm bảng Cố phủ.

"Mẹ ơi, mẹ không biết đó chứ, vương thẩm thẩm ấy còn không tin là cha đã trở về, hung hăng dẫn mọi người đến đây nhìn mẹ, kết quả lúc nhìn thấy cha, nửa câu cũng không nói nên lời, vội vàng quay người nói là về nhà lấy quà."

Yên Yên kể chuyện sinh động y như thật, hiển nhiên là cảm thấy vô cùng vui vẻ.

"Tiểu Ly tỷ..."

Đúng lúc này, có một giọng nói the thé vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK