Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Đường cũng đã bái rồi, nhưng ở đây toàn là nồi niêu bếp lạnh, không nấu nướng, chẳng lẽ muốn kêu chúng tôi đến đây tham gia lễ thành hôn uống gió tây bắc hả?"

Người lên tiếng chính là Tiêu thị, nhị phòng Lưu gia.

Cho dù không nhìn thấy bóng dáng Tiêu thị đâu, nghe âm thanh thì cũng biết là Tiêu thị đến đây gây sự.

Lưu Ly nhíu mày, không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh Cố Tại Ngôn, khăn trùm phủ ở trên đầu làm cô không nhìn thấy cái gì cả, nhưng cô muốn xem xem Cố Tại Ngôn sẽ xử lý như thế nào.

Cô không hề nghi ngờ năng lực làm việc của Cố Tại Ngôn.

Nhưng giống như Tiêu thị đã nói, trong nhà nồi niêu bếp lạnh, chắc chắn là không thể mở tiệc rượu được rồi.

Chẳng lẽ là Cố Tại Ngôn muốn dùng cách khác để giải quyết?

Lưu Ly suy đoán.

"Đúng rồi đó, chưa từng thấy nhà ai thành thân mà lại không bày tiệc, trông có vẻ không phải là người thiếu tiền, sao lại càng có tiền càng keo kiệt vậy chứ?" Chẳng mấy chốc, lời nói của Tiêu thị đã được một vài người trong thôn phụ họa theo.

"Nếu như sợ chúng tôi ăn mấy miếng thịt ở trong nhà các người, vậy thì không cần phải gọi chúng tôi đến đây, gọi đến đây rồi lại để chúng tôi đói bụng, đúng là không thể tưởng tượng nổi mà."

Mấy người bọn họ, ngươi một câu ta một câu, liên tục lên án.

Sở dĩ như vậy là bởi vì nếu mọi người ở trong thôn mà muốn ăn một bữa ngon, ngoại trừ chờ nhà ai đó có hỷ tang, bọn họ đến đây xem lễ ít nhiều gì cũng phải đưa quà.

Mặc dù đều là một vài thứ không đáng tiền, ví dụ như nhà này mấy quả trứng gà, nhà kia mấy đồng tiền xu, nhà nọ mấy món đồ ăn, nhưng chẳng ai muốn bỏ đồ ra mà không có được báo đáp, nếu như có thể ăn một bữa ngon, hoặc là có được chút lợi lộc, ai mà không vui chứ?

Mấy người vừa mới ngoi đầu lên, lúc Cố Tại Ngôn lặng lẽ đảo mắt nhìn về phía bọn họ, bọn họ đều ngậm miệng lại.

Vốn dĩ vết sẹo dài ở trên mặt Cố Tại Ngôn đã đáng sợ lắm rồi, cộng thêm biểu cảm lạnh lùng, còn có cảm giác lạnh lẽo phát ra từ trên người hắn, nó khiến người khác không dám lên tiếng.

Nhưng mà ấm ức chứ.

Thế thì làm sao?

Cho nên, mặc dù bọn họ không cam lòng, nhưng vẫn ngoan ngoãn rụt ra đằng sau đám người.

Lưu lão thái thấy mấy người vừa mới lên tiếng lại bắt đầu rụt đuôi, trong lòng bực bội mắng một câu, nhưng khi đối diện với cặp mắt ấy của Cố Tại Ngôn, ánh mắt sắc bén khiến bọn họ không rét mà run.

Ông trời ơi, sao nam nhân này lại trông đáng sợ như thế?

Thiếu chút nữa là Lưu lão thái đã cắn nát hàm răng không đủ chắc của bà ta, trong lòng uất hận.

Có thôn dân không hiểu chuyện, đương nhiên cũng có thôn dân biết điều.

Mặc dù đúng là mọi người muốn đến đây ăn một bữa thật ngon, nhưng không có thì bọn họ cũng có thể chấp nhận.

Còn mấy món quà kia, chỉ cần kết thiện duyên là được, chung quy một ngày nào đó Xưởng của Tiểu Ly được mở ra, bọn họ có việc để làm, không phải là đã có thể kiếm đồ trở về rồi à.

Còn những người thích gây chuyện, bọn họ cho rằng đầu óc của đám người đó bị úng nước, đắc tội với Lưu Ly không phải là đang coi thường bạc đó à?

Đương nhiên là bọn họ sẽ không nhắc nhở, dù sao thì ai cũng có tâm tư riêng.

Công việc chỉ có bấy nhiêu, chẳng có ai muốn người nào mạnh hơn mình.

Chỉ là lúc bọn họ đang định nói lời cáo từ, Cố Tại Ngôn chợt chuyển hướng nhìn về phía trưởng thôn Trương Cao Ân.

Trương Cao Ân thấy Cố Tại Ngôn nhìn mình, lập tức thuận miệng nói: "Nếu như có việc gì cần giúp đỡ thì cứ nói."

Chẳng biết tại sao, khi đối mặt với Cố Tại Ngôn, Trương Cao Ân luôn có cảm giác sau lưng phát lạnh.

Nói tóm lại hai vợ chồng này chắc chắn không phải là nhân vật bình thường.

"Quả thật là có chuyện muốn nhờ trưởng thôn giúp đỡ." Cố Tại Ngôn nói: "Nhờ trưởng thôn dẫn theo một vài người trẻ tuổi vào thôn mượn bàn, không cần phải chuyển đến đây, cứ đặt ở ngoài đường là được rồi."

Không nấu nướng thì mượn bàn làm cái gì,

Không chỉ có trưởng thôn, trong lòng người khác cũng đang nghĩ thầm.

Nhưng không có người nào dám hỏi, trưởng thôn Trương Cao Ân không dám chậm trễ, lập tức tổ chức người đi mượn bàn, bởi vì nếu kéo dài thời gian thì trời sắp tối đen rồi.

Lúc trưởng thôn dẫn theo đám người trẻ tuổi của mấy nhà dọn bàn ghế xong xuôi, thắc mắc của mọi người đã được giải đáp.

Là xe ngựa.

Xe ngựa nối đuôi nhau, trước xe còn treo một cái đèn lồng màu đỏ, chậm rãi đi đến từ trấn.

Tất cả mọi người đều chạy ra khỏi nhà, muốn xem xem bên trong xe ngựa khang trang như thế là cái gì, ngay cả Lưu Tiểu Cúc ở trong phòng cũng bị động tĩnh làm cho giật mình đi ra ngoài xem.

Tiếp theo liền xuất hiện cảnh tượng mà có lẽ cả đời này thôn dân ở thôn Đại Vĩ không tưởng tượng được, cũng không thể quên được.

Lúc xe ngựa dừng ở ven đường, bên trong mỗi một chiếc xe ngựa đều có hai người xuất hiện, trong tay mỗi người đều bưng khay, sau đó trong nháy mắt có rất nhiều món ăn ngon được đặt trên những chiếc bàn ở ven đường, là thứ mà cả đời này thôn dân cũng không dám nghĩ tới.

Cái này...

Thôn dân sửng sốt một hồi, muốn lên giành đồ ăn, nhưng lại không dám, ánh mắt của mọi người đều dính trên mặt bàn, lỗ tai thì đang vểnh lên chờ gia chủ nói mở tiệc.

Nhưng những món đó... là dành cho bọn họ ăn à?

Nếu không thì có nhiều đồ ăn như vậy, chẳng phải là lãng phí ư?

Lúc này, Bùi Phúc Vinh đứng ra cười nói: "Lão gia nhà ta đã nói hôm nay cảm tạ mọi người đến đây tham gia lễ thành hôn, cho nên đã cố ý mua thức ăn ở Phúc Mãn Lâu đến chiêu đãi mọi người, chúc mọi người ăn ngon miệng."

Vừa nghe là đồ đặt từ Phúc Mãn Lâu, mọi người liền hít vào một ngụm khí lạnh, bọn họ đã sống lâu rồi nhưng chưa từng thấy ai làm như vậy.

Đây chính là đồ ăn của Phúc Mãn Lâu đó, làm lớn như thế...

Mọi người không còn tiếp tục suy nghĩ nữa, bởi vì tất cả đều giống như là quỷ chết đói đầu thai, người nào cũng chạy về phía mấy cái bàn.

Là đồ ăn của đầu bếp phúc mãn lâu làm, ăn chùa thì tại sao lại không ăn, ăn bữa này xong, không biết là đời này còn ăn được thêm bữa nào nữa không.

Ngay cả những người muốn đối phó với Lưu Ly cũng bị thức ăn ngon, rượu ngon hấp dẫn, không rảnh để quan tâm đến cái khác.

Về vấn đề trời tối thì không nhìn thấy đồ ăn?

Không tồn tại.

Bên cạnh mỗi một chiếc xe ngựa đậu ở ven đường đều có một hai cái bàn, từng chiếc đèn lồng chiếu vào bàn cơm của bọn họ, ánh sáng đủ dùng.

Như vậy là xong rồi à?

Không hề.

Có lẽ là lúc các thôn dân ăn sắp xong, ở bên ngoài bỗng nhiên lại có tiếng nổ.

Là pháo hoa.

Đây chính là thứ có tiền chưa chắc mua được, ở một tiểu trấn vắng vẻ như thế này, trong dịp tết còn không thể nhìn thấy nó.

Nếu như ai đi đến huyện hoặc là tỉnh thành nhìn thấy pháo hoa, vậy thì chắc chắn người đó sẽ khoe khoang ở trong thôn cả 10 năm.

Mà đồ vật quý giá như thế lại được bắn trong thời gian một tách trà.

Lúc này, ở trong phòng, khăn trùm đầu của Lưu Ly đã được Cố Tại Ngôn lấy xuống.

Sự xấu hổ ngắn ngủi qua đi, hai người uống rượu giao bôi, sau đó pháo hoa lại nổ tung.

Xuyên qua cánh cửa sổ ở trong phòng, Lưu Ly nhìn những chùm pháo hoa không được xem là sặc sỡ nổ trên bầu trời đêm đen như mực, nhưng trong lòng lại cảm động không thôi.

Đương nhiên là cô biết ở thời đại này pháo hoa quý giá đến cỡ nào.

Có thể sử dụng nhiều pháo hoa như thế, ngoại trừ nam nhân này có thực lực ra, càng quan trọng hơn là hắn rất dụng tâm cho hôn lễ lần này.

Cũng đủ để thể hiện tâm ý của hắn đối với mình.

Cho nên, một người đã từng ngắm pháo hoa rực rỡ như Lưu Ly lại cảm thấy bọn nó không hề đẹp bằng những gì mà mình đang thấy trước mắt.

Pháo hoa kết thúc, Lưu Ly thu hồi tầm mắt, quay sang nhìn Cố Tại Ngôn.

Chỉ là vừa mới quay đầu lại, Lưu Ly bỗng nhiên ngây người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK