Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy người Trương Đại Tú đều nhìn về phía tiếng nói vang lên, sau đó đồng thời cau mày.

"Vương Kim Hà này lại gây chuyện gì rồi?" Trương Trần Thị nói một câu, rõ ràng là hàng xóm, Trương Trần Thị đã nhìn thấy rất nhiều trò mà Vương Kim Hà đã làm.

"Chết tiệt, con lợn của ta - Chết tiệt, vậy mà lại làm nhục con lợn của ta, mọi người mau đến, mau đến phân xử..."

Tiếng giậm chân tức giận của Vương Kim Hà liên tiếp truyền ra.

Trương Đại Tú và Trương Trần Thị nhìn nhau một cái, trong mắt đều đầy vẻ khó hiểu, cuối cùng Trương Trần Thị ở nhà trông coi Trương Tiểu Muội, Trương Đại Tú và Trương Đại Lang ra ngoài xem tình hình.

Về phần Lưu Ly, lúc này cô chắc chắn cũng phải đi xem náo nhiệt.

Khi mấy người Lưu Ly ra ngoài, nhà Trương Đại Đầu bên cạnh đã bị giọng nói của Vương Kim Hà thu hút không ít người đến xem náo nhiệt.

Có người nghe thấy lời nói của Vương Kim Hà, không khỏi chế nhạo: "Ta nói Vương Kim Hà, ban ngày ban mặt cô nói vớ vẩn gì vậy? Cô nói có người làm nhục cô thì còn nói được, sao lại có người làm nhục con lợn của cô chứ?"

"Đúng vậy, cô đây là gọi bọn ta đến phân xử cho người hay là phân xử cho lợn vậy?"

Rõ ràng không ai xem lời nói của Vương Kim Hà ra gì, sở dĩ mọi người ra ngoài, chẳng qua cũng là rảnh rỗi muốn xem náo nhiệt mà thôi.

Nhìn thấy mọi người không tin mình, Vương Kim Hà tức đến mức gần như ngã ngửa.

Giẫm giẫm chân, vỗ vỗ đùi, Vương Kim Hạ đã sốt ruột đến mặt đỏ tía tai.

"Ai nói với vẩn với các người chứ? Các người không tin thì tự mình đến chuồng lợn nhà ta mà xem đi."

Ngay khi Vương Kim Hà vừa nói câu này, mọi người còn chưa kịp phản ứng với lời nói của Vương Kim Hà, liền nghe thấy trong nhà có tiếng động truyền đến.

Khi mọi người trở nên nghi ngờ, tất cả đều đi theo Vương Kim Hà chui vào trong sân.

Sân của nhà Vương Kim Hà là chiếc sân nhỏ nông gia thường thấy, sân được làm bằng hàng rào tường đất, tương đối trống trải.

Ở góc bên phải sân có chuồng lợn và chuồng gà làm bằng gỗ và tre nứa, lúc này Trương Đại Đầu đang cầm một cây chổi lớn đánh vào trong chuồng lợn.

Cùng lúc đó, mọi người nghe thấy một loại âm thanh kỳ lạ.

Nghĩ lại, trong chuồng lợn đó chắc chắn là có tình hình.

Mọi người bước nhanh hơn vài bước, nhưng khi nhìn thấy chuyện xảy ra trong chuồng lợn, mọi người thực sự trợn tròn mắt.

Sống lâu rồi thì việc gì cũng thấy!

Quả thực sống lâu rồi thì việc gì cũng thấy!

Lúc này, một người đàn ông khỏa thân, trên làn da trắng đầy những vết thương do chổi đánh, nhìn thấy mà giật mình.

Tuy nhiên, điều khiến bọn họ càng không thể tin được là người đàn ông đó, lúc này đang làm chuyện loạn luân với lợn, cho dù bị chổi đánh vẫn không dừng lại.

"Á..."

Sau khi kinh ngạc, một số cô nương cuối cùng mới định thần lại, hét lên một tiếng, sau đó liên tục lùi về sau, không dám nhìn nữa.

Chỉ là khuôn mặt ửng hồng đó, còn có đôi mắt thỉnh thoảng vẫn muốn liếc nhìn về phía chuồng lợn kia lại biểu lộ ra bọn họ lúc này rất hứng thú với việc đang xảy ra trong chuồng lợn.

Mà những người đàn ông đương nhiên không kiêng dè nhiều như phụ nữ, lúc này ai nấy đều dùng vẻ mặt nhìn thấy ma quỷ nhìn người đang... với lợn kia.

"Đương gia, ông mau kéo người ra đi, con lợn này nhà chúng ta sắp bị giày vò chết rồi."

Thấy mọi người chỉ chăm chú xem kịch, không ai đi kéo người đang hành hung lợn ra, Vương Kim Hà rất sốt ruột.

Vương Kim Hà vừa nói ra lời này, Trương Đại Đầu bèn gọi vài người tiến lên trước giúp đỡ, cùng nhau bước vào chuồng lợn.

Lúc này, trước cửa nhà của Trương Đại Đầu liên tục có người tiến vào, Lưu Ly, người đã lui về phía sau cùng với các cô nương, nhìn thấy bóng dáng của Góa phụ Lê với ánh mắt sắc bén.

Lúc này, Góa phụ Lê tinh thần sảng khoái, dáng vẻ tràn đầy sức xuân, khiến Lưu Ly không thể không nghi ngờ rằng Góa phụ Lê hoàn toàn biết việc Từ Chính muốn làm.

Ôi, hy vọng sự vui vẻ của bà ta có thể kéo dài hơn.

Lưu Ly nghĩ như vậy, nhưng trong mắt lại lóe lên một tia lạnh lùng.

Vào lúc này, Góa phụ Lê đúng như Lưu Ly nghĩ, hoàn toàn biết việc Từ Chính muốn làm.

Thậm chí sở dĩ Từ Chính muốn hạ thuốc với Lưu Ly, đó hoàn toàn là ý tưởng của Góa phụ Lê.

Nghĩ đến việc con trai mình đang hoàn thành chuyện tốt, khóe miệng Góa phụ Lê không tự chủ mà nhếch lên.

"Nghe nói ở đây có náo nhiệt, xảy ra chuyện gì vậy?" Góa phụ Lê đang có tâm trạng rất tốt hỏi một câu.

Có người lập tức trả lời: "Đây là một chuyện lớn khủng khiếp, con lợn nái của nhà Trương Đại Đầu bị một người đàn ông cưỡng bức."

Góa phụ Lê nghe thấy vậy, lập tức lộ ra vẻ mặt đang xem kịch hay: "Thật là thiên hạ rộng lớn không thiếu chuyện lạ, vậy mà lại có thứ không bằng súc sinh như vậy, đến lợn cũng không tha."

Lời nói của Góa phụ Lê đương nhiên nhận được sự đồng ý của không ít người.

Không phải không bằng súc sinh sao? Nếu không sao lại ra tay với lợn... À không, là ra cái đó...

Bên này, Góa phụ Lê đã cùng chung kẻ địch với một nhóm phụ nữ.

Bên kia, mấy người đang kéo người đàn ông đã làm cho con lợn cái sùi bọt mép kia ra.

Đương nhiên, người đàn ông trong thời lúc kia làm sao không bị đánh chứ?

Dù sao con lợn nhà Trương Đại Đầu hôm nay bị làm nhục như vậy, nếu không đánh cho tên biến thái này sợ thì không chừng ngày mai chính con lợn nhà bọn họ sẽ gặp họa.

Lợn là vật nuôi lớn trong nhà mọi người, hy vọng đến tết giết lợn bán kiếm tiền để có bữa ăn ngon, không thể bị xoèn xoẹt vào lúc này.

Tuy nhiên, sau khi mọi người đánh người đàn ông đầu bù tóc rối đủ rồi liền muốn đi xem người đàn ông đó rốt cuộc là ai.

Tuy nhiên, khi mái tóc của người đàn ông được vén lên, tất cả mọi người đều choáng váng.

Mà lúc này, Góa phụ Lê vẫn đang nói chuyện đĩnh đạc trong đám người: "Theo ta thấy, có người sống không bằng súc sinh..."

Sau đó, lời nói của Góa phụ Lê còn chưa nói xong, liền cảm nhận được bầu không khí không đúng lắm.

Thế là, Góa phụ Lê tạm thời ngừng nói, nhìn thấy những người đàn ông bên kia đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ, mà những phụ nữ bên này, có một số phụ nữ can đảm hơn một chút cảm thấy kỳ quái, tiến lên trước xem xem.

Không xem thì không sao, vừa xem đến những phụ nữ có mặt ở đó đều trở nên kỳ quái, hầu như ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Góa phụ Lê.

Góa phụ Lê chỉ cảm thấy da đầu ngứa ran, có dự cảm không quá tốt, nhưng cũng không dám suy nghĩ sâu xa.

"Các ngươi đều nhìn ta với vẻ kỳ quái như vậy làm gì? Làm như kiểu cái thứ không bằng súc sinh kia có liên quan gì đến ta không bằng..."

Vừa nói đến đây, giọng nói của Góa phụ Lê đột nhiên dừng lại.

Bởi vì bà ta nhìn thấy một nốt ruồi đỏ vô cùng quen thuộc trong lòng bàn chân của người đàn ông trắng bóc kia trên mặt đất.

Có câu nói, nốt ruồi ở lòng bàn chân chứng tỏ người này có tiền đồ vô lượng, tương lai nhất định có tiền đồ lớn.

Mà lòng bàn chân của con trai bà ta cũng có một nốt ruồi như vậy, vì vậy bao nhiêu năm qua, cho dù cuộc sống của một góa phụ như bà ta có khó khăn thế nào cũng chưa từng từ bỏ việc cho con trai ăn học.

Đúng như dự đoán, con trai cũng có tiền đồ, đỗ được tú tài.

Nhưng, tại sao người nằm dưới đất kia cũng có một nốt ruồi đỏ trong lòng bàn chân giống như con trai bà, hơn nữa ngay cả vị trí của nốt ruồi cũng giống hệt nhau?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK