Mục lục
Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi? - Lưu Ly (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu nói Vương Bình Mai làm chứng, Chương Cảnh Lâm còn nghĩ ra được, nhưng Ngô Tứ lên làm chứng thì hoàn toàn là bất ngờ của Chương Cảnh Lâm.

Bởi vì Chương Cảnh Lâm căn bản chưa từng gặp Ngô Tứ.

Nhưng mà, Chương Cảnh Lâm chưa từng gặp Ngô Tứ, Ngô Tứ lại đã gặp Chương Cảnh Lâm.

Ngày ấy Chương Cảnh Lâu sau khi làm hai người Tiết Chi Đinh và Vương Bình Mai hôn mê thì thuê người đưa hai người bọn họ về chỗ mà hắn ta thuê bên ngoài.

Chỉ là mới vào không lâu, Tiết Chi Đinh vì ăn tương đối ít món ăn có thuốc, tỉnh lại, thấy Chương Cảnh Lâm làm loạn với Vương Bình Mai muốn phản kháng.

Chương Cảnh Lâm sợ chuyện truyền ra ngoài, trực tiếp dùng giá nến bằng đồng đánh vào gáy Tiết Chi Đinh, lại còn liên tiếp mấy cú, cho đến khi Tiết Chi Đinh không còn thở.

Nhà họ Chương mặc dù có chút tiền, bên người Chương Cảnh Lâm cũng có một gã sai vặt, nhưng mà sau khi làm loại chuyện đó, bình thường Chương Cảnh Lâm đều tránh ra sai vặt.

Dù sao đối với hắn ta mà nói, trừ mình và cha mình ra, người bên ngoài đều không đáng tin.

Cho nên nhìn thấy người bị mình đánh chết, Chương Cảnh Lâm cũng chỉ hoảng loạn một chút xíu, rồi nhanh chóng tỉnh táo lại, xử lý sạch sẽ vết máu trên đấy, sau đó lấy chiếc chăn nặng trên giường bọc Tiết Chi Đinh lại, sau đó mang ra vùng ngoại ô chôn.

Cũng là vì chỗ hắn ta thuê khá là chếch, cho nên cũng không xa vùng ngoại ô.

Chỉ là trong quá trình này bị Ngô Tứ nhìn thấy, ngay từ đầu Ngô Tứ chỉ tò một một người trông như thư sinh vậy cố hết sức cõng một cái chăn đến vùng ngoại ô làm gì, nên đi theo.

Kỳ thật Ngô Tứ vốn cho là Chương Cảnh Lâm đi vứt chăn, nghĩ nếu như chăn bị vứt đi thì hắn nhặt về đắp, lại thật không ngờ Chương Cảnh Lâm lại đi chôn người.

Quách Tế Chung căn cứ theo lời nói chính xác của Ngô Tứ, cho nha dịch đến đào ở nơi chôn người, quả nhiên thấy được một thi thể đã thối rữa chỉ còn lại xương trắng.

Căn cứ vào quần áo trên người thi thể, hai vợ chồng nhà họ Tiết xác định là đồ con mình mặc lúc mất tích, mà ạ dù đêm qua có người nói với bọn họ, con của bọn họ chết rồi, nhưng khi nhìn thấy đứa con độc nhất vô nhị của mình chỉ còn lại một đống xương trắng, hai người cuối cùng vẫn là không chịu nổi hôn mê bất tỉnh.

Bởi vì bên cạnh thi thể nha dịch nhặt được đồ bên người Chương Cảnh Lâm, nhân chứng vật chứng đều có, Chương Cảnh Lâm giết người đã trở thành sự thật.

Lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng lại từ vụ án này, đã có người lên nha môn, vẫn là tố cáo Chương Cảnh Lâm.

Lần này tố cáo Chương Cảnh Lâm chính là làm hại con gái người ta mang thai rồi không nhận, sau đó ép chết người cô gái kia.

Đương nhiên, lúc trước sau khi xảy ra chuyện này, người nhà cô gái kia chọn nhận mấy chục lượng bạc của nhà họ Chương, nên không lên tiếng nữa.

Sợ dĩ lúc này lại đột nhiên đến tố cáo ở nơi ầm ĩ thế này… Ừm, đương nhiên không phải là lương tâm bọn họ phát hiện cái gì, mà là, bị sợ.

Người nhà cô gái kia đều là cực phẩm, vì mười mấy lượng bạc mà không để ý đến sống chết của cô gái kia, thậm chí còn là kiểu sau khi nhận được bạc thì vô cùng vui vẻ…

Cho nên lúc Lưu Ly cho mấy người Ám Ngũ tìm người, không có dụ dỗ, mà là chọn cưỡng bức.

Hai vụ án mạng, hơn nữa hai cha con Chương Cảnh Lâm sau khi bị đánh xong cũng chủ động nhận đủ các loại sự tích ép người làm chuyện xấu, cuối cùng hai cha con nhà họ Chương không thể ra khỏi công đường, trực tiếp bị bắt về, sẽ bị xử trảm sau thu.

Về phần Trương Nhị Lang, trước vụ án lớn như vậy, ai còn nhớ phải đánh hắn?

Huống hồ, có Lưu Ly ở đây, Quách Tế Chung dù thế nào cũng phải cho Lưu Ly một cái mặt mũi, cho nên trực tiếp ngay công đường thả Trương Nhị Lang ra.

Dân chúng vây xem đương nhiên cũng không có ý kiến gì, dù sao đánh cái tên cặn bã kia cũng xem như là vì dân trừ hại.

Lưu Ly sau khi rời khỏi công đường, trực tiếp bảo Trương Nhị Lang về nhà trước, dù sao người nhà họ Trương nhất định sẽ lo lắng cho hắn.

Về phần bản thân cô?

Lưu Ly chuẩn bị đến nhà họ Quách tìm Thanh Nhã.

Chỉ là mới vừa đi chưa được mấy bước, đã thấy cách cửa nhà môn không xa Vương Bình Mai quỳ trên đất dập đầu với hai vợ chồng nhà họ Tiết.

Dân chúng vây xem ở cửa ra vào cũng chưa đi, Lưu Ly chú ý đến, ánh mắt những người dân này nhìn Vương Bình Mai vô cùng phức tạp.

Mặc dù có đồng tình, nhưng mà có chút khác thường.

"Chú, thím, đời này Bình Mai không có duyên làm con dâu của hai người, lại liên lụy đến Chi Đinh ca, thật sự xin lỗi…"

Nói xong, Vương Bình Mai lại lần nữa dập đầu lạy ba cái với hai người.

Nhìn hình ảnh đó, trong lòng Lưu Ly nhiều ít có chút tiếc hận.

Không nhìn nữa, Lưu Ly xoay người muốn rời đi, nhưng lại đột nhiên mấy tiếng thét chói tái "A---", sau đó là một tiếng "Bịch"vang lên thật lớn.

Trong lòng Lưu Ly lộp bộp một tiếng, quay đầu, thấy Vương Bình Mai đã ngã trong vũng máu, nàng ta trục tiếp đâm đầu vào sư tử đá ở cửa nha môn, máu tươi từ từ chảy ra.

Mi tâm Lưu Ly hơi nhíu lại, chạy về phía Vương Bình Mai.

"Để tôi xem xem."

Lúc vợ chồng nhà họ Tiết phản ứng lại muốn ôm lấy Vương Bình Mai, Lưu Ly đã xông lên trước.

Bởi vì cái danh thần y của Lưu Ly đã bị Quách Tế Chung lộ ra, cho nên Lưu Ly vừa nói xong, người vây xem và hai vợ chồng nhà họ Tiết cũng nhường ra.

Lưu Ly vừa chạm vào mạch đập của Vương Bình Mai, đã bị một bàn tay lạnh lẽo bao trùm lấy.

Lưu Ly nhìn lại về phía Vương Bình Mai.

Lúc này Vương Bình Mai vô cùng yếu ớt, dáng vẻ có thể đứt hơi bất cứ lúc nào, máu trên đầu cũng không ngừng chảy xuống.

"Không… không cần cứu tôi."Vương Bình Mai cố hết sức mở miệng: "Cảm, cảm ơn cô nói chuyện giúp tôi."

"Không, cô không nên cảm ơn tôi…"Nếu không phải cô tìm nàng ta đến làm chứng, có phải nàng ta sẽ không chết?

Cô đã quên, thời đại này, như Vương Bình Mai, một khi bước vào công đường, sợ là muốn tiếp tục sống yên căn bản là không thể.

Ban đầu dân chúng có lẽ sẽ đồng tình thương cảm nàng ta, nhưng mà sau đó sẽ vứt bỏ nàng ta.

Lòng người, xưa nay đều vậy.

Nhưng mà, Vương Bình Mai lại yếu ớt nở nụ cười.

"Ta, sớm nên chết đi… ta muốn gặp lại Chi Đinh ca…"

Lúc nói đến đây, ánh mắt của Vương Bình Mai đã rã ra rồi, nhưng lại giơ hai tay lên: "Chi Đinh ca… chàng đến đón, đón ta…"

Tay Vương Bình Mai rơi xuống, không còn hơi thở, nhưng mà khóe môi lại mang theo sự vui vẻ.

Lúc Lưu Ly đến cửa nhà họ Quách, cả người còn có chút hoảng hốt.

"Phu nhân, chỉ là chúng ta không cho nàng ta đi ra làm chứng, nàng ta cũng sẽ chết."Bạch Nhạc không biết từ lúc nào xuất hiện ở sau lưng Lưu Ly.

Lưu Ly nhìn về phía Bạch Nhạc, trong ánh mắt có mấy phần mê mang, sắc mặt có chút tái nhợt.

Cũng không thể trách cô như vậy, đến thế giới này, lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy người chết, hơn nữa còn liên quan đến cô.

"Lúc Ám Ngũ tìm được nàng ta, biết Tiết Chi Đinh chết thì nàng ta đã muốn tìm cái chết rồi, nếu không phải muốn báo thù cho Tiết Chi Đinh, sợ là nàng ta đã sớm không còn rồi."

"Hơn nữa, theo nô tỳ biết, Vương Bình Mai này cho dù không biết tin Tiết Chi Đinh chết cũng đã muốn tìm cái chết rồi, nếu không phải còn nhớ trong lòng, cũng sẽ không đi đến ngày hôm nay."

Lưu Ly nghe vậy, cúi đầu không nói.

Kỳ thật, cô cũng biết.

Cho dù cô không tìm Vương Bình Mai, Vương Bình Mai cũng sẽ tìm chết.

Nhưng, đến cùng vẫn là không giống.

Lưu Ly biết, bản thân mình có thể có chút để tâm vào chuyện vụn cặt, nhưng mà trong lòng vẫn vô cùng rầu rĩ.

Nhưng mà Lưu Ly vẫn ép tâm trạng xuống.

Đúng lúc này, cửa lớn nhà họ Quách được người từ bên trong mở ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK