Mục lục
Mục Thần - Mục Vỹ (truyện full tác giả: Ốc Sên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Trong ba trận đấu, trận đầu là so về cảnh giới thực lực. Nói đến lớp của thầy Điêu, tạm thời không bàn đến thiên tài Điêu Á Vân của nhà họ Điêu, Mặc Hải mà ra sân thì cả lớp chúng ta không ai là đối thủ cả!"

"Trận thứ hai là luyện đan, lớp ta có Diệu Tiên Ngữ nhưng lớp họ cũng có Uông Vân Kỳ. Uông Vân Kỳ là thiên tài của nhà họ Uông, thầy luyện đan một sao, không hề kém cạnh Diệu Tiên Ngữ!"

"Trận thứ ba, luyện khí. Tề Vân kia là thầy luyện khí thiên tài được toàn học viện công nhận, có thể luyện chế ra phàm khí trung phẩm. Còn lớp mình... chỉ có nhà Tề Minh là làm nghề rèn sắt! Đâu có đọ lại được!"

Mặc Dương bĩu môi, bất lực nói.

Gã chướng mắt Mục Vỹ lắm, nhưng Tần Mộng Dao đang ở đây nên cũng muốn biểu hiện tốt một chút.

"Biến chuyện không thể thành có thể chính là ý nghĩa sống của chúng ta!"

Mục Vỹ thình lình lên tiếng, nét mặt nghiêm nghị: "Trên con đường tu luyện, võ giả tranh giành thiên địa, vận may, giành giật khả năng sống sót. Nếu ngay cả can đảm để tranh đấu cũng không có thì các trò còn tu luyện làm gì?"

"Trong truyền thuyết, Khổ Hải Thiên Tôn bị phá hủy kinh mạch, ai cũng cho là lão ta không thể tu luyện được nữa. Nhưng với nghị lực kiên cường bất khuất của mình, lão ta đã một mình leo lên núi Thần Lôi cao chín tầng mây, dẫn sấm sét vào trong cơ thể để nối lại kinh mạch, cuối cùng trở thành Thiên Tôn, tự do bay lượn giữa ba nghìn tiểu thế giới!"

"Còn các trò đều được đầy đủ về mọi mặt, có lý do gì để không nỗ lực chứ?"

Nghe được những lời này, toàn bộ lớp học rơi vào im lặng.

Đúng vậy, họ cũng dựa vào thực lực của bản thân để thi vào Học viện Bắc Vân, dựa vào đâu để bị người khác gọi là đồ vô dụng, dựa vào đâu để bị người khác gọi là lớp rác rưởi?

"Cái đó... thầy Mục, núi Thần Lôi cao chín tầng mây là ở đâu thế ạ?"

Đột nhiên, một giọng nói vang lên làm phá hỏng bầu không khí. Các đệ tử trong lớp cũng tò mò nhìn Mục Vỹ.

Không phải Khổ Hải Thiên Tôn là truyền thuyết sao? Chẳng lẽ tồn tại thật?

"Mặc Dương!"

Mục Vỹ nhìn Mặc Dương, đột nhiên nói lớn: "Dù bên Điêu Á Đông cử Điêu Á Vân hay Mặc Hải lên, thì trò, Mặc Dương, sẽ tham gia trận đầu! Nếu thầy nhớ không nhầm thì Mặc Hải và trò đều là con cháu của thương nhân họ Mặc kia đúng không?"

"Hớ?"

Nghe thấy lời tuyên bố này, sắc mặt Mặc Dương co rúm như ăn phải phân.

"Trận thứ hai Diệu Tiên Ngữ sẽ ra sân. Diệu Tiên Ngữ, trò tự tin chứ?"

"Chỉ cần thầy Mục tin thì Tiên Ngữ cũng tin. Thầy phải dốc sức chỉ dạy trò đấy nhé!", Diệu Tiên Ngữ đứng lên, cúi người xuống làm lộ cảnh xuân trước ngực.

Mục Vỹ thích thú liếc mắt nhìn, từ tốn nói: "Khụ khụ... Yên tâm, có thầy ở đây, khó khăn cũng thành mây bay!"

"Còn trận thứ ba... Mặc Dương, vừa rồi trò nói nhà Tề Minh làm nghề rèn sắt đúng không? Vậy Tề Minh đi!"

"Hả?", Tề Minh đứng dậy cái rầm, ấp úng từ chối: "Thầy Mục, trò chỉ biết rèn sắt thôi, chưa luyện khí bao giờ, Tề Vân lại là thiên tài luyện khí của nhà họ Tề, trò..."

"Trò cái gì mà trò!"

Mục Vỹ chặn họng: "Chuyện này do trò gây ra, trò lên chắc rồi. Một tháng đủ đấy!"

Hắn ngang ngược chọn ra ba người rồi xoay người ra ngoài lớp học, để lại đám đệ tử đang ầm ĩ sau lưng.

"Không ngờ thầy Mục ngốc nghếch trước kia hôm nay lại sáng suốt lắm nha, chọn người quá là chuẩn!"

Sau khi Mục Vỹ rời khỏi phòng học, Tần Mộng Dao trong bộ váy màu lam nhạt cũng theo sau.

"Hửm? Ba người này ta chỉ chọn đại ra để hù người thôi, gì mà sáng suốt chứ!"

"Ta thì không nghĩ vậy đâu!", Tần Mộng Dao thông minh phân tích: "Tuy Mặc Dương nhìn thì như một tay ăn chơi trác táng nhưng cũng có thiên phú tu luyện. Tề Minh thì thuộc dòng thứ của nhà họ Tề, do bị hắt hủi nên mới vâng dạ yếu đuối như thế. Nhưng theo như ta được biết, trò ấy dành rất nhiều công sức vào luyện khí, chỉ là một mực không có cơ hội học mà thôi. Những thầy luyện khí trong học viện làm gì có thời gian để ý đến một đệ tử ở lớp sơ cấp như trò ấy. Diệu Tiên Ngữ thì bản thân trò ấy đã là thiên tài luyện đan của thành Bắc Vân bên cạnh Uông Vân Kỳ. Hai người họ vốn ngang tài ngang sức!"

"Chắc là chọn đại nhỉ, xem ra thầy Mục quan tâm đến đệ tử của mình lắm!", cô khẽ mỉm cười.

"Ơ... có chuyện đó nữa à?", Mục Vỹ gãi đầu.

Thành thật mà nói, hắn xếp như vậy hoàn toàn không có chủ đích nào cả. Mục Vỹ hắn vẫn rất tự tin sẽ dạy dỗ được những đứa nhóc vắt mũi chưa sạch này.

"Bây giờ Tần tiểu thư cũng sắp đột phá đến tầng thứ chín của thân xác - cảnh giới Thông Linh nhỉ?"

"Ừm, chắc là mấy ngày nữa thôi!"

"Biết ngay mà! Không thể không nói, trong thành Bắc Vân này, nếu bàn về thiên tài thì không ai có thể đấu lại cô!"

Lời này là thật. Tần Mộng Dao sở hữu thần phách Băng Hoàng, tiền đồ nhất định sẽ vô cùng xán lạn!

"Đừng có đánh trống lảng. Thiên tài giấu mình chín năm chỉ chờ ngày quật khởi, thầy Mục à, ta cũng phải nói hai từ ‘nhẫn nhục’ này không thể miêu tả hết được huynh!"

"Hơ? Mà Tần tiểu thư này, ta hỏi cô một vấn đề!"

"Sao?"

"Nếu ta sắp xếp thế này thật thì ai sẽ dạy Tề Minh luyện khí, ai sẽ dạy Diệu Tiên Ngữ luyện đan đây?"

"Hả..."

Nghe vậy, Tần Mộng Dao ngẩn người.

Phải rồi, mặc dù thực lực của Mục Vỹ đã nâng cao nhưng luyện khí thì hắn chẳng biết một chữ, luyện đan cũng chỉ biết lý luận suông!

"Thầy Mục không phải là không biết gì về luyện đan đâu ạ!"

Cô đang bần thần thì một giọng nói lanh lảnh như chuông bạc vang lên.

Diệu Tiên Ngữ lại gần, nhìn bóng lưng của Mục Vỹ, nói: "Thầy Mục không gì không thể, chẳng những nắm rõ kiến thức về đan dược mà còn rất giỏi luyện đan!"

Nhìn dung nhan tuyệt mỹ của Tần Mộng Dao, cô ta chợt hỏi: "Cô Tần ơi, nghe nói cô và thầy Mục có hôn ước ạ?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK