Mục lục
Mục Thần - Mục Vỹ (truyện full tác giả: Ốc Sên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thanh kiếm này không chỉ là phàm khí, không ngờ trong thành Bắc Vân nhỏ bé lại có một thầy luyện khí cao thâm bậc này!"

Người áo xanh vô thức cho rằng, người có thể luyện chế ra một huyền khí tuyệt diệu và đầy sắc bén như thế chí ít phải là một thầy luyện huyền khí tài ba.

"Quá khen!"

Tuy có trường kiếm trong tay, Mục Vỹ vẫn không dám lơ là.

Tu vi của người áo xanh trước mắt đã đến cảnh giới Linh Huyết tầng thứ nhất. Quan trọng hơn, y là người của Lục Ảnh Huyết Tông.

Đây cũng là lý do tại sao hắn không dám mất cảnh giác.

Nếu như Mục Vỹ đoán không lầm thì kẻ này chính là hậu duệ của Lục Ảnh Huyết Điện, thành lập một Lục Ảnh Huyết Tông mới.

Hắn biết rõ Lục Ảnh Huyết Điện kinh khủng đến nhường nào, bọn chúng đã tiêu diệt gần như toàn bộ võ giả của một khối đại lục.

"Khà khà, tên nhóc kia, bổn tọa càng ngày càng tò mò về ngươi rồi đấy!"

Người áo xanh nham hiểm cười: "Chẳng những biết được nhiều bí mật mà còn nắm trong tay một vũ khí tốt như vậy, luyện hóa ngươi thì sau này sẽ thu hoạch được nhiều thứ lắm đây".

"E là ta làm ngươi thất vọng rồi!"

Dứt lời, Mục Vỹ nghiêng người về phía trước, kiếm Thanh Khuyết trong tay di chuyển.

"Bổ Ảnh Chi Kiếm!"

Tung chiêu thức ra, phía trước hắn bỗng dưng xuất hiện một bóng dáng. Không biết bóng dáng kia có bản chất là gì, hư ảo nhưng lại chân thực.

Không chỉ thế, ảo ảnh kia cũng đang cầm một thanh kiếm mờ mờ cùng xông về phía người áo xanh với Mục Vỹ.

"Khà khà... Võ kỹ cũng không tầm thường!"

Nở nụ cười âm hiểm, người áo xanh co ngón tay lại thành vuốt, hung hăn lao tới gần hắn.

"Giết chết ngươi rồi, để xem ảo ảnh kia sẽ như thế nào!"

"Nằm mơ! Toái Ấn!"

Thấp giọng quát lên, Mục Vỹ thình lình đánh tay trái ra, ba dấu ấn hình chữ "phẩm" xuất hiện trước người, mũi kiếm Thanh Khuyết đâm vào dấu ấn ở giữa, tấn công và phòng thủ cùng một lúc.

"Bùm bùm!"

Hai tiếng nổ vang lên, người áo xanh phá vỡ Toái Ấn trước mặt Mục Vỹ một cách dễ dàng.

"Khà khà, dù sao cũng chỉ mới là tầng thứ tám của thân xác thôi!"

Nở nụ cười dữ tợn, người áo xanh thầm đắc chí trong lòng vì đã phá tan được phòng ngự của Mục Vỹ quá nhanh chóng.

Thế nhưng, ngay sau đó, sống lưng của y bỗng lạnh toát. Đó là trực giác mà chỉ có kẻ nhiều năm bước trên bờ vực sống chết mới có được.

Y không nói không rằng, lập tức bỏ qua Mục Vỹ mà xoay người tung cú đấm ra.

Khi đến cảnh giới Linh Huyệt, võ giả sẽ lần lượt mở mười huyệt khiếu lớn trong cơ thể, mỗi một huyệt nằm ở các vị trí khác nhau.

Võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất chính là đả thông huyệt khiếu Hợp Cốc ở gan bàn tay, giúp cho hai tay tràn đầy chân nguyên, sức mạnh tăng gấp mười lần.

Cú đấm của người áo xanh phát ra một nguồn sức mạnh kinh khủng, tiếng "ầm" vang vọng cả sơn động thật lâu mới dần biến mất.

"Tí tách..."

Trong hang động tĩnh lặng như tờ, sau tiếng động kinh thiên động địa kia là những âm thanh tí ta tí tách.

"Phù phù...", người áo xanh thở hổn hết, dường như hết sức phẫn nộ. Y xoay người nhìn Mục Vỹ, ánh mắt như sắp phun ra lửa.

"Ngươi... làm bổn tọa tức giận thật rồi đấy!"

"Hừ!"

Thấy nửa bàn tay của người áo xanh đang treo lúc lắc trên tay của y, Mục Vỹ hừ lạnh.

Hắn biết rằng, dẫu y có cảnh giới Linh Huyệt tầng một đi chăng nữa thì xưa nay người của Lục Ảnh Huyết Tông luôn chỉ chú trọng đến việc luyện chế huyết thi, không mấy quan tâm đến rèn luyện cơ thể.

Tuy nhiên, tay của người áo xanh dần nối liền lại, sắc mặt của Mục Vỹ thay đổi.

"Má nó, thế mà cũng được à!"

Hắn không nhớ Lục Ảnh Huyết Điện còn có trò này, chẳng lẽ đây lại là một sự sáng tạo khác của Lục Ảnh Huyết Tông được kế thừa từ chúng sao?

"Đây là phương pháp thân ngoại hóa thân của Lục Ảnh Huyết Tông, thi triển bằng cái xác mà mình vừa lòng nhất. Ngươi chém một bàn tay làm xấu hóa thân của bổn tọa, hôm nay bổn tọa phái xé xác ngươi!"

"Thân ngoại hóa thân?"

Mục Vỹ chưa kịp suy nghĩ gì thì người áo xanh đã lao tới.

Móng tay của y nhanh chóng mọc lên như khi cỏ sinh trưởng, trong chớp mắt đã dài hơn một mét.

Thoạt nhìn móng tay có màu trắng xám, phần mép mỏng như cánh ve, không những thế còn có răng cưa nhỏ.

"Chết đi!"

Năm móng vuốt nhọn như lưỡi hái của y nhắm tới đầu của Mục Vỹ, gây ra tiếng kêu xé gió trong không khí, làm cho hắn cũng cảm giác toàn thân lạnh lẽo.

"Di Thiên Ấn!"

Lật tay, hai dấu ấn được đánh ra từ giữa hai tay của Mục Vỹ.

"Oành oành!", hai dấu Di Thiên Ấn va chạm vào móng tay của người áo xanh làm phát ra những âm thanh vang dội. Y bị cản trở một lát.

Mục Vỹ lại thi triển một chiêu thức.

"Bổ Phong Chi Kiếm!"

Một kiếm chém ra, sau khi Mục Vỹ thi triển chiêu kiếm, sơn động vốn tĩnh lặng đã trở nên ầm ĩ, gió cuồn cuộn vút đi.

Dường như trong khoảnh khắc ấy, gió đã bị một lực lượng tụ tập lại, tỏa ra sức mạnh cuồng bạo.

"Ngươi chán sống rồi!"

Thấy Mục Vỹ còn dám phô trương thanh thế với mình, đôi mắt của người áo xanh lạnh đi, ngập tràn sát khí.

Mười móng tay như mũi đao lao thẳng với chỗ của hắn.

"Rắc rắc rắc..."

Nhưng vừa lúc đó, sau mấy âm thanh đầy ghê rợn, mười ngón tay của y bị chém tận gốc, chỉ còn lại đôi bàn tay trống không.

Trong sơn động vang vọng tiếng thét đầy thảm thiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK