"Đi thôi!"
Mục Vỹ nghỉ ngơi một lát rồi kéo Mặc Dương đi tới cửa hang động.
Hắn chỉ có một cây cỏ Phong Linh để luyện chế Phong Linh Đan, chỉ có thể thành công, không được phép thất bại.
Kể cả có là thầy luyện đan tài năng nhất cũng không thể bảo đảm một trăm phần trăm sẽ luyện chế ra đan dược thành công.
Vậy nên hắn phải chuẩn bị thật kỹ càng.
Lúc Mục Vỹ kéo Mặc Dương ra khỏi sơn động, trời chiều đã ngả về Tây, toàn bộ dãy Bắc Vân cũng chìm trong u tối.
Đi đến cửa hang động, Mục Vỹ quan sát xung quanh, sắc mặt chợt trở nên lạnh lẽo
"Xem ra bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ rình sau lưng, sau chim sẻ còn có rắn độc!", hắn nhếch mép.
"Ha ha, ta biết ngay mà. Mục Vỹ, không đời nào ngươi không đến đây để lấy cỏ Phong Linh được!"
Mục Vỹ vừa dứt lời thì thình lình có một tiếng cười đắc thắng truyền đến.
"Thiệu Vũ!"
Thiệu Minh và những người khác đồng loạt bước ra từ sau lưng Thiệu Vũ.
Đội ngũ vốn mười mấy người giờ đây lại chỉ còn bảy, tám. Họ chưa rời đi mà vẫn đứng ở đây chờ.
"Oắt con, giao cỏ Phong Linh ra đây, ta sẽ thả ngươi đi!"
Thiệu Vũ mới nói xong thì một giọng nói ồ ồ vang lên.
Người vừa lên tiếng có thân hình lực lưỡng, để râu quai nón, đôi mắt mở to, toàn thân tràn đầy khí thế uy nghiêm.
"Thiết Sơn Hộ, ngươi đúng là không biết xấu hổ".
Nhưng hắn ta chỉ mới xuất hiện thì lại có mấy người đi ra.
Kẻ nói chuyện là một người cao gầy, gò má nhô thật cao, ánh mắt âm trầm.
"Ba Dụ Đức, ta biết ngay ngươi sẽ không bỏ cuộc nhanh như vậy mà".
"Được rồi đấy, cả ba người bọn ta đều ở đây rồi, Đường Minh Dương, ngươi đừng ẩn mình nữa, ra đây đi!", Thiệu Minh bước lên một bước, mỉm cười lên tiếng.
Âm thanh sột soạt vang lên phá vỡ bầu không khí đã dần lắng xuống, lại một nhóm khoảng bảy tám người xuất hiện.
Đến lúc này, số người đang tụ tập ngoài hang động đã lên đến ba, bốn mươi.
Tu vi của họ thấp nhất cũng là cảnh giới Ngưng Mạch – tầng thứ sáu của của thân xác, còn cao nhất chính là nhóm người Ba Dụ Đức với cảnh giới Tụ Khiếu (tầng thứ mười).
"Đông vui quá nhỉ!"
Nhìn ba người đến từ bên ngoài, Thiệu Minh cười khẩy rồi nói: "Đường Minh Dương, Thiết Sơn Hộ, Ba Dụ Đức, ta biết trong đợt ra ngoài thí luyện của đệ tử nội môn lần này, nơi các ngươi được phái đi không phải thành Bắc Vân!"
"Hừ, thành Bắc Vân có phải nhà của ngươi đâu. Ta muốn tới thì tới, làm gì được ta?"
Người lên tiếng đáp trả đầu tiên là Thiết Sơn Hộ vai u thịt bắp, hắn ta nhìn Thiệu Minh với ánh mắt đầy khinh thường.
"Ngươi tên Mục Vỹ đúng không? Gần đây đi đâu trong thành Bắc Vân cũng nghe thấy tên của ngươi, ta cũng không gây khó dễ làm gì, cỏ Phong Linh rất quan trọng với ta nên hãy đưa ta đi!"
"Cỏ Phong Linh chỉ có một tác dụng duy nhất là luyện chế Phong Linh Đan, ngươi cấp bách như thế chắc là cần một viên Phong Linh Đan chứ gì?"
"Ngươi có thể luyện chế được à?"
"Dĩ nhiên rồi!"
Mục Vỹ nở nụ cười không đứng đắn: "Mười viên ta cũng luyện ra được chứ đừng nói là một viên, nhưng tiểu gia ta đây không thích luyện cho ngươi đấy".
"Ngươi giỡn mặt với ta đấy à?"
"Giỡn mặt với ngươi thì có sao? Tiểu gia ta thích thì luyện, không thích thì khỏi luyện".
Từ khi làm Tiên Vương đầy khí phách ở kiếp trước, Mục Vỹ chưa bao giờ sợ hãi mấy lời đe dọa này, lúc này càng không sợ.
Được sống lại lần nữa, Mục Vỹ chỉ mong cầu sự thoải mái và tiêu sái, ân oán thù hận gì cũng phải rõ ràng. Hắn rất ghét bị người khác tính kế.
"Chán sống thì đừng có trách ta!"
Thấy dáng vẻ tí tởn vênh váo của Mục Vỹ, quả đấm lớn bằng miệng bình của Thiết Sơn Hộ ầm ầm tung ra.
"Hắn tiêu đời rồi!", Thiệu Vũ thấy cảnh tượng này thì hả hê nói: "Cú đấm của Thiết Sơn Hộ có thể giết cả võ giả cảnh giới Thông Linh, huống gì là cảnh giới Tụ Đan!"
"Chắc có lẽ chúng ta không cần cho hắn một bài học rồi".
"Dám lên mặt với Mục Vỹ này thì dù ngươi có là Thiên Vương cũng phải nằm xuống".
Thiết Sơn Hộ đã xông tới nhưng Mục Vỹ không sợ chút nào, đối đầu trực diện với hắn ta.
Thiệu Vũ, Thiệu Minh, Ba Dụ Đức và những người khác thấy cảnh này thì đều cho rằng Mục Vỹ bị điên, bị ngốc. Nhưng trong mắt Mặc Dương thì hành động ấy thật dũng cảm và đầy khí phách, là ý chí kiên nghị không bao giờ chùn bước mà các kiếm khách nên có.
"Oành!"
Cú đấm của hai người va chạm vào nhau.
Hai dấu ấn phóng ra từ tay của Mục Vỹ, quấn quanh hai cánh tay của Thiết Sơn Hộ.
Đó chính là Sinh Tử Hoang Ấn trong Bát Hoang Sinh Tử Ấn!
Sinh Tử Hoang Ấn, một ấn sinh một ấn tử, diệt sinh đoạn tử.
"Bịch bịch..."
Ngay sau đó, cơ thể cường tráng của Thiết Sơn Hộ liên tục thụt lùi mười mấy bước, phát ra những tiếng động vang dội.
Sau đó, gương mặt đen nhẻm của hắn ta ửng đỏ, không nhịn được phun ra một búng máu.
Làm sao có thể!
Thấy Thiết Sơn Hộ loạng choạng lùi ra sau như thế trong khi Mục Vỹ thì vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, những người đang có mặt đều chết trân.
Tầng mười và tầng tám của thân xác chỉ cách nhau hai tầng nhưng lại khác biệt như trời với đất.
Rốt cuộc Mục Vỹ là thần thánh phương nào?