Mục lục
Mục Thần - Mục Vỹ (truyện full tác giả: Ốc Sên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Câm miệng!”

Thiệu Minh lạnh lùng nói: “Bản thân không làm nên chuyện, thua nhẫn không gian cho người khác còn muốn ta mất mặt theo đệ sao? Ta xem sau này trở về tông môn đệ sẽ giải thích với ông nội thế nào!”

“Đệ…”

Thiệu Vũ bị Thiệu Minh quở trách trước mặt mọi người, đương nhiên không dám thù oán, chỉ có thể đổ hết lửa giận lên đầu Mục Vỹ.

Nếu không vì Mục Vỹ, sao hắn ta phải nhục nhã như vậy?

Không đoạt lại được nhẫn không gian, sau khi trở về Thánh Đan Tông chắc chắn sẽ bị ông nội đánh gãy chân.

“Không được, nhất định phải đoạt lại!”, Thiệu Vũ kích động thầm nhủ, đi theo đám người Thiệu Minh rời đi.

“Đại ca cứ bỏ qua chuyện này như vậy sao?”, đi vào phòng riêng trên tầng hai, Thiệu Vũ lại nói: “Nhẫn không gian của đệ bị cướp không phải chuyện lớn. Nhưng Khô Ly sư huynh bị ả tiện nhân kia chém mất hai ngón tay. Lần này chúng ta tới động Phong Lĩnh sẽ không chiếm được lợi lộc gì mất!”

“Bỏ qua?”

Bấy giờ, Thiệu Minh mới nở nụ cười.

“Lần này huynh tới thành Bắc Vân trên danh nghĩa là khảo sát chuyện làm ăn của Thánh Đan Các ở thành Bắc Vân, thực tế là tông môn chuẩn bị chọn thêm thiên tài. Ai có thể tìm được thiên tài về sẽ được tông môn thưởng thêm một viên Tụ Hoàn Đan – đan dược tam phẩm!”

Tụ Hoàn Đan!

Thiệu Vũ lập tức kích động.

“Không sai!”, Thiệu Minh bình tĩnh nói: “Vừa rồi huynh đã phát hiện ra một thiên tài!”

“Tần Mộng Dao?”

“Chính là cô ta!”, Thiệu Minh thản nhiên nói: “Băng thuật cô ta vừa dùng không phải võ kỹ, mà là sức mạnh Băng Phách thật sự. Đến cả cao thủ tuyệt đỉnh của mười tầng cảnh giới Linh Khiếu cũng không thể chuyển hoá chân nguyên thành sức mạnh Băng Phách. Chắc hẳn cô ta đã gặp được kỳ ngộ nào đó!”

“À phải rồi, nghe nói Tần Mộng Dao bị nhiễm hàn độc, sống không quá hai mươi tuổi. Chẳng lẽ…”

“Không sai, nhất định là một loại truyền thừa nào đó. Tuổi còn trẻ đã có đạt tầng thứ mười của thân xác. Tần Mộng Dao chắc chắn là một thiên tài!”

“Nhưng mà đại ca!”, Thiệu Vũ lo lắng nói: “Tần Mộng Dao tài giỏi như vậy, e là sẽ không chịu theo chúng ta về tông môn”.

“Không phải lo!”

Thiệu Minh tự tin nói: “Chỉ cần chúng ta báo về, tông môn sẽ phái đệ tử chân truyền nắm giữ quyền cao chức trọng tới kiểm chứng. Nếu Tần Mộng Dao thật sự là thiên tài, vào Thánh Đan Tông hay không cũng không do cô ta quyết định!”

“Tốt!”

Nghe thấy vậy, Thiệu Vũ vô cùng hi vọng Tần Mộng Dao là thiên tài.

Chỉ cần Mục Vỹ không còn Tần Mộng Dao bên cạnh, hắn chỉ là phế vật không đáng nhắc mới. Thiệu Minh có cảnh giới Ngưng Nguyên tầng thứ bảy đánh bại hắn cũng không thành vấn đề.

Trong sảnh lớn dưới tầng một, Diệu Tiên Ngữ thấy đám người Thiệu Minh, Thiệu Vũ rời đi mới tỏ vẻ ghét bỏ.

“Thầy Mục phải cẩn thận Thiệu Vũ với Thiệu Minh. Tên Thiệu Vũ kia ngày nào cũng quấn lấy trò, phiền chết đi được. Còn gã Thiệu Minh kia là đệ tử nội môn của Thánh Đan Tông, cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười. Quan trọng là ông nội của bọn họ, Thiệu Danh Ngự là trưởng lão hạt nhân của Thánh Đan Tông!”

“Thầy biết rồi!”

Mục Vỹ gật đầu đáp.

Với thực lực hiện giờ, Thiệu Vũ và Thiệu Minh không làm gì được hắn. Nhưng nếu chọc vào trưởng lão hạt nhân của Thánh Đan Tông, hắn có mười cái mạng cũng không đủ đền.

“Được rồi, đi thôi. Hôm nay dừng ở đây, mọi người về nhà nghỉ ngơi đi!”

Bị hai huynh đệ Thiệu Minh phá rối, Mục Vỹ cũng mất hứng.

“Tề Minh ở lại!”, Mục Vỹ vẫy tay ra hiệu: “Tề Minh, vết thương của cha con thế nào? Ta cần luyện chế một viên đan dược, đã kiếm gần đủ dược liệu, chỉ thiếu cỏ Phong Linh!”

“Cỏ Phong Linh?”

“Cỏ Phong Linh?”

Mặc Dương và Diệu Tiên Ngữ nghe thấy đều sửng sốt.

“Thầy có chắc muốn dùng cỏ Phong Linh không? Chẳng lẽ không thể thay thế bằng dược liệu khác à?”, Diệu Tiên Ngữ trợn tròn mắt, khó hiểu hỏi.

Mặc Dương cũng vội vàng nói: “Đúng đó thầy Mục, thầy tinh thông đan dược như vậy, không cần cỏ Phong Linh không được sao?”

Mục Vỹ thấy hai người họ luống cuống như vậy, không hiểu gì cả.

Hắn cười nói: “Xem ra hai trò đều biết cỏ Phong Linh hả?”

“Biết trò cũng không nói cho thầy!”, Diệu Tiên Ngữ đáp.

“Cỏ Phong Linh ở vùng đất chết trong động Phong Lĩnh. Nếu nói cho thầy chắc chắn thầy sẽ tới đó…”

“Mặc Dương, cái miệng thúi của ngươi!”

Diệu Tiên Ngữ nghe thấy Mặc Dương nói ra, chỉ muốn đá gã một cái.

Động Phong Lĩnh…

Mục Vỹ từng nghe nói tới nơi này.

Dãy Bắc Vân vô cùng rộng lớn, nhưng mấy vùng nguy hiểm ở gần thành Bắc Vân lại nổi tiếng như sấm đánh bên tai.

Động Phong Lĩnh là một trong số đó!

Động Phong Lĩnh có từ lâu đời, nhưng không biết tại sao một trăm năm trước lại trở nên quỷ quái.

Võ giả và yêu thú đi vào đều không ngoại lệ, tất cả chỉ còn lại một bộ xương trắng.

Tin đồn này ngày càng lan xa, đến mức hiện giờ động Phong Lĩnh đã trở thành vùng đất cấm của võ giả ở thành Bắc Vân.

“Được rồi, thầy biết rồi. Giải tán đi!”

Mục Vỹ vẫy tay rồi quay người rời đi.

“Cô Tần khuyên thầy Mục đi. Nhỡ thầy ấy…”

“Làm sao cô khuyên nổi huynh ấy!”, Tần Mộng Dao khẽ mỉm cười: “Nhưng các trò yên tâm. Cô bảo vệ huynh ấy rồi, không sao đâu!”

Cô Tần bảo vệ thầy Mục?

Lời nói này cứ khiến bọn họ cảm thấy khó chịu.

Tề Minh ở bên cạnh lại ngẩn người. Cậu ấy biết động Phong Lĩnh cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng để thầy Mục mạo hiểm tính mạng cứu cha cậu ấy, nhỡ xảy ra chuyện gì thì cả đời này cậu ấy sẽ không yên lòng.

“À đúng rồi, thầy quên nói một chuyện!”

Đúng lúc này, Mục Vỹ đột nhiên chạy về dặn dò: “Các trò không được tới động Phong Lĩnh. Ta mà biết được sẽ cắt đứt tình nghĩa với người đó. Dù các trò lấy được cỏ Phong Linh, thầy cũng sẽ không luyện đan. Nhất là con đấy, Tề Minh!”

Nói xong, Mục Vỹ mới phóng khoáng rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK