Mục lục
Mục Thần - Mục Vỹ (truyện full tác giả: Ốc Sên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Trưởng tộc… trưởng tộc mắc bệnh nặng, đang nằm trên giường…”

Mắc bệnh nặng!

Nghe thấy thế, Mục Vỹ lập tức nổi cơn tam bành.

Nghĩa phụ mắc bệnh nặng mà không một ai trong gia tộc báo cho hắn biết, ghê tởm hơn là trông Mục phủ rõ ràng đang bị phong toả.

Có người không muốn tin tức bị lộ.

Mục Vỹ không cần nghĩ cũng biết là ai!

Hắn đi thẳng tới chỗ ở của nghĩa phụ. Quả nhiên hiện giờ có bốn võ giả cường tráng đang canh gác.

Cả bốn đều có cảnh giới Tụ Khiếu - tầng thứ mười, mặc áo giáp bạc, oai phong lẫm liệt như bốn cây lao thẳng tắp.

“Đứng lại!”

Thấy Mục Vỹ tới, bốn người lao lên chặn đường.

“Các ngươi làm phản đúng không? Ta là con trai của trưởng tộc, muốn tới thăm người. Sao các ngươi dám cản ta?”, Mục Vỹ trầm giọng quát.

Rõ ràng đang có người đứng sau giở trò.

Chắn chắn trong khoảng thời gian hắn rời đi, ở đây đã xảy ra chuyện gì đó.

“Ha ha… Mục Vỹ, thằng ranh bất hiếu này còn biết trở về hả?”

Đúng lúc này đột nhiên vang lên tiếng cười lạnh.

Đại trưởng Lão Mục Phong Nguyên và nhị trưởng lão Mục Phong Thanh bỗng xuất hiện, hung tợn nhìn Mục Vỹ.

Nhất là đại trưởng lão chỉ muốn nhào tới xé nát Mục Vỹ.

“Ta có hiếu hay không không liên quan đến đại trưởng lão. Bây giờ ta muốn gặp phụ thân, đại trưởng lão cũng không có quyền ngăn cản chứ? Hơn nữa, phụ thân ta là trưởng tộc, ông sai người của mình giam lỏng trưởng tộc là có ý gì?”

“Giam lỏng?”

Đại trưởng lão bật cười nói: “Mục Vỹ, ta nói ngươi bất hiếu ngươi còn không chịu nhận. Nửa tháng trước trưởng tộc mắc bệnh nặng, không thể xử lý chuyện trong tộc. Ta lo cho sự an toàn của trưởng tộc nên mới phái thêm người tới bảo vệ!”

“Vậy giờ ta muốn vào thăm phụ thân của ta, sao ông lại ngăn cản?”

“Hừ, một tháng không về tộc, phụ thân bệnh nặng cũng không biết. Ngươi còn xứng tự xưng là con cháu nhà họ Mục sao? Hôm nay ngươi đừng hòng đi vào!”

Thấy bộ dạng kiên quyết của Mục Phong Nguyên, trong lòng Mục Vỹ càng khẳng định suy nghĩ của mình.

“Ông chắc chắn không cho tôi vào?”

“Hừ, không cho đấy, ngươi làm gì được?”

Mục Phong Nguyên không hề e sợ Mục Vỹ, dù dạo gần đây hắn rất tiến bộ cũng chỉ mới có cảnh giới Ngưng Nguyên – tầng thứ bảy, so với lão ta chỉ là châu chấu đá xe.

“Lão già chết tiệt Mục Phong Nguyên, ông nghe kỹ cho ta, hiện giờ ta là thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân, đạt được chứng nhận của đế quốc. Ta muốn tới gặp Mục trưởng tộc, ông dám cản không?”

Mục Vỹ vừa nói vừa giơ lệnh bài trong tay.

Lệnh bài thể hiện thân phận của hắn.

Mục Vỹ - thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân.

Thế lực cao quý nhất toàn bộ đế quốc Nam Vân là học viện của mỗi thành thị. Các thầy cô trong học viện đều là nhân tài trụ cột của đế quốc, có địa vị cao quý không gì sánh bằng.

Thầy giáo sơ cấp, thầy giáo trung cấp chẳng là gì, nhưng thầy giáo cao cấp của mỗi học viện không phải ai cũng có thể khinh nhờn.

Đồng thời, thầy giáo trong học viện còn được hưởng ưu đãi ở một số hiệu buôn vũ khí, đan dược ở đế quốc.

Đây cũng là lý do các thiên tài gia tộc như Uông Thanh Phong, Điêu Á Đông chịu tới học viện Bắc Vân dạy học.

Bọn họ vừa có thể học tập võ kỹ có trong học viện, vừa được sử dụng miễn phí phòng luyện công, phòng luyện đan, phòng luyện khí và mấy loại dược thảo bình thường.

Hơn nữa, trong học viện của đế quốc tụ hội phần lớn cao thủ, đáng để bọn họ học hỏi và thăm dò.

Còn một lợi ích nữa là có thân phận cao quý!

Nếu một thầy giáo của học viện bị ám sát, không chỉ toàn bộ thành Bắc Vân, đến cả Đế Đô cũng sẽ phái người tới điều tra.

Lần trước Đông Phương Ngọc mất mạng, nghe nói Đế Đô đã phái sứ giả tới điều tra.

Mục Phong Nguyên tái mét mặt mày nhìn Mục Vỹ giơ lệnh bài thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân ra.

Nếu Mục Vỹ vẫn còn là kẻ phế vật ngu xuẩn trước kia, lão ta sẽ không thèm nhiều lời, dứt khoát cho người đánh một trận ném vào kho củi là được.

Thế nhưng hôm nay, Mục Vỹ đã trở thành thầy giáo cao cấp của học viện Bắc Vân, lão ta không thể tuỳ tiện động vào.

“Hừ, tránh ra, cho thầy Mục đi vào!”

Cuối cùng, Mục Phong Nguyên nhếch miệng, phất tay ra hiệu cho qua.

Mục Vỹ lạnh lùng nhìn hai người Mục Phong Nguyên, Mục Phong Thanh: “Nếu để ta biết có kẻ ngầm giở trò, ta sẽ không nương tay”.

Dứt lời, hắn quay lưng đi vào trong viện.

“Đại trưởng lão, cho hắn vào nhỡ phát hiện ra cái gì…”

“Hắn có thể phát hiện ra cái gì?”, Mục Phong Nguyên khinh thường nói: “Ranh con này chỉ ăn may thôi, phát hiện ra cái gì mới lạ đấy!”

“Hơn nữa, Hồi Hương Tán phối với Bách Linh Dịch tạo nên kịch độc, trừ phi là thầy luyện đan ba sao mới nhìn ra được. Kể cả hắn có phát hiện ra cũng không biết cách cứu Mục Lâm Thần. Đến cả Diệu Thanh cũng chưa chắc có biện pháp!”

“Đại trưởng lão anh minh!”

“Hừ, Mục Vỹ đánh Lang Nhi và Khoảnh Nhi, sao ta có thể nuốt trôi cục tức này? Nhưng mà làm sao thằng ranh kia trở thành thầy giáo cao cấp của học viện vậy? Phải mau chóng tra rõ chuyện này!”

“Không thành vấn đề!”

Đại trưởng lão hưng phấn nhìn vào biệt viện của Mục Lâm Thần.

Chẳng bao lâu nữa, chỗ ở của trưởng tộc sẽ thuộc về lão ta!

Mục Vỹ vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc nồng nặc và mùi xác chết hoại tử.

“Chẳng lẽ…”

Hắn hốt hoảng đá văng cửa phòng, trông thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi giận dữ nắm chặt hai tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK