Mục lục
Mục Thần - Mục Vỹ (truyện full tác giả: Ốc Sên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Vỹ đã đạt đến cảnh giới Tụ Đan tầng thứ tám của thân xác, bước tiếp theo chính là cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín.

Thật ra sức mạnh và chân nguyên của cảnh giới Thông Linh và Tụ Đan không có cách biệt quá lớn về lượng tích trữ.

Cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín là võ giả có thể thông suốt suy nghĩ, hiểu biết rõ về vạn vật, hơn nữa tư duy và phản ứng với các sự việc cũng vượt trội hơn nhiều. Điều quan trọng nhất là suy nghĩ nhạy bén, phản ứng nhanh nhạy.

Có thể hình dung thế này, trong trận đấu của hai võ giả, nếu một người có thể phản ứng lại khi đối thủ ra tay, đồng thời đánh trả lại luôn, như vậy võ giả đó chắc chắn sẽ có lực chiến đấu mạnh mẽ hơn trong trận đấu.

Còn cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười thì võ giả sẽ tăng hơn một cấp ở cảnh giới thân xác.

Tụ Khiếu là cảnh giới quan trọng cuối cùng của mười tầng cảnh giới của thân xác.

Trên mười tầng cảnh giới của thân xác là mười tầng cảnh giới của Linh Huyệt. Cảnh giới Tụ Khiếu là dùng chân nguyên để nuôi dưỡng kinh mạch trong cơ thể, mở mười huyệt đạo lớn trong cơ thể để làm bước chuẩn bị cuối cùng cho mười tầng cảnh giới của Linh Huyệt.

Bây giờ, thân xác của Mục Vỹ đã hoàn toàn khác với hắn của nửa năm trước.

Dưới làn da có vẻ trắng trẻo là cơ bắp rắc chắc mạnh mẽ, đường nét cơ thể rõ ràng, trông hệt như bức tượng điêu khắc điêu luyện của tự nhiên.

Trong các võ giả thì không thiếu những người có thân hình vạm vỡ.

Những võ giả đó trông thì cơ bắp cuồn cuộn, nhưng đó không phải là hình thể mà võ giả nên có.

Một võ giả kết hợp hoàn hảo giữa sức mạnh và thân xác thật sự thì cơ bắp trên toàn thân sẽ cho người nhìn một cảm giác đặc biệt dẻo dai, chứ không phải kiểu to con vạm vỡ, nhưng lại yếu rớt.

“Cảnh giới Tụ Đan tầng thứ tám, chân nguyên ngưng tụ thành đan, tập trung ở đan điền. Cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín, đầu óc thông suốt, suy nghĩ rành mạch. Cảnh giới Tụ Khiếu tầng thứ mười, mở nguyên đan, rồi mượn đó mở linh huyệt, bước vào mười tầng cảnh giới của Linh Huyệt”.

Mục Vỹ suy nghĩ trong đầu, hắn ngồi ngay ngắn dưới đất, vận động chân nguyên trong cơ thể.

Cùng lúc đó, Tru Tiên Đồ trong đầu hắn cũng bất giác mở ra một góc.

Có một luồng khí tức lặng lẽ rơi xuống trong Tru Tiên Đồ, sau đó chui vào trong người Mục Vỹ.

Đó là một luồng sức mạnh vừa mênh mông vừa dàn trải. Sau khi nó chui vào người Mục Vỹ, đã khiến hắn cảm thấy hơi thở của mình dồi dào hơn.

Lực sinh mệnh?

Lực tinh thần?

Lực cảm giác?

Lúc này, hắn cảm thấy những sức mạnh ấy đang uốn lượn và phiêu du trong người mình, khiến hắn bỗng dưng thả lỏng cơ thể.

Rốt cuộc Tru Tiên Đồ đến từ đâu? Mục Vỹ không biết, nhưng hắn biết nếu không có Tru Tiên Đồ thì hắn đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.

Hơn nữa, dù không phải lúc nào Tru Tiền Đồ cũng thi triển ra sức mạnh bùng nổ khi hắn đột phá, nhưng mỗi khi nó làm điều đó, đều khiến hắn được lợi rất nhiều.

Dần dần, khi luồng sức mạnh đó chảy vào trong người Mục Vỹ, bên trong cơ thể hắn đã có sự thay đổi vô cùng lớn.

Cuối cùng khi tất cả sức mạnh đã biến mất, Mục Vỹ có thể cảm nhận rõ tinh lực của mình đã có sự thay đổi chưa từng có.

Chỉ có điều, lúc Mục Vỹ chuẩn bị kết thúc, lại có một sự thay đổi khác.

Tiếng vù vù vang lên, ngay sau đó, Tru Tiên Đồ trong đầu Mục Vỹ lại mở ra lần nữa.

Nhưng lần này không có võ kỹ, phương thức luyện chế đan dược, hay luyện khí nào, mà là một giọt nước.

Theo hắn nhìn thì đó là một giọt nước.

Nhưng giọt nước đó trông rất lạ.

Hình như nó không phải là nước thật, mà là một thể khí tích tụ thành sau một bước chưng cất cực độ.

Tí tách…

Một tiếng động vang lên, giọt “nước” đó nhỏ thẳng vào trong đầu Mục Vỹ.

Ầm…

Một tiếng nổ vang lên, ngay sau đó, Mục Vỹ chỉ cảm thấy thế giới trước mặt mình đang thay đổi chóng mặt.

Sau khi chảy vào trong người Mục Vỹ, giọt nước đó đã hoá thành muôn vàn dòng chảy, chảy tới khắp tứ chi, rồi xông vào từng đường kinh mạch của hắn.

“Đây là… thần lực!”

Mục Vỹ ngồi ngây ra tại chỗ, toàn thân đột nhiên run lẩy bẩy.

Thần!

Đây luôn là sự tồn tại thần bí nhất trong vạn giới.

Đại thế giới chia thành nhiều phần, từ Đại Lục có diện tích hàng trăm triệu mét vuông, đến một thế giới, rồi tới tiểu thế giới Tam Thiên, đại thế giới Vạn Thiên.

Con đường của võ giả dài miên man, nhưng bất kể là mười tầng cảnh giới của thân xác, hay mười tầng cảnh giới của Linh Huyệt, đều phải phù hợp với sự lớn mạnh của mình.

Còn thần thì đến Mục Vỹ ở kiếp trước cũng luôn phải mơ ước.

Dù kiếp trước hắn là một trong những Tiên Vương của đại thế giới Vạn Thiên, nhưng hắn chỉ tôn sùng và hướng về thần.

Nhưng thần quá đỗi xa vời và huyền bí. Đến đại thế giới Vạn Thiên, vùng đất có một lượng võ giả và gia tộc cực lớn cũng hiếm ai biết được về thần.

Sở dĩ Mục Vỹ có thể cảm nhận được thần lực trong giọt nước đó, là bởi hắn từng mạo hiểm một lần.

Đúng là hắn không tin vào sự tồn tại của thần, nhưng lần đó, sau khi cảm nhận được sự lớn mạnh của sức mạnh đó, cuối cùng hắn đã hiểu, dù có là Tiên Vương thì cũng không phải là sự đỉnh cấp của thế giới.

Mà thần lực là sức mạnh mà thần sinh ra.

Luồng sức mạnh này đã vượt qua mọi rào cản của nguyên tắc, căn bản không có trong đất trời.

Lúc này, Mục Vỹ thấy vô cùng sung sướng khi cảm nhận được sự dao động của thần lực đó.

Sức mạnh của giọt thần lực này cực kỳ mỏng manh, nhưng dẫu sao cũng là thần lực, với Mục Vỹ của hiện tại thì đây chính là một núi vàng.

“Thần lực nhiều thế này chắc chắn không thể tiêu tan với mình, như vậy thì sẽ có rất nhiều cách dùng đến”.

Mục Vỹ vội vàng hấp thu thần lực đó, dần dà, cơ thể hắn lại lột xác thêm một lần nữa.

Cảnh giới Thông Linh tầng thứ chín!

Lần đột phá này, Mục Vỹ có thể cảm nhận rõ sự thay đổi xung quanh mọi vật.

Nhỏ như con kiến dưới đất, đường vân của chiếc lá ngoài sân, chỉ cần Mục Vỹ muốn là hắn hoàn toàn có thể nhìn rõ.

“Đây chính là thần lực ư?”

Mục Vỹ vô cùng ngạc nhiên.

Thần lực mỏng manh tới mức này mà có thể sinh ra tác dụng thần kỳ mạnh mẽ như vậy, quả đúng là thần lực.

Nghĩ kỹ lại thì Mục Vỹ cũng thấy buồn cười.

Đúng là đầu óc hắn hơi có vấn đề thật rồi.

Năm xưa, hắn là Tiên Vương. Nhưng bây giờ, hắn chỉ là con cháu đạt cảnh giới Thông Linh – tầng thứ chín trong mười tầng cảnh giới của thân xác trong nhà họ Mục thôi.

Sự khác biệt này như trời với đất.

Nếu là kiếp trước thì thần lực này cùng lắm chỉ có thể củng cố thêm cho thực lực của hắn, nhưng bây giờ, sức mạnh ẩn chứa bên trong nó lại là kho báu quý giá với hắn.

“Sức mạnh nhiều thế này không thể để lãng phí được!”

Suy nghĩ kỹ càng xong, Mục Vỹ vội điều động chân nguyên, dần hoá giải thần lực trong cơ thể, sau đó lặng lễ gom nó vào lòng bàn tay.

Dần dần, có từng giọt chất lỏng tràn ra trong lòng bàn tay hắn.

Mục Vỹ vội lấy một chiếc bình sứ ra, rồi đổ chất lỏng đó vào trong.

Bận rộn một lúc lâu, hắn đã thu thập được mười mấy bình, bấy giờ mới yên tâm.

Mười mấy chiếc bình này là thần lực được pha loãng ra rất nhiều lần, bất kể là đột phá cảnh giới, cải tiến tố chất hay hồi phục thương tích cho thân thể, sức mạnh này đều có thể coi là thần dược.

“Hay mình thử xem sao nhỉ!”

Mục Vỹ thầm nghĩ, sau đó không thể ngồi yên được nữa, hắn rời khỏi biệt viện, đi tới chỗ ở của Mục Lâm Thần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK