Mục lục
Mục Thần - Mục Vỹ (truyện full tác giả: Ốc Sên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bị Điêu Á Vân khống chế, những luồng kiếm khí cũng đổi phương hướng, mục tiêu chính là Mặc Dương.

Nhìn kiếm khí đã hình thành thế bao vây, Mặc Dương biết mình không thể tránh được.

Những gã càng hiểu rằng, nếu như không màng mọi thứ mà ngoan cố xông lên thì trận chiến này sẽ kết thúc.

"Hết cách rồi..."

Thầm tự nhủ, người Mặc Dương nhoáng lên, xông tới.

"Thanh Vân Lạc Nhật!"

Chiêu thức thứ ba của Thanh Vân Kiếm Pháp – Thanh Vân Lạc Nhật.

Một - trời đổ; hai - đất vỡ; ba – vòm trời sập!

Một chiêu được chia ra làm ba thức, ba chiêu kiếm đồng loạt thi triển.

“Đinh đinh đinh...”

Ba chiêu thức được phát động không ngừng, kiếm khí hùng mạnh, bay thẳng về phía trước như sao băng.

Cú va chạm mãnh liệt đã phá tan những kiếm khí chằng chịt kia. Từng luồng kiếm khí đều bị đổi phương hướng, bay vùn vụt tới xung quanh lôi đài.

“Soạt soạt!”

Hai bóng người xuất hiện ở hai bên lôi đài, vừa vung tay đã khiến chỗ kiếm khí còn sót lại tiêu tan.

Cùng lúc đó, Điêu Á Vân lại tiến lên một bước. Những kiếm khí vô cùng vô tận kia lại bay ra, dữ dội xông tới chỗ Mặc Dương.

"Để xem ngươi có thể cản được bao nhiêu luồng kiếm khí của ta!"

Điêu Á Vân hừ lạnh, trường kiếm khắc hoa văn xanh xoay tròn lần nữa, kiếm khí tung hoành, uy thế mãnh liệt như hồng thủy.

“Keng keng!”

Một bên khác, Mặc Dương không ngừng vung kiếm để đỡ lấy những kiếm khí phát ra từ nhát chém vừa rồi của cậu ta. Nhưng chúng thật sự quá nhiều.

Nhất thời, cho dù gã có thi triển chiêu thức Thanh Vân Lạc Nhật ra lần nữa thì cũng không thể ngăn cản toàn bộ.

"Rác rưởi!"

Đột nhiên, một tiếng quát truyền đến, Điêu Á Vân giơ chân đạp xuống, mặt sàn lôi đài rắc rắc vỡ ra. Cậu ta nhẹ nhàng bay lên như một con chim yến, chĩa ngang trường kiếm, đâm tới ngực của Mặc Dương.

Trong khi đó, Mặc Dương đang tập trung mọi sự chú ý vào việc đối phó với kiếm khí vô tận xung quanh, sao còn có thể phòng bị được đòn công kích này của Điêu Á Vân? Gã chỉ biết mở to mắt, bất lực nhìn mũi kiếm đâm vào người mình.

“Phập!”

Sau cùng, tiếng vật nhọn đâm trúng thứ gì vang lên, máu tươi đỏ rực nhưcánh hoa hồng. Thanh kiếm đã đâm vào ngực Mặc Dương, máu chảy xuống, không cách nào dừng lại.

Lại là tiếng “phập”, Điêu Á Vân không chút lưu tình rút kiếm ra, kèm theo đó là máu bắn tung tóe vào không khí.

Ai thắng ai thua đã rõ!

“Phịch!”

Mặt mũi Mặc Dương trắng tái, kiếm khí bốn phía tiếp tục đâm thọc vào người một cách vô tình, trên cơ thể gã vẽ ra từng đường đan xen nhau như mạng nhện.

Đó là những vết thương đáng sợ do từng luồng kiếm khí gây ra.

Khóe miệng Mặc Dương liên tục ứa ra máu, hai gối quỳ xuống đất, phát ra những âm tiết “ư a” như muốn nói gì đó nhưng lại không thể động đậy.

Bị kiếm đâm vào nơi trí mạng, lại thêm những vết thương do mấy trăm luồng kiếm khí gây ra, gã sắp chết rồi.

"Thưa thầy, sao còn chưa tuyên bố kết quả vậy ạ?", Điêu Á Vân lạnh lùng lên tiếng: "Trò nghĩ ai thắng ai thua đã rõ ràng rồi đấy!"

Không sai, ai thắng ai thua đã rõ.

Dù cho Mặc Dương có làm ra điều đáng kinh ngạc đến đâu cũng chỉ có cảnh giới Tráng Tức – tầng thứ tư của thân xác, hoàn toàn không có hy vọng chiến thắng một thiên tài đang ở cảnh giới Ngưng Mạch (tầng thứ sáu) như Điêu Á Vân.

"Trận thứ ba..."

"Khoan đã!"

Trọng tài cảm thấy quá đau lòng trước dáng vẻ thảm thiết vết thương chằng chịt của Mặc Dương, muốn tuyên bố kết quả thì đột nhiên có người quát lớn.

"Ta vẫn chưa thua!"

Mặc Dương trông vô cùng chật vật thình lình hét lớn, phun máu trong miệng ra.

Gã từ từ đứng thẳng lên, tay lại cầm lấy thanh kiếm của mình, thế mà chậm rãi đứng lên.

"Ta vẫn có thể đánh tiếp, ta vẫn chưa thua!"

Chỉ mới nói một câu mà Mặc Dương đã không chịu nổi, phun ra một ngụm máu, sắc mặt cũng nhợt nhạt hơn mấy phần.

"Thứ không biết chết sống!", Điêu Á Vân cười gằn: "Ngươi được thầy Mục của mình cho ăn Thất Tâm Hoàn gì đó hay sao mà lại liều mạng như hóa điên rồi thế?"

"Vậy thì ta sẽ cho ngươi thấy, ai là thiên tài, ai là rác rưởi!"

Điêu Á Vân lạnh lẽo cười, vừa cầm kiếm vừa bước lên phía trước: "Nếu ngươi không chịu nhận thua thì ta sẽ chém phăng một cánh tay của ngươi để khỏi cầm kiếm. Để xem ngươi có chịu nhận thua hay không!"

Kiếm vung lên, bóng người Điêu Á Vân chớp nhoáng, trường kiếm có hoa văn xanh chĩa thẳng vào bàn tay đang cầm kiếm của Mặc Dương hòng chém đứt nó.

"Phù..."

Giữa khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Mặc Dương lại thở hắt ra, đứng tại chỗ không nhúc nhích.

"Cậu ta đang làm cái gì vậy? Muốn chết rồi à?"

"Ai mà biết, đã không phải đối thủ của Điêu Á Vân rồi mà còn chưa chịu nhận thua, thật chẳng hiểu nổi!"

"Ta nghĩ chắc là do Mục Vỹ không muốn bị mất mặt nên trước khi trận đấu diễn ra đã ra lệnh cho y dù có chết cũng không thể thua!"

Thấy Mặc Dương đứng trân tại chỗ như một tên ngốc, các đệ tử xung quanh không nhìn nổi nữa, nhắm nghiền hai mắt.

Ngay từ đầu, trận thi đấu này đã có kết quả. Mặc Dương chắc chắn thua.

"Chết đi!"

Khẽ quát một tiếng, Điêu Á Vân cầm kiếm xông lên, khí thế không thể nào cản.

"Chết đi!"

Nhưng khi cậu ta sắp đến gần Mặc Dương thì gã bất chợt mở mắt, bộc phát ra một khí thế hừng hực.

“Đinh!”

“Phập!”

Hai âm thanh vang lên, bầu không khí lập tức im lặng như tờ.

"Á..."

Ngay sau đó, thanh kiếm “lạch cạch” rơi xuống đất, tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả trường thi đấu.

Tay trái của Điêu Á Vân tóm chặt lấy cổ tay phải, máu tí tách chảy xuống đất, nhuộm đỏ mặt sàn lôi đài.

Đã xảy ra chuyện gì?

Sao tự dưng Điêu Á Vân lại bị chặt tay?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK