Mục lục
Mục Thần - Mục Vỹ (truyện full tác giả: Ốc Sên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Điêu Á Đông của nhà họ Điêu đã được mệnh danh là thiên tài từ ba năm trước.

Trận chiến nổi tiếng nhất hắn ta từng tham gia chính là khi dùng cảnh giới Dịch Cân - tầng thứ ba của thân xác, để đánh bại một võ sĩ ở cảnh giới Ngưng Khí (tầng thứ năm).

Từ đó, uy danh của Điêu Á Đông lan rộng toàn bộ thành Bắc Vân.

Sau này vào học viện Bắc Vân dạy học, hắn ta lại vượt qua bài kiểm tra để từ thầy giáo sơ cấp lên thầy giáo trung cấp, tiếp đó lại thành thầy giáo cao cấp chỉ trong một năm.

Trong học viện, Điêu Á Đông cùng với Đông Phương Ngọc và Uông Thanh Phong được mệnh danh là ba thầy giáo thiên tài.

Hiện giờ, hắn ta đã đến cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám của thân xác.

Cảnh giới Tụ Đan nghĩa là chân nguyên hùng hậu, hội tụ tại đan điền. So với cảnh giới Ngưng Nguyên (tầng thứ bảy) thì chân nguyên khi ở cảnh giới Tụ Đan - tầng thứ tám của thân xác, không chỉ dồi dào hơn mà thuộc tính cũng khác hẳn!

Đương nhiên Tần Mộng Dao cũng biết thực lực của Mục Vỹ đã có tăng tiến trong một tháng vừa qua, chỉ là dù có tăng tiến đến đâu thì cũng vẫn là cảnh giới Ngưng Nguyên (tầng thứ bảy) mà thôi.

Trong khi một năm trước Điêu Á Đông đã bước vào cảnh giới Tụ Đan – tầng thứ tám của thân xác rồi.

Chênh lệch giữa hai bên đâu phải nhỏ!

Nếu nói ở tầng thứ bảy, võ giả sẽ tiến từng bước một thì ở tầng thứ tám, võ đạo của võ giả sẽ có sự đề cao cực kỳ rõ rệt.

"Mời!"

Nhìn Điêu Á Đông, Mục Vỹ như không nghe thấy tiếng la ngăn cản của Tần Mộng Dao, Tề Minh và những người khác, đi thẳng tới giữa lôi đài.

"Được thôi!"

Thấy hắn bị khích tướng như ý muốn, Điêu Á Đông vui mừng trong lòng.

Trong cuộc thi ba trận đấu hôm nay, lớp ba cao cấp của hắn ta đã thua đậm, quả thật là không còn gì nhục nhã hơn.

Không những thế, đệ đệ Điêu Á Vân của hắn ta còn bị Mặc Dương chém phăng bàn tay, từ bây giờ đã trở thành một phế nhân.

Đối mặt với sự khiêu khích như thế, nếu Điêu Á Đông chấp nhận mà không nói một lời thì cả học viện sẽ không còn nơi đặt chân cho hắn ta.

"Thầy Điêu, không biết lời nói của thầy có phù hợp với quy định của học viện hay không? Chẳng hạn như giả sử ta thắng mà vẫn không thể được thăng lên làm thầy giáo cao cấp..."

"Đương nhiên không có chuyện đó!"

Điêu Á Đông tự tin đáp: "Bài kiểm tra để lên thầy giáo cao cấp vốn là phải đánh thắng một thầy giáo cao cấp mà. Các điều kiện khác thì thầy Mục đều đã đạt, chỉ cần chiến thắng ta thì thầy có thể trở thành một thầy giáo cao cấp!"

"Chỉ tiếc... thầy không thắng được đâu!", câu nói này được hắn ta đặt dưới đáy lòng.

"Được, vậy thì bắt đầu đi!"

Mục Vỹ đi tới giữa lôi đài, nói với Mặc Dương ở gần đó: "Đồ đệ yêu dấu, cho sư phụ mượn kiếm Thanh Khuyết của con đi!"

"Vâng!"

Mặc Dương không nói không rằng, ném kiếm Thanh Khuyết lên lôi đài.

Vừa bắt đầu đã dùng kiếm rồi sao?

Điêu Á Đông kinh ngạc trước hành động của Mục Vỹ.

"Thầy ta chắc là muốn chết rồi đây!"

Trong tiềm thức, Điêu Á Đông cho rằng Mục Vỹ vừa ra sân đã dùng kiếm là vì biết khi đấu với mình, nếu không dùng kiếm thì có khả năng một chiêu Mục Vỹ cũng không đỡ nổi.

"Bắt đầu chứ?"

Tay cầm kiếm Thanh Khuyết, Mục Vỹ tỏ ra buồn chán, nói.

"Bắt đầu!"

Lời vừa dứt, hai người đứng ngạo nghễ trên lôi đài, đông đảo các đệ tử xung quanh lôi đài đứng rời ra, tập trung nhìn hai người.

Trận đấu này còn gay cấn hơn cả ba trận vừa rồi.

Trước đây Mục Vỹ luôn là một kẻ rác rưởi, hắn đã làm thế nào để dạy Tề Minh, Mặc Dương, Diệu Tiên Ngữ chiến thắng lớp ba cao cấp? Lẽ nào hắn nhờ Tần Mộng Dao giúp đỡ?

Tất cả vấn đề sẽ được giải đáp sau trận đấu này.

"Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình!"

Khẽ quát một tiếng, Điêu Á Đông vung hai tay, chân nguyên kinh khủng xuất hiện như giao long rời biển, tiếng ngâm khẽ thấp thoáng truyền đến làm đau màng nhĩ người khác.

"Rầm rầm rầm!"

Phút chốc, trên lôi đài xảy ra một vụ nổ. Không ngờ mặt sàn của lôi đài không chịu được sức mạnh khi chân nguyên của Điêu Á Đông bộc phát nên đã phát nổ.

"Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình, thế mà Điêu Á Đông lại sử dụng chiêu thức này, xem ra là muốn đưa Mục Vỹ vào chỗ chết rồi đây!"

"Ơ? Không thể nào!"

Trên đài cao, Uông Thanh Phong khẽ lắc đầu, nói: "Huyền Thiên Hỗn Nguyên Kình là sát chiêu của Điêu Á Đông, ngay cả thầy cũng không dám nói sẽ có thể bình yên ngăn chặn, nói gì là Mục Vỹ..."

"Sao lại..."

Nghe thấy lời nói của thầy giáo, mấy đệ tử xung quanh bần thần.

Họ rất rõ sự đáng sợ của thầy Uông.

Rốt cuộc thực lực của Uông Thanh Phong, thầy giáo xuất sắc nhất Học viện Bắc Vân, cao đến đâu đến nay vẫn còn là ẩn số.

Hơn nữa, lớp học của hắn ta gần như hội tụ những thiên tài mạnh nhất trong học viện.

Tuy cùng với Điêu Á Đông, Đông Phương Ngọc được mệnh danh là ba thầy giáo giỏi nhất học viện, ai cũng biết Uông Thanh Phong là người mạnh nhất. Hai người kia cộng lại cũng không phải đối thủ của hắn ta.

Cùng lúc đó, trên lôi đài, Điêu Á Đông đã tích góp mọi sức mạnh để chuẩn bị thi triển chiêu thức mạnh nhất!

Tất cả chân nguyên điên cuồng cuộn trào, hội tụ quanh người hắn ta, biến thành một con giao long.

"Gào!"

Giao long hét lên một tiếng chói tai, xông về phía Mục Vỹ với sức mạnh cuồng bạo cùng khí thế lấp trời.

Dưới lôi đài, nhóm người Mộng Dao, Tề Minh đã chảy mồ hôi đầm đìa ở sau lưng.

Mặc dù biết Mục Vỹ che giấu thực lực nhưng rốt cuộc thực hư thế nào thì họ không chắc chắn.

Họ không hề tự tin hắn sẽ chiến thắng trận đấu này chút nào.

Một bên khác, trên lôi đài. Thấy Điêu Á Đông gần hội tụ toàn bộ chân nguyên muốn giết mình, Mục Vỹ khẽ mỉm cười.

"Đây chính là thực lực của ngươi sao! Chỉ có vậy!"

Nhìn con giao long hình thành từ chân nguyên ầm ầm bay tới, hắn lên tiếng.

Kiếm Thanh Khuyết trong tay chợt nhúc nhích.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK