Nghe cô nói như vậy thì hàng mi của anh khẽ rung.
Diệp Viên Hy:''Chắc có lẻ ông trời thấy cuộc sống của tôi đầy màu hồng nên mới dậm thêm ít màu đen còn cuộc đời của anh đầy màu đen nên ông trời muốn cho thêm ít màu hồng.
Tôi nhìn thấy được anh, giúp được anh thì chắc cũng là do duyên. Nếu không gặp được anh thì cả cuộc đời này tôi không biết mình mạnh mẽ đến đâu, tài giỏi đến đâu.
Cuộc sống trước kia của tôi và anh hoàn toàn trái ngược nhau nhưng không biết từ khi nào đã hòa hợp với nhau. Tôi đã vào cuộc sống đầy cậm bẫy nguy hiểm của anh vậy nên anh cũng hãy thử bước vào cuộc sống vui tươi của tôi xem sau.
Có nguy hiểm sẽ cùng nhau đối mặt, có niềm vui thì cũng nhau cười có được không"
"Được"
"Anh có thể đẩy xích đu cho tôi không"
Hàn Chiêu Dạ nghe yêu cầu của cô thì khóe môi nhịn không được mà giật giật nhưng anh cũng chẳn nói gì mà tiến đến đẩy xích đu cho cô.
Đẩy được một lúc thì anh đột nhiên dừng lại.
"Sau vậy"
"Trời tối rồi, ở ngoài này có nhiều sương đêm với lại gió lạnh nên sẽ dể bị nhiễm bệnh"
Nghe anh bảo thế thì cô cũng rất nghe lời mà đi vào nhà.
"Ủa lúc nảy ở đây còn đông lắm mà, bọn họ đi đâu hết rồi"
"Chắc là đi nghỉ ngơi rồi"
"Vậy tối nay tôi phải ngủ ở đâu đây"
"Đi theo tôi"
Cô nghe anh nói thế thì cũng hiểu ý mà đi theo anh và kết quả là hai người đến một căn phòng.
"Tối nay cô ngủ ở đây đi"
"Phòng này của ai vậy"
"Của tôi"
"???"
"Lúc trước tôi hay ghé nhà Hàn Mặc chơi nên anh ta có chuẩn bị cho tôi căn phòng này"
"Thì ra là vậy, cả người tôi dơ hết rồi"
"Cô đi thẳng vào bên trong sẽ có một cái tủ áo còn phía đằng kia có một cái tủ áo. Do ở đây không có đồ dành cho phụ nữ nên cô hãy dùng tạm đồ của tôi đi"
''Ờ"
Cô sau khi tấm xong thì tạm cái áo của anh sau đó trèo lên giường mà ngủ.
..........................
Sáng hôm sau.
Phòng ngủ của Hàn Mặc và Lưu Quang Khải.
Mới sáng sớm Hàn Mặc cảm nhận được ở bụng của mình có cái gì nặng nặng nên anh mở mắt ra và phát hiện Lưu Quang Khải đang ôm mình.
Theo phản xạ anh đẩy mạnh Lưu Quang Khải ra một cái rồi ngồi dậy mà cũng bởi vì anh dùng lực quá mạnh nên chàng trai cùng giường bay thẳng xuống đất.
"A"
Lưu Quang Khải đang mơ một giất mơ đẹp đột nhiên có một cơn đau từ mông ập đến và sau đó là cơn đau từ vết thương ngày hôm qua mà tỉnh dậy.
Do cơn đau ở tay nên lúc anh đứng lên có phần chật vật, trong đầu của anh đang còn mơ mơ màng màng vì buồn ngủ thì chợt nghe được một giọng nói:
''Sau anh lại ôm tôi"
"Anh nói cái gì cơ"
Phải mất vài phút cho đầu óc tỉnh táo thì anh mới bắt đầu hiểu ra Hàn Mặc đang nói gì nên anh mới đáp lại:
"Tôi với anh cùng là đàn ông nên ôm nhau cũng đâu có mất mác gì. Sau anh muốn giống như mấy người con gái đồi tôi chịu trách nhiệm à"
Nói thật thì ngày xưa lúc còn lang thang ở bên ngoài thì anh cùng Lục Thập cùng nhau ngủ chung nhưng xem chuyện này là bình thường.
Còn Hàn Mặc thì lại khác, anh nghe Lưu Quang Khải nói mình như con gái rồi đồi anh ta chịu trách nhiệm thì anh tức muốn học máu nhưng được một lát thì mặt anh lại có phần hơi đỏ vì dù sau đây cũng là lần đầu tiên anh ngủ với một người con trai mà lại ôm ôm ấp ấp như vậy.
Sau đó lia mắt lên anh thấy cánh tay của Lưu Quang Khải đã đỏ một mảng. Anh đoán do lúc nãy mình đẩy người ta mạnh quá nên đã chắc là bị động đến vết thương rồi.
"Vết thương của anh lúc nãy bị động rồi, để tôi băng bó lại cho anh"
"Ukm"
Sau đó Hàn Mặc bước xuống giường chạy đi tìm hợp cứu thương.
...........................
Diệp Viên Hy ngủ được một lúc thì theo thói quen dậy sớm của mình mà thức dậy.
Cô làm vệ sinh cá nhân một loạt rồi định xuống dưới nhưng chợt nhớ ra mình chẳng thể nào chỉ mặt cái áo của anh mà đi xuống dưới nhà được.
Hơn nữa hiện giờ ở đây có đến ba người đàn ông mà chỉ có một mình cô và Mạn Mạn là con gái mà thôi.
Nhưng ở đây cô làm gì có đồ ở đây. Rồi sau đó cô chợt nhớ đến bộ đồ của mình vào ngày hôm qua nhưng nó lại bị bẩn rồi.
Nghĩ nghĩ được một lúc thì cô lôi cái váy và cái áo sơ mi của mình ra rồi đem đi giặc, vắt cho thật khô rồi sau đó dùng máy sấy để sấy cho khô rồi sau đó mặc lại.
Xong xuôi hết rồi thì cô đi xuống dưới nhà và trùng hợp thấy Chước Tư đi từ phía ngoài cửa vào, trên tay của anh có cầm một cái túi gì đó đi thẳng lên tầng.
Sau đó cô thấy anh đứng trước cửa do dự một lúc rồi đẩy cửa để túi đồ trong rồi đóng cửa đi xuống dưới nhà.
Cùng lúc này thì cô lại thấy Hàn Mặc và Lưu Quang Khải cùng nhau đi ra khỏi một căn phòng. Nhìn thấy cảnh này cô không nhịn được mà lên tiếng:
"Tôi hôm qua hai anh ngủ chung"
Hàn Mặc và Lưu Quang Khải nghe lời nói của cô thì không hẹn mà nhìn nhau một cái.
"Chà chà tối hôm qua hai anh ngủ có ngon không vậy"
Hàn Mặc: "..."
'Sau anh nghe lời nói này của Diệp Viên Hy có chút gian tình lại mờ ám vậy nhỉ'
Trái lại cái suy nghĩ phức tạp của ai kia thì Lưu Quang Khải lại xem nó như là một câu hỏi bình thường mà trả lời:
"Cũng khá ngon"