Mục lục
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma - Ann Nguyệtt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Chiêu Dạ dường như hiểu ý cô nên anh buông cô ra nhưng thấy cái tướng đi của cô không ổn lắm nên anh lại đỡ nhẹ tay cô.

Dù gì cô cũng là muốn giúp anh nên mới tập luyện thành ra như thế này nên anh phải có một chút trách nhiệm giúp đỡ cô.

Bên ngoài Diệp Viên Hi vẫn giữa thái độ bình thường với anh nhưng trong thâm tâm của cô đang thầm tự nhủ rằng nếu như anh bây giờ mà mà cô còn sức thì đều đầu tiên cô làm là sẽ đánh anh.

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ cô có mạnh khỏe cũng chẳng đánh lại anh.

Diệp Viên Hi được Hàn Chiêu Dạ diều lại cái ghế ngồi, cô cũng không quên kêu người hầu làm một ít nước uống và trái cây để ăn.

Nạp năng lượng xong thì cô nhờ người hầu trong nhà bè cô ra nhà xe. Nhìn khung cảnh trước mắt mà cô muốn xoay xẩm mặt mài.

Hiện giờ trước mặt của cô là một dàn xe, từ xe mô tô đến xe hơi chiếc nào nhìn cũng vừa sang vừa đẹp và chiến cả.

"Hãy chọn một chiếc đi"

Cô đảo mắt một vòng rồi chỉ tay ngay một chiếc xe Ducati Panigale V4 Superleggear.

Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa.



Một người vệ sĩ bảo vệ biệt thự thấy vậy thì liền đi lấy chìa khóa chiếc xe mà cô đã chỉ rồi dẫn nó đến chổ cô rồi rời đi.

Thoáng chốc chổ này chỉ còn mỗi cô và anh. Dô cô đã biết láy xe máy nên bây giờ anh chỉ cần nói sơ sơ qua là cô đã nắm bắt được cách láy.

Mô tô này nó to và nặng hơn cô, với lại mới vừa bị hành hạ xong nên phải nhờ anh đỡ thì cô mới lên được chiếc mô tô sau đó nhấn ga rời đi.

Bên ngoài chẳn biết cánh cổng đã mở rộng cho cô lúc nào mà chẳn hay. Mới ban đầu chạy mô tô cô còn hơi run nên có phần hơi chậm.

Còn anh bay hoài cũng mệt nên đáp xuống xe ngồi phía sau cô.

"Cô là rùa hay sau mà chạy chậm quá vậy"

"Tôi không phải là rùa, chỉ là tôi chạy không quen mà thôi"

"Đừng có bao biện cho hành động của mình nữa"

Nhìn thấy đoạn đường này cũng vắng nên cô lên tiếng:

"Anh ở phía sau bám cho chắc vào"

Sau đó cô bắt đầu lên ga, lần nãy tuy đã nhanh hơn lần trước nhưng đối với anh thì nó cũng chỉ là tốc độ của một con rùa mà thôi.

Bất giác Hàn Chiêu Dạ chòm người lên phía trước, hai tay của anh để lên tay của cô. Chỉ trong chốc lát cả thân hình của cô đã nằm gọn trong lòng của anh.

"Anh làm cái gì vậy"

"Tôi muốn cho cô biết thế nào là chạy mô tô, thế nào không phải là tốc độ rùa bò"

Sau đó anh bắt đầu vặn tay ga, chiếc xe nhanh chống phi đi với một tốc độ như xé gió trên đường.

Diệp Viên Hi không kịp thích ứng với tốc độ này nên có có phần choáng ván và sợ hãy những chỉ một lúc sau khi bình tâm lại thì cô có phần thích cái cảm giác này và dần cảm thấy nó thật tuyệt.



Nhưng mà cô cảm thấy tư thế của mình và anh bây giờ không được ổn lắm với lại đang lái mô tô với tốc độ cao mà như thế này thì thật là nguy hiểm.

Anh ta là hồn ma nên có lỡ té hay xảy ra tai nạn thì chẳng mất miếng thịt nào còn cô là một con người làm bằng xương bằng thịt đấy, té một cái là cuộc đời của cô coi như rơi vào bế tắt.

"Tôi có thể tự chạy được rồi"

Cô vừa mới nói xong thì cô thấy được phía xa xa ở đằng kia có cô khúc cua, cả người cô bất giác lại trở nên sợ hãy:

"Ở phía trước có khúc cua kìa, mau giảm tốc độ lại đi"

Nhưng đáp lời lời nói của cô thì chiếc mô tô lại càng tăng tốc, cứ cái đà này mà chạy nữa thì chắc sẽ bị văng ra khổi đường chạy và thịt nát xương tan.

Nghĩ đến cái cảnh này thì cô bắt đầu hoản loạn, giọng nói đã bắt đầu rung rẫy và nước mắt cô dần trực trào ra khổi khóe mi.

"Giảm tốc độ lại đi, cứ như thế này thì chắc chắn sẽ chết đó"

"Có tôi ở đây cô sợ gì chứ"

"Nhưng mà"

"Không được hoản sợ, tập trung cao độ."

Nghe lời nói của anh thì cô cố gắng kìm chế bản thân của mình rồi tập trung vào khúc cua phía trước, mặc dù là vậy nhưng bản thân của cô lại cứ run run.

Cách khúc cua một đoạn khá gần thì anh bắt đầu thả tay lái ra cho đến khi gần kề khúc cua thì anh bắt đầu bóp thắng và đẩy thân của mình và cô nghiên qua một bên.

Chiếc mô tôi nghiên một góc khoảng 45 độ với mắt đường. Tiếng bánh xe ma sát mạnh mẽ tạo tên một âm thanh nghe chói tay.

Chỉ có ông trời mới biết lúc này con tim của cô nó đập mạnh đến cỡ nào, cả người của cô cũng đã túa ra rất nhiều mồ hôi. Tóc gáy thì cũng đã dựng lên hết.

Qua được khúc cua thì hai người chạy thêm một tí nữa rồi dừng lại.

"Anh có biết lúc nãy nguy hiểm lắm không"

Vừa nói cô vừa tháo cái mũ bảo hiểm trên đầu của mình xuống.


"Biết chứ"


"Biết nhưng tại sau anh vẫn làm"


"Như vậy người ta mới gọi là chạy mô tô còn kiểu cô chạy là kiểu cưỡi rùa"


"Anh"


"Nếu cô đặt mình trong tình huống đang chạy mô tô mà bị truy sát thì sẽ như thế nào. Với tốc độ chạy cùng khả năng điều khiển xe cùi mía của cô chắc là bị chặn đường và sau đó là cô tự hiểu.


Mỗi lần luyện tập kỹ năng gì thì cô cũng phải đặt mình vào trong tình huống đó thì mới có thể tiếng bộ và lợi hại được"


Nói xong anh quay xuống nhìn cô, do cô thấp hơn anh một cái đầu nên mỗi lần anh muốn nhìn cô thì đầu phải cuối xuống một chút

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK