Nhưng mà cô lỡ lên tiếng nhờ và hôm nay người ta cũng điện đến hỏi luôn rồi thì cô từ chối như thế nào đây, không lẽ nói là hôm đó mình bị mất não nên mới mở miệng nói như thế.
Có lẽ hiện giờ biện pháp tốt nhất chính là câu thời gian rồi tìm cách từ nói với anh ta sao, suy nghĩ xong xuôi thì cô bắt đầu quay lại làm việc và không quan tâm đến những chuyện ngoài lề nữa.
Mỗi lần đụng đến những giấy tờ làm việc thì đầu óc của cô cứ như một cái mái lập trình sẽ vậy, chỉ cần đọc sơ qua văn bản thì ngay lập tức liền đưa ra hướng xử lý như là một người đã từng được mài dũa về lĩnh vực này vậy.
Cô ở lại công ty phê duyệt giấy tờ và xem các hạng mục hợp đồng cho đến 3h giờ chiều thì rời khỏi công ty và đến bệnh viện khám bệnh.
Qua kết quả cho thấy thì đầu cơ thể và não bộ của cô vẫn bình thường nhưng khi cô nói mình bị mất trí nhớ thì bác sĩ có vẻ không tin và dường như đưa ra đáp án là không thể nào có chuyện đó xảy ra.
Rời khỏi bệnh viện thì cô trở về nhà và cũng không còn quan tâm đến kết quả kiểm tra đó lắm, cho đến hiện tại thì sức khỏe của cô vẫn bình thường không có gì phải lo ngại nhưng còn đoạn ký ức mơ hồ kia thì sao?
Cô biết Mạn Mạn là người biết rõ chuyện này nhất vì cô ấy là một người bạn thân thiết nhất của cô và trong đầu của cô hiện vẫn còn vang lên câu nói:
'Nhất định phải có một lý do gì đó nên Mạn Mạn mới không nói cho cô biết về đoạn trí nhớ bị mất kia của cô.'
Nếu là những chuyện khác thì cô sẽ không chần chừ mà đi hỏi ngay cô bạn của mình nhưng đối với chuyện này cô cảm thấy hình như nó còn có một khúc mắt nào đó.
Vốn định lái về nhà nhưng cuối cùng cô vẫn không kiềm được mà bẻ tay lái rẻ hướng thẳng đến quán bar ngồi uống vài ly rượu rồi về.
Đang trong lúc chạy xe thì Diệp Viên Hy phát hiện ra ở phía sau có một chiếc xe đen từ lúc nảy đến giờ luôn theo giỏi mình, thế là cô lại rẽ hướng chạy vòng thành phố.
Chước Tư đang lái xe theo cô cũng rất nhanh chóng phát hiện ra điều bất thường mà lên tiếng nói chuyện với người đàn ông đang ngồi ở ghế sau:
"Chắc có lẽ Diệp tiểu thư đã phát hiện ra chúng ta muốn đi theo đuôi nên từ nãy đến giờ cô ấy mới chạy khắp nơi như thế"
''Cứ thoải mái cho cô ấy chơi đùa đi"
Anh nghe Hàn Chiêu Dạ nói thế thì khóe môi khẽ giật giật:
'Không biết từ lúc nào mà lão đại của bọn họ có thể nguyện ý để người ta chơi đùa như thế, mà người làm được chuyện này cũng chỉ có thể là Diệp Viên Hy mà thôi'
Tuy rằng mấy năm qua nhờ có lão đại của bọn họ ở bên nên cô mới có thể nắm quyền Hàn thị và cả tổ chức nhưng trong thâm tâm của bọn họ ai cũng ngầm hiểu rằng nếu như cô là một người phụ nữ tầm thường, nông cạn không có đầu óc thì e rằng cũng không thể nào có được thành công như ngày hôm nay.
Không nói đến những vấn đề phức tạp khác, chỉ cần nói đến cái cách cô xử lý Hàn Vân Nam và khiến cho anh tự nguyện chuyển nhượng cổ phần cho cô thôi thì bọn họ cũng hiểu được năng lực của cô như thế nào rồi.
Làm việc với cô một thời gian khá dài nên mọi người cũng đã quen dần và không biết từ lúc nào bọn họ lại xem cô như là một thành viên trong băng đảng của mình và chính xác là mọi người luôn đặc cô vào vị trí là một người cầm quyền, là một chị dâu tài ba.
Chiếc xe chạy được vài vòng quanh thành phố thì đột nhiên dừng lại rồi cô bỗng nhiên đi đến chiếc xe của bọn họ rồi khẽ gõ cửa.
Đến khi kính cửa của xe hạ xuống thì cô đứng bên ngoài lên tiếng:
"Các anh ăn cơm no rồi lại rãnh rỗi không có chuyện gì làm hay gì mà lại chạy đi theo dõi tôi"
Chước Tư:"Cô hiểu lầm rồi"
"Vậy anh nói xem tôi hiểu lầm như thế nào? Hai người các anh theo tôi từ quán bar đến khi chạy hết mấy vòng thành phố mà vẫn không chán à"
Hàn Chiêu Dạ:"Không phải theo dõi mà là bảo vệ em, anh chỉ sợ em uống rượu rồi lái xe một mình thì sẽ gặp nguy hiểm"
"Cám ơn lòng tốt của Hàn tổng đây nhưng tôi không cần"
Nói xong rồi thì cô bỏ về xe của mình rồi rồ ga phóng xe đi mất. Anh thấy nơi này cách biệt thự của cô không xe nên ra lệnh cho người đi theo cô nữa mà quay trở về.
...........................