Do tần suất Diệp Viên Hy lui đến sòng bài đó khá nhiều nên việc gặp mặt Lãnh Minh Kỳ và thân với anh ta cũng là điều tất nhiên, lại thêm một phần người đàn ông này lại rất thân với Huân Phong nên cô không có phòng bị và xa cách với anh ta như đối xử với những người khác mà thái độ của cô lại khá hòa nhã.
Lần này hai người cùng chơi bài nhưng người thua vẫn là anh Lãnh:
"Này, tiểu tổ tông nhà cô rảnh lắm hay sao mà cứ đến phá chuyện làm ăn của tôi hoài vậy"
Do hai người khá thân thiết nên khi anh nói chuyện như vậy thì không sợ cô buồn. Đối với câu nói của Lãnh Minh Kỳ thì cô chỉ nhàn nhạt đáp lại:
"Tôi rất rảnh, hơn nữa việc đánh bài đối với tôi cũng là một loại làm ăn"
"???"
"Sao cô có vận tốt thế nhỉ, có thể gọi là trăm trận trăm thắng"
"Chẳng phải mấy hôm trước tôi vừa thua liên tục ba ván hay sao?"
"Mấy lần đó không tính"
"Tại sao"
"Huân Phong, tên đó là ác quỷ trong làng chơi bài đấy, đầu óc kinh doanh cũng rất lợi hại, việc cô không chơi bài lại cậu ta cũng là điều bình thường"
"Nếu sự thật như lời anh nói thì chẳng phải cái danh đệ nhất sòng bài của tôi đối với anh ta chỉ như rác trong sọt thôi sao"
"Cô nói vậy là sai nha, mặc dù thua Huân Phong nhưng lại thắng chúng tôi"
"Ồ, nhưng tôi là người thích chinh phục"
"Ngày mai Huân Phong sẽ quay về đây đấy, cô muốn thách đấu với cậu ta thì ngày mai nhớ đến đây. Lúc đó tôi sẽ đứng kế bên nhìn hai bật kỳ tài thách đấu"
"Cái gì mà kỳ tài chứ, nghe sến súa quá"
"Hình như trong người của cô có bệnh đúng không"
"Làm sao anh biết"
"Nhìn cô dạo này ngày càng xanh xao, gương mặt thì khá tiều tụy và mệt mỏi"
"Chỉ vài căn bệnh vặt ấy mà, từ từ sẽ khỏi và rồi tôi cũng tươi tắn và mập lại thôi"
.................
Qua ngày hôm sau, khi giải quyết xong mấy cuộc hợp và giấy tờ quan trọng của công ty thì cô lại đến sòng bài.
Do công việc hôm nay khá nhiều khiến cô có cảm giác mệt mỏi, đầu choáng nhẹ nhưng vì hôm qua nghe Lãnh Minh Kỳ nói ngày hôm nay anh có ở sòng bài nên cô rán lếch cái thân tàn ma dạy của mình đến đó để chơi bài.
Thật ra thì cô cũng khá áy náy khi ghé sòng bài của người ta chơi hoài, người ta chơi thì tỷ lệ thua nhiều hơn tỷ lệ thắng còn cô đến chơi thì tỷ lệ thắng nhiều hơn tỷ lệ thua.
Bấy lâu nay tiền mà cô chơi thắng bài điều được đem đi quyên gớp từ thiện còn tiền mà cô xài thì do kiếm được từ kinh doanh.
Hôm nay khi vừa mới bước vào sòng bài thì cô đã yêu cầu ngay là muốn chơi với Huân Phong, đã mấy ngày liền không gặp nên cô rất nhớ anh.
Khi nghe yêu cầu này của cô thì anh liền đồng ý, mấy ngày nay anh có nghe nói việc Diệp Viên Hy đến đây chơi bài thắng mãi làm sòng bài lỗ nặng.
Không chỉ như vậy mà một số khách đến chơi chỉ mới nhìn thấy mặt cô là đã sợ vì con người này bị cô luộc rất nhiều. Người ít tiền không dám chơi nhưng đó không đồng nghĩ với những người nhiều tiền, thích thể hiện bản năng chơi bài thì sẽ rất hứng thú với những việc như thế này.
Hơn nữa cái danh đệ nhất sòng bài đến một nơi nhỏ như thế này để chơi bài cũng được lan truyền mạnh mẽ, từ đó những người có nhiều tiền muốn thách thức, đánh cược muốn chơi với cô thì họ lần mò đến đây.
Quả thật cô chỉ mới đến đây chơi được vài ván thì anh xuất hiện, tâm tư của con người này tuy thâm sâu khó lường như qua ánh mắt của anh thì không khó có thể đoán được anh xuất hiện sớm như vậy là vì muốn đấu với cô.
Người đời thường có câu những người tài thường rất thích đối đầu với những người tài.
Sòng bài rất rộng, xung quanh cũng rất đông người những trên bàn chỉ có anh và cô ngồi đối diện với nhau. Anh nhìn cô bằng ánh mắt mờ nhạt, lãnh đạm cứ như hai người là người xa lạ.
"Lần này cô cược bao nhiêu"
"Cược tiền bạc đã quá xưa rồi, chúng ta có thể đổi cái khác được không"
''Được"
"Chúng ta chơi năm ván, sau 5 ván người nào thua sẽ phải đáp ứng một yêu cầu người thắng và đồng thời phải dẫn người thắng đi ăn một bữa"
"Tôi không thích ăn cơm cùng người lạ"
"Vậy đi hẹ hò, à không là đi chơi thôi cũng được"
"Người thua sẽ dẫn người thắng đi ăn"
":))" Sao con người này lật mặt nhanh quá vậy.
"Những người ở đây sẽ làm chứng cho lời nói của chúng ta"
"Được"