Dần lấy lại ý thức cô mới phát hiện ra ở đây khắp nơi đều là những quả bom đã được cài giờ, cứ mỗi tiếng tít vang lên thì thời gian mình còn sống dần ít lại.
Nhìn thời gian hiện trên quả bom chỉ con 10 phút mà trán cô rịnh đầy mồ hôi, cô biết hiện giờ mình không nên hoảng loạn mà phải bình tĩnh.
Đảo đôi mắt một vòng cô phát hiện mình đang ở trong một căn phòng kín và lối thoát duy nhất chỉ có cánh cánh cửa nhưng mà nó đã bị khóa.
Hiện giờ ngoài hai tay bị còng ra phía trước thì cô chẳng còn bị bịch miệng hay trối chân. Bây giờ kêu cứu liệu có được không, theo như cô đoán thì chắc là căn phòng này đã có cách âm.
Bọn chúng muốn cô chết cùng với đống bom sao? Nhưng hiện giờ nơi cô đang ở là du thuyền mà, chẳng lẽ bọn chúng muốn đồng quy vô tận.
Nếu như thế thì trên đường xuống suối vàng sẽ không bị cô đơn, haiz.... giờ đang là lúc dầu sôi lửa bỏng mà cô còn có tâm trạng đễ nghĩ đến mấy thứ này nữa.
Do tay cô bị còng ở phía trước nên việc thoát ra khỏi đây cũng không phải là vấn đề lớn. Diệp Viên Hy cố gắng quay cổ tay mình lên rồi chạm vào cái vòng tay.
Ngay lập tức cái vòng liền biến thành một con dao và dụng cụ bẽ khóa cũng được bật ra. Cô cầm con dao lên rồi cố gắng kéo léo mà bẽ khóa, từ nhỏ cô đã theo cha hành hề nên mấy cái khóa này không phải là vấn đề gì to lớn.
Cửa phòng mở ra, cô liền quan sát xung quanh thế không có bất kì ai canh gác thì khẽ thở phào rồi chạy ra ngoài.
Vừa ra đến cửa thì cô thấy có một người đàn ông ngồi trên ghế đang từ từ ngã xuống, nhìn ra hướng cửa thì thấy Diệp Tử Kiệt đang một mình chống chọi với đám dao, phi tiêu và đống dây quấn người.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, cô liền biến cái vòng tay của mình thì một con dao rồi giơ ra không trung cắt hết những sợ dây gần mình.
Thấy phía xa xa có một khẩu súng nên cô ngồi xuống để tránh khỏi mấy con dao đang phóng ra rồi từ từ bò lếch lại khẩu súng.
Vừa có súng cô liền giơ lên bắn vào những nơi phóng ra dao và phi tiêu, bình thường cô bắn súng rất gà mờ, trúng mục tiêu hay không là tuy duyên vậy mà giờ đây mỗi phát súng bắn ra điều trúng một tiêu.
Rất nhanh sau đó hai người liền chạy ra ngoài, đoạn đường nhỏ để thoát ra khỏi chổ này đều có xác người, cứ cách một vài mét lại có một người nằm xuống.
Nhìn những gì hiện ra trước mắt cô không cần suy nghĩ cũng biết đây là kiệt tác của em trai mình.
Chạy khỏi đây được một lúc cô và Diệp Tử Kiệt bắt gặp Hàn Mặc. Vừa nhìn thấy hai người thì Hàn Mặc thoáng giật mình vì hiện giờ vẽ bề ngoài của cô tả tơi như mới vừa từ ổ chuột chui ra, tay thì bị còng như tội phạm.
Còn Diệp Tử Kiệt thì cả người toàn máu, trên mặt còn có một vết thương nhỏ và giọt máu li ti tô điểm trong như một ác ma giết người thèm máu.
Không thèm giải thích gì cả cô liền đem tin tức trên du thuyền có bom cho Hàn Mặc biết để cậu ta thông báo cho mọi người và hạ thuyền cứu hộ và điều động trực thăng đến đây.
Cách thời gian du thuyền phát nổ còn 6 phút.
Mọi chuyện dường như đã được giải quyết nhưng không hiểu sao lòng cô cứ không yên, nó thôi thúc cô hãi chạy về phía boong tàu.
Thế là cô nhanh chân chạy về phía boong tàu, đôi giày cao gót không biết từ lúc nào đã biến mất, đôi chân trần cứ như vậy mà chạy về phía trước.
Diệp Tử Kiệt thấy cô đột nhiên chạy nhanh như thế thì cũng chạy theo. Đang chạy thì cô nghe hai phát súng nổ lên, con tim cứ như vậy hẫng lên một cái.
Xuyên qua màn mưa cô thấy hai bóng dáng quen thuộc đang đứng đối mặt, súng của đối phương đang nhắm vào nhau.
Diệp Viên Hy nhanh chân chạy lại phía hai người, mặc cho miễn ly, miễn chai cứ đâm vào chân khiến cô đao đớn. Hàn Chiêu Dạ vừa thấy bóng dáng của người con gái mình tìm kiếm thì liền bỏ súng xuống và chạy lại.
Diệp Nghiên Vũ thấy vậy liền nắm bắt thời cơ mà nổ súng, phản ứng của Hàn Chiêu Dạ nhanh nhạy nên đạn không bắn vào chổ hiểm và chỉ trúng bã vai.
Cô thấy anh bị thương thì trong lòng các lo lắng mà chạy nhanh lại, hai người nhanh chóng ôm nhau.
"May quá anh tìm được em rồi"