Người đàn ông này có một cặp mắt màu xanh và gương mặt thoáng lai tây trong rất phong lưu lãng tử.
"Cậu ta bác sĩ riêng của tôi tên Hàn Mặc"
Diệp Viên Hi nghe anh ở kế một bên mình nói như vậy thì cô mới cho hai người và nhà.
Vào bên trong ba con người cùng một hồn ma thảo luận kế hoạch. Sau khi thống nhất thì mọi người thay đồ ra rồi chờ cho đến khoảng gần 23h30 tối mới hành động.
Nhìn hai người kia sau khi thay đồ xong thì cô lắc đầu vì bây giờ 2 người bọn họ từ đầu đến chân chỉ toàn một màu đen và chỉ để lộ ra một đôi mắt:
"Nhìn hai người như vậy thì sau tôi phân biệt được ai là ai"
"Cậu ta có cặp mặt màu xanh còn tôi có cặp mắt màu nâu"
"...." "Trong bóng tôi thì làm sau mà tôi có thể nhìn thấy và phân biệt được hai người chứ"
"Cô cứ ở trong xe chờ là được rồi không cần phải đi theo chúng tôi"
"Ok, tôi sẽ ngoãn ngoãn chờ hai anh, àk mà Châu Khải Hiên đâu rồi"
"Người của Hàn Vân Nam đang trong trạng thái theo dỗi cậu ta rất chặc chẻ nên lần này cậu ta không thể tham gia được. Thay vì ở đây hỏi tôi mấy thứ này thì cô hãy đi thay đồ đi"
"Thay đồ gì, à tôi chỉ ngồi trên xe chờ nên tôi nghỉ mình không cần mặt như mấy anh đâu."
Vừa nói xong thì cô thấy hai người kia nhìn cô bằng một cặp mắt hai viên đạn.
"Thôi để tôi đi thay một bộ đồ đen rồi kiếm cái gì đó che mặt lại cho chắc"
Hai người kia nghe cô nói như vậy thì đi ra đằng trược. Diệp Viên Hi đứng đó nhìn theo bóng lưng của họ mà biểu môi nói:
"Xí, người của anh đúng là ai nấy cùng đều có khí chất và cực kì cực kì cẩn thận"
"Cô cũng biết một lúc nữa bọn người kia sẽ dùng mê hương để cho đám người canh gác cửa phòng tôi ngất đi, nếu bọn họ không bịch như vậy thì khi hành sự sẽ hít phải mê hương đấy"
"Ò biết rồi nhưng mà tôi chỉ ở trong xe chờ hai người họ đem anh ra chứ đâu có vào đó hành sự đâu mà bọn họ cũng bắt tôi ăn mặt như thế chứ"
"Cẩn thận vẫn hơn, nếu như kế hoạch gặp sơ xuất và bọn người kia nhìn thấy mặt cô thì sẽ gặp rắc rồi"
"Ò, mà làm hồn ma như anh có thể đi qua đi lại nghênh ngang, thậm chí là nghe đối thủ của mình mà chẳng cần phải che dấu hay tốn một giọt mồ hôi nào cả"
"Nhưng cái giá mà tôi phải trả đó chính là gặp phải cô"
"...."
"Anh làm như tôi tệ lắm vậy"
"Trong mắt tôi cô vô cùng tệ"
Đau lòng, nghe những lời anh nói mà cô rất đau lòng:
"Thoi không nói chuyện với anh nữa, tôi đi thay đồ đây"
Nói rồi cô đi ra ngoài lựa một bộ đồ màu đen bó sát thân người nhưng do loại vãi này có chất đàn hồi rất tốt nên mặt vào vừa dể chịu vừa để vận động.
Sau khi ba người chuẩn bị xong thì cũng nhau lên xe mà đi đến bệnh viện.
Chước Tư cùng Hàn Mặc láy xe đến nơi hai người đã cùng bàn lần trước rồi bước xuống xe rồi lẻn vào bệnh viện còn cô thì ở ngoài này chờ hai người họ.
"Hay anh cũng vào trong đi, tôi có thể ở ngoài này một mình được, dù gì nơi đây cũng đâu có nguy hiểm gì"
Hàn Chiêu Dạ nghe cô nói thì anh cũng không có phản ứng gì mà chỉ trầm ngâm ngồi kế bên cô nhắm mắt nghỉ ngơi.
"Này anh có nghe tôi nói không"
"Tôi có đi theo thì hai người họ cũng đâu có nhìn thấy hay giao tiếp với tôi được"
"Ờ há, nhưng chí ít anh cũng nhìn được thân thể của mình an toàn được đưa đến đây"
Thấy anh cũng đúng nên cô cũng im lặng, hai người cứ thế chẳng biết qua bao lâu thì thiết bị được gắn trên tai của cô đột nhiên có tiếng người vang lên.
"Đã có người ra tay trước rồi, khi chúng tôi đến nơi thì có người đã đưa thân xác của lão đại đi trước một bước, căn cứ vào hiện trường ở đây thì bọn chúng cũng chỉ với vừa đi mà thôi"
"Cái gì"
"Hàn Chiêu Dạ có người đã đến trước thân xác của anh đi rồi"
"Hãy kêu hai người họ lập tức quay lại đây còn tôi sẽ đi xem tình hình"
"Được"
"Các anh hãy mau quay lại đây nhanh nhất có thể"
Lúc nãy trước khi hành động thì Hàn Mặc có đưa cho cô một cái tai nghe để tiện liên lạc.
Hàn Chiêu Dạ đi được một lúc thì lập tức bay về:
"Bọn họn đang ở cửa ra khá gần với với chúng ta và sắp thành công đưa được thân thể của tôi lên xe"
"Bọn người của Chước Tư hiện còn đang ở phía trên kia nên chắc không qua đó kịp bây giờ tôi phải làm sau"
"Cách duy nhất bây giờ chính là chúng ta phải đi kéo dài thời gian và bọn người Chước Tư đến kịp"
"Chúng ta có thể kéo dài thời gian bằng cách nào"
"Ở gần cô trong một khoảng cách nào đó thì tôi có thể chạm vào đồ vật nhưng còn người thì tôi không thể chạm"
Dường như cô đã hiểu ý anh nên cô đã lấy hai cây súng kế bên mình đưa cho anh một cây rồi rời khỏi xe chạy qua bên kia đồng thời cô cũng liên lạc với hai con người kia bảo họ chạy xuống đây.