Mục lục
Tôi Sống Chung Với Một Hồn Ma - Ann Nguyệtt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dưới sự chỉ đường của anh thì ba người cũng đến được nhà của Hàn Mặc. Nói là nhà thôi chứ nơi đây cũng rất to và sang trọng chẳng kém biệt thự là bao.

Diệp Viên Hy dừng xe trước cửa rồi cô định đi xuống bấm chuông nhưng anh cản cô lại rồi bảo:

"Cứ nhấn cồi xe 3 lần là được"

Cô nghe thế cũng làm theo và khoảng vài phút sau thì có một người đàn ông đi ra mở cửa. Diệp Viên Hy cũng thấy vật cũng thuận thế mà lái xe vào.

Hàn Mặc sau khi nhìn thấy cô thì anh chau mài khó hiểu:

''Sau cô lại ở đây hơn nữa làm sau cô lại biết đường đến đây"

"Tại hôm nay thấy trăng thanh gió mát nên tôi muốn ghé nhà của anh chơi. Còn vì sau tôi biết đường thì đó chính là do lão đại của anh làm cố vấn đường đi cho tôi đấy"

"Không ngờ đêm khuya vậy mà Diệp tiểu thư lại có ý muốn đến nhà của tôi chơi đấy"

'Không hiểu sau cô lại cảm thấy trong lời nói của người đàn ông này có mùi mờ ám vậy ta"

"Không nói chơi với anh nữa, tôi có hai người bạn bị thương muốn nhờ anh xử lí vết thương cho bọn họ"

''Vào nhà đi rồi nói"

Sau đó bốn người đi vào nhà, Hàn Mặc để mọi người ngồi xuống ghế sofa còn anh ta thì đi lấy hợp cứu thương một lúc rồi trở ra.



"Tôi nên xử lí vết thương cho ai trước đây"

Quang Khải:"Cho cô ấy trước đi"

"Được"

Vừa xử lí vết thương Hàn Mặc vừa lên tiếng:

"Có chuyện gì xảy ra vậy"

"Đi trên đường bị một đám người kia truy sát"

"Cô gây thù chuốc oán với ai mà để người ta truy sát vậy"

''Không biết nữa, tối nay bọn tôi có thể ở lại đây tá túc một đêm không"

"Ở lại cũng được nhưng phải đóng tiền thuê phòng một đêm"

"Bao nhiêu"

"Cô giàu như vậy nên tôi lấy mỗi người 50 triệu thôi"

"Cũng được nhưng sau này mỗi lần anh đến biệt thự trên núi phải nạp phí vào cổng là 100 triệu"

"Cô! Miệng lưỡi của tôi đúng là không đấu lại mấy người phụ nữ các người"

"Biết vậy thì tốt"

Hàn Chiêu Dạ ở một bên nghe đoạn đói thoại của cô thì miệng của anh không nhịn được mà nhếch lên. Cô gái này xem ra đã lanh lẹ và không còn ngu ngơ như xưa nữa.

Diệp Viên Hy mà biết anh nói cô ngu ngơ thì chắc là cô sẽ xoắn tay áo lên solo với anh luôn quá.

Sau khi xử lí vết thương cho Lưu Quang Khải xong thì Chước Tư cũng từ bên ngoài bước vào, trên tay anh là chiếc điện thoại đang run lên không ngừng.



"Điện thoại của cô này"

"Hồi nãy do gấp quá nên tôi quên mất điện thoại của mình còn đang trong xe"

Cô nhận điện thoại từ tay Chước Tư rồi mở lên thì đấy đâu tầm vài cuộc gọi nhỡ của Đặng Duy Khánh:

"Alo"

"Ba người sau giờ này vẫn chưa đến nữa"

"Trên đường đi chúng tôi gặp chúng rắc rối, ba người nghĩ trước đi sáng mai bọn tôi đến cửa hàng luôn"

"Có chuyện gì vậy"

"Xe hư giữa đường và chúng tôi đang ở nhờ nhà của 1 người bạn"

Nói xong thì cô cúp mái luôn vì cô biết mình mà còn nghe nữa thì chỉ toàn là nghe được những tiếng cười nhạo của Đặng Duy Khánh mà thôi. Biết sau được vì khi nãy cô còn bỏ người ta ở lại còn bây giờ thì bảo là xe bị hư nên anh ta không cười mới là lạ.

Mà cũng mai là lúc nãy bỏ anh ta lại nếu không thì lại vướng thêm một người với lại người bạn này của cô con tim rất yếu đuối không nhìn nỗi mấy cánh cảnh bắn giết máu me này đâu.

Với lại hên là lúc nãy cô đi qua quá lẫu nên đi con đường khác về cửa hàng nếu không e là giờ này anh ta đi trên đường gặp người của Chước Tư dọn dẹp hiện trường hoặc bắc gặp cái cảnh đuổi giết kia thì diễn biến sẽ hoàn toàn khác với bây giờ.

Sau khi suy nghĩ được một lúc thì cô quăng chuyện này ra sau đầu và tập trung vào tình cảnh hiện tại.

Từ khi Chước Tư bước vào thì anh để ý thấy gương mặt của Lâm Mạn Mạn rất bình tĩnh và trầm lặng. Hoàn toàn không có gì là sợ hãy.

Do Diệp Viên Hy đã biết trước và được những nguy hiểm này sẽ xảy ra và cô còn được lão đại của bọn anh huấn luyện nên việc cô không sợ hãi thì là hoàn toàn bình thường nhưng Mạn Mạn thì khác hoàn toàn.

Trước kia anh có nghi ngờ Viên Hy nên có điều tra cô và vô tình biết được cô gái này là bạn thân của Viên Hy. Là tiểu thư của Lâm gia nhưng lại thích ra ngoài tự lập và hoàn toàn sống cuộc sống của một người bình thường.

Đa số những người có cuộc sống êm đềm khi gặp cảnh này sẽ hoảng sở hay khóc lóc nhưng cô nàng này lại khác. Mà hình như lúc nảy ở trên xe cô còn thấy cô gái này cầm súng bắn người.

Liệu cô nàng này có thật sự là người bình thường hay đằng sau đó còn ẩn chứ một sự bí mật nào đó. Nếu là bạn thân của Viên Hy từ trước khi cô ấy gặp lão đại thì có lẻ không phải là nội gián nhưng với cái kỹ năng bắn súng kia thì anh chắc cô nàng này từng học qua bắn súng một cách bài bản.

Cảm nhận được ánh mắt của người đàn ông kia cứ rơi mãi trên người khiến Mạn Mạn khó chịu làm lên tiếng:

"Anh làm gì mà nhìn tôi hoài vậy"

Cô, Hàn Mặc và cả Quang Khải vì lời nói của Mạn Mạn mà quay qua nhìn Chước Tư.

Viên Hy:"A chẳng lẻ anh Tư đây để ý đến bạn tôi"


Chước Tư:''Xàm xí"


Hàn Mặc:"Anh bạn à có gì thì cứ nói ra đi không cần phải ngại đâu"


Dưới lời trêu chọc của mọi người thì anh chỉ điềm tỉnh mà lên tiếng:


''Theo như tôi biết cô Lâm đây là một tiểu thư vậy mà khi gặp cảnh nguy hiểm như lúc nãy vậy mà lại không hề hoảng sợ"


Diệp Viên Hy ở một bên nghe được những lời này thì không nhịn được mà ôm bụng cười còn Mạn Mạn thì chỉ ngồi cười khẽ. Nói gì thì nói trước kia cô cũng được đào tạo như một sát thủ, cũng từng đi thực hiện nhiệm vụ và để sống sót thoát khỏi đám người kia thì cô đã từng đạp lên mạng của con người ta rồi.


Hàn Mặc:"Sau hai cô lại cười vậy"


"Cái này là chuyện của Mạn Mạn nên tôi không tiện nói"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK