Bắc Vũ Đường nhìn bộ đồ Bắc Niệm Cẩm mặc, khoé môi dưới khăn che mặt hơi cao lên.
Quả nhiên giống đời trước.
Một bộ bạch y, kết hợp với trang dung tố nhã của nàng ta, phiêu nhiên tựa tiên, so với Bắc Vũ Đường kiếp trước, thật ra giống đến tám phần. Thật ra, ngũ quan nàng ta tinh xảo, thuộc loại hình minh diễm.
Nếu không phải còn Bắc Vũ Đường ở đây, dựa vào diện mạo của Bắc Niệm Cẩm, Đệ nhất mỹ nhân Vương triều Đại Đoan chắc chắn là nàng ta.
"Tỷ tỷ." Bắc Niệm Cẩm ngọt ngào gọi một tiếng.
Bắc Vũ Đường nhàn nhạt lên tiếng đáp lại rồi đi thẳng lên xe ngựa.
Bắc Niệm Cẩm nhìn bóng nàng rời đi, nụ cười bên môi thu lại, hừ lạnh một tiếng. Nha hoàn Phất Đông bên người nàng ta cẩn thận đỡ nàng ta lên xe ngựa.
Lên xe ngựa, Bắc Niệm Cẩm thấy Bắc Vũ Đường ngồi chính giữa, vị trí của nàng ta là ngồi bên giống lúc trước.
Đây là phân biệt đích thứ, nàng ta vĩnh viễn ngồi trong góc, còn nàng vĩnh viễn ngồi chính vị.
Cuối cùng sẽ có một ngày, nàng ta ngồi lên vị trí kia.
Bắc Niệm Cẩm giấu đi không cam lòng và dã tâm dưới đáy mắt, lúc ngước lên nhìn Bắc Vũ Đường, đã là dịu dàng tươi cười, "Tỷ tỷ hôm nay trang điểm khác quá, thật là minh diễm động lòng người."
"Muội muội cũng không kém." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt lên tiếng.
Bắc Niệm Cẩm nhận ra nàng không muốn nói nhiều với mình, cũng thức thời không nói, trong xe ngựa nháy mắt yên tĩnh lại, chỉ nghe được tiếng bánh xe lăn.
Nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại. Người hầu kéo màn xe, Bắc Vũ Đường xuống xe ngựa trước, mà Bắc Niệm Cẩm chỉ có thể xuống sau. Khi Bắc Vũ Đường xuống xe, vô số ánh mắt hướng về phía nàng.
Chờ đến lúc Bắc Niệm Cẩm xuống xe, căn bản chẳng ai chú ý, ánh mắt mọi người đều dừng trên Bắc Vũ Đường, chỉ cần nàng đứng đó, giống như một tụ quang, có thể tự động hấp dẫn ánh mắt của người khác.
Cảnh tượng như vậy quá quen thuộc!
Mỗi lần chỉ cần đứng chung một chỗ với Bắc Vũ Đường, mọi người vĩnh viễn đều chỉ chú ý đến Bắc Vũ Đường, mà nàng ta luôn là người bị xem nhẹ.
Rất nhanh thôi, nàng sẽ không bao giờ làm người ta chú ý nữa.
Sau hôm nay, nàng sẽ trở thành trò cười trong giới quyền quý, thậm chí là toàn kinh thành.
Bắc Niệm Cẩm nắm chặt khăn tay, nửa ngày sau mới chậm rãi buông ra, nụ cười trên mặt nhu mỹ và dịu dàng.
Chờ các nàng xuất hiện trong sân yến hội, trai gái tụ tập trong yến hội đều trông lại, tất cả ánh mắt đều dừng trên Bắc Vũ Đường mặc bộ hồng y rực rỡ loá mắt đó.
Cho dù nàng đeo mạng che mặt, cho dù không ai thấy rõ dung nhan, nhưng khí thế trên người nàng làm người ta không thể không chú ý. Nàng che mặt, không những không xấu, mà còn có vẻ thần bí, làm nhân tâm có xúc động muốn xốc khăn che mặt lên.
Giờ khắc này, Bắc Vũ Đường không thu liễm khí thế của mình, đó là khí thế trải qua muôn vàn thế giới, trải qua quá nhiều thăng trầm mà trở nên nội liễm và khí phách.
Đó là khí thế mà chỉ thượng vị giả mới có thể xuất hiện, nhưng trên người nàng, không nhưng không đột ngột, mà hồn nhiên thiên thành, phảng phất như vốn nên là như thế.
Biểu hiện của Bắc Niệm Cẩm dù đẹp, học Bắc Vũ Đường kiếp trước dù giống, cũng không thể tranh phong với nàng.
Khoảng cách giữa hai người họ, giống như trăng sáng và ánh sao, không thể so.
Trong nhóm quý nữ ở đây, không người dám tranh phong.
Lan Lăng Vương phi là người đầu tiên phản ứng lại, mỉm cười tiến lên đón, đáy mắt tràn ngập thưởng thức.
Cảm giác Bắc Vũ Đường lúc trước cho bà chỉ là quý nữ có tài hoa, có mỹ mạo, nhưng hôm nay nhìn thấy nàng, cảm quan lại hoàn toàn khác. Trên người nàng, bà thấy được thứ không nên xuất hiện.
"Bắc tiểu thư không hổ là Đệ nhất mỹ nhân Vương triều Đại Đoan ta, làm ta xem còn mê mẩn." Lan Lăng Vương phi dùng cách trêu ghẹo nói, nhưng ý là thật, không phải khách sáo.
Các vương công hậu duệ quý tộc, con cháu thanh quý ở đây đều nhìn nàng bằng ánh mắt ái mộ và si mê.
Mà nhóm quý nữ, không ít người lộ ra đố kỵ.
Bắc Vũ Đường doanh doanh hành lễ với Lan Lăng Vương phi, "Gặp qua Vương phi."
Lan Lăng Vương phi nâng nàng dậy, "Hôm nay là thưởng cúc yến, không cần đa lễ."
Triệu Ti Trúc đi lên trước, ý cười doanh doanh nói, "Vũ Đường, ngươi lại giả trang kiểu gì thế, còn đeo mạng che mặt? Giờ bên ngoài có lời đồn, nói mặt ngươi không thể khỏi hẳn, chẳng lẽ là thật à?"
Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn Triệu Ti Trúc, "Ngươi nói thật thì nó là thật. Ngươi thấy giả thì chính là giả."
Lan Lăng Vương phi nghe Bắc Vũ Đường nói vậy, ý cười bên môi càng đậm.
Triệu Ti Trúc hiển nhiên không hiểu ý nàng, tươi cười mang theo trào phúng, "Lâu ngày không gặp, Vũ Đường nói chuyện càng lúc càng cao thâm."
Bắc Vũ Đường chỉ cười không nói.
Triệu Ti Trúc thấy vậy, nhíu mày, nói thầm một tiếng, "Cố lộng huyền hư(ra vẻ thần bí)."
Ánh mắt Lan Lăng Vương phi nhìn Triệu Ti Trúc đã nhạt đi vài phần, vốn tưởng phẩm tính và tài học của hai người không kém nhau lắm, giờ xem ra, khác biệt giữa hai bên quá lớn.
Chẳng trách trên người nữ tử này, bà lại cảm nhận được khí thế không thuộc về nàng.
Bắc Vũ Đường chỉ nhìn thoáng qua Lan Lăng Vương phi, chú ý tới biến hoá rất nhỏ trên mặt bà, liền biết ván này Triệu Ti Trúc thua rồi, mà nàng ta còn không tự biết.
Lan Lăng Vương phi đúng lúc mở miệng, "Hai vị có thể tùy ý thưởng thức trong hoa viên, ta xin lỗi trước không tiếp được."
Bắc Vũ Đường và Triệu Ti Trúc hơi gật đầu với bà.
Chờ đến lúc Lan Lăng Vương phi đi rồi, Triệu Ti Trúc thu lại nụ cười, đáng giá nàng một phen, đáy mắt hiện lên đố kỵ, vì sao nàng mặc y phục nào cũng đẹp như thế!
Trước kia nàng mặc tố nhã, có thể mặc ra hương vị phiêu nhiên tựa tiên, nàng ta tự nhủ, nàng ắt không hợp với phục sức diễm lệ, mà nàng ta chuyên chọn đồ diễm lệ, ganh đua cao thấp với nàng.
Quả nhiên như nàng ta suy nghĩ, tên tuổi nàng ta có thể sánh vai với nàng.
Toàn bộ kinh thành không ai không biết, Triệu Ti Trúc nàng ta thích hợp mặc y phục hoa lệ, diễm lệ nhất, ai cũng không so được. mà Bắc Vũ Đường là đại biểu của y phục tố nhã.
Nhưng mà, hôm nay nàng lại mặc một bộ y phục rực rỡ loá mắt, hết sức hoa lệ.
Vì sao nàng mặc y phục diễm lệ vẫn loá mắt như vậy?
Nàng cố ý sao, cố ý muốn áp mình xuống?
Triệu Ti Trúc nhìn chằm chằm bộ quần áo Bắc Vũ Đường mặc, tâm tư chuyển biến liên tục, nghĩ ra vô số loại khả năng, đều ra một kết luận là nàng cố tình nhằm vào nàng ta. Nàng nhất định đang trả đũa, trả thù nàng ta lần trước vạch trần chuyện nàng trộm thơ của thứ muội trước mặt mọi người.
"Không phải ngươi ghét nhất y phục diễm lệ sao, sao hôm nay lại mặc bộ này?"
"Ta có nói thế à?" Bắc Vũ Đường hỏi ngược lại.
Triệu Ti Trúc sửng sốt, cẩn thận nghĩ lại, thật đúng là chưa từng nói qua, chỉ là trước giờ nàng vẫn luôn mặc y phục thuần tịnh thanh nhã, mọi người tự nhận định rằng nàng thích vậy.
Triệu Ti Trúc cười gượng hai tiếng, tử khí trầm trầm xoay người rời đi.
Thưởng cúc yến chia làm hai phần, một phần là toàn bộ tài tử giai nhân tự do ngâm thơ đối câu trong hoa viên, thưởng thức hoa cúc quý giá đủ loại sắc màu. Một phần khác là một vở kịch lớn, đó là làm thơ, chọn ra khôi thủ.
Những đầu thơ này sẽ được điêu khắc lên bia đình ở Vạn Cúc Viên, muốn được Trạng Nguyên, trước phải được khôi thủ cúc yến. Cho nên vô số người đọc sách đều muốn vào thưởng cúc yến, muốn đoạt được khôi thủ.
Muốn hỏi thơ tốt nhất Vương triều Đại Đoan nằm ở đâu, không gì hơn thơ trên bia đình ở Vạn Cúc Viên. Nếu thơ mình làm ra có thể được khắc trên đó, là vinh quang cỡ nào.
Bắc Vũ Đường vì một đầu thơ được khắc lên đó, nên tạo thành danh tài nữ.
Vạn đoá hoa cúc nở rộ, trong viên có thể nhìn thấy được thân ảnh của tài tử giai nhân. Bắc Niệm Cẩm vừa rời khỏi Bắc Vũ Đường, diện mạo của nàng ta thu hút không ít vương công quý tộc.
Bắc Niệm Cẩm hưởng thụ cảm giác được mọi người vây quanh, cảm giác này thật tốt.
Kiếp trước mình chỉ có thể không có tiếng tăm gì trốn trong góc, kiếp này, nàng ta muốn đứng ở vị trí kia, làm mọi người đều nhìn đến mình nàng ta, mà thưởng cúc yến này là bước đầu tiên!
Bắc Niệm Cẩm nhìn xung quanh một vòng, thế nhưng không nhìn thấy bóng dáng Bắc Vũ Đường, ngày xưa, nàng đã sớm bị các vương công quý tộc vây quanh, nhưng hôm nay lại không tìm thấy người đâu.
Nàng sẽ đi đâu?
Lúc này Bắc Vũ Đường tránh trong một góc, nhìn trai gái rực rỡ muôn màu trong viên. Trong mắt nàng, người khác là phong cảnh. Không ngờ nàng cũng trở thành phong cảnh trong mắt người khác.
Trên một trúc lâu cách đó không xa, hai nam tử phong thần tuấn dật đang đánh cờ ở vị trí sát cửa sổ, nhìn ra ngoài, vừa lúc thấy góc Bắc Vũ Đường đứng.
"Không thấy được dung mạo, chỉ đơn thuần nhìn dáng vẻ thướt tha đó đã biết là một vị mỹ nhân." Nam tử cầm quạt lông, diện mạo tuấn mỹ vô trù ghé mắt lên Bắc Vũ Đường.
Nam tử ngồi đối diện lãnh đạm liếc mắt một cái, "Tư thái đẹp, không biết có phải bên trong có phải mặt mày khả ố không, nên mới không dám lấy gương mặt thật nhìn người."
Phong Thanh Dương nghe bạn tốt nói thế, vô lực trợn trắng mắt, "Không tình thú gì hết."
Tần Tử Ngọc đặt một quân xuống, bàn cờ đã phân thắng bại.
Phong Thanh Dương liếc qua bàn cờ, không để ý thắng bại, tiêu sái mở quạt lông ra, "Ngươi nói hắn có trở về không?"
"Khó."
Phong Thanh Dương tán đồng gật đầu, theo hiểu biết của họ về vị kia, tám chín phần mười sẽ từ chối lời mời của thánh thượng. Dưới bầu trời này cũng chỉ có y mới dám từ chối Đương kim thánh thượng.
Đúng lúc này, Bắc Niệm Cẩm xuất hiện trước mặt bọn họ, Phong Thanh Dương và Tần Tử Ngọc sáng mắt lên, đây không thể nghi ngờ là một nữ tử làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, là quý nữ đẹp nhất họ từng thấy.
Phong Thanh Dương và Tần Tử Ngọc đều thưởng thức.
Một nha hoàn vội vàng đến, thấy Bắc Vũ Đường, đáy mắt tràn đầy vui sướng, tìm được nàng rồi.
"Bắc tiểu thư, yến hội sắp bắt đầu rồi, Vương phi thỉnh người qua."
Nha hoàn bên người Bắc Niệm Cẩm cho rằng nha hoàn này đuổi đến vì tiểu thư nhà mình, rất tự nhiên tiếp lời, "Tiểu thư nhà chúng ta đã biết."
Nha hoàn kia chỉ nghĩ là người hầu bên cạnh Bắc Vũ Đường, hơi gật đầu với nàng ta, rồi rời đi.
Hai nam tử dưới trúc lâu nhìn họ rời đi.
Phong Thanh Dương nhẹ nhàng phe phẩy quạt trong tay, "Thì ra là Bắc gia tiểu thư, không hổ là Đệ nhất mỹ nhân Vương triều Đại Đoan, lớn lên thật sự đẹp."
"Thật ra có vài phần tư sắc." Tần Tử Ngọc tán đồng gật đầu.
Phong Thanh Dương nhìn hắn một cái, một bộ hiếm lạ, "Có thể được Tần Đại công tử của chúng ta tán dương, nữ nhân này quả nhiên không giống người thường. Ngươi đoán, y có nhìn trúng nàng không?"
"Khó nói." Tần Tử Ngọc nói đúng trọng tâm.
Phong Thanh Dương hơi nhếch mi, "Ta rất tò mò, rốt cuộc là nữ nhân như thế nào mới có thể xứng đôi với y, mới làm y động tâm."
Hắn vừa nói xong, Tần Tử Ngọc đã nhàn nhạt đáp trả, "Hẳn là còn chưa sinh ra."
Phong Thanh Dương hơi ngẩn người, giây tiếp theo thì cười phá lên.
Bên kia, Mặc Hoạ cau mày, do dự nửa ngày, cuối cùng mới không nhịn được hỏi: "Tiểu thư, nô tỳ vừa lo trái nghĩ phải, luôn cảm thấy nha hoàn vừa rồi nói với người."
"Đúng vậy, không sai." Bắc Vũ Đường bình tĩnh nói.
Mặc Hoạ trợn tròn mắt, phồng má lên, "Vậy... vậy Nhị tiểu thư cũng không biết xấu hổ quá rồi!"
Bắc Vũ Đường không đáp lại, nhìn nàng ấy tức giận, bình tĩnh nói: "Bình tĩnh đi."
Chủ tớ Bắc Niệm Cẩm đi ở phía sau cũng nghe được lời Mặc Hoạ vừa nói.
Phất Đông sắc mặt khó coi, "Tiểu thư, họ thật quá đáng. Mặc Hoạ kia lại dám nói người, Đại tiểu thư cũng không răn dạy, đây là hoàn toàn không đặt tiểu thư trong mắt!"
Nàng là đích nữ cao cao tại thượng, sao có thể để thứ nữ như nàng ta vào mắt chứ.
Từ đầu tới cuối nàng chưa từng coi nàng ta là tỷ muội.
Kiếp trước mình quá ngốc, không nhìn ra. Tới kiếp này, nàng ta mới nhìn rõ gương mặt thật của nàng.
Ánh mắt Bắc Niệm Cẩm bất thiện nhìn chằm chằm bóng dáng của Bắc Vũ Đường, lãnh đạm nói: "Kệ nàng ta là được."
Chờ sau hôm nay, nàng ta muốn nhìn xem, nàng còn có thể chuyện trò vui vẻ, có thể tùy ý làm bậy cười nhạo nàng ta hay không!
Khi các nàng đến yến hội, đã có không ít người ở đó, nam ở bên trái, nữ ở bên phải. Bắc Vũ Đường và Bắc Niệm Cẩm đi đến đình hóng gió bên phải, mấy nhóm người cũng lục tục tới đây, chờ đến khi không còn ai đến nữa, Lan Lăng Vương phi mới từ sương phòng bước ra chủ trì yến hội.
Sau một vài lời dạo đầu, Lan Lăng Vương phi bắt đầu tiến vào chủ đều chính.
"Dựa theo quy củ cũ, mỗi người rút trúng thẻ tre trước mặt mình, căn cứ vào đó để làm thơ. Sau đó, sẽ chọn ra thơ khôi từ chư vị ngồi đây."
Triệu Ti Trúc nhìn thấy Bắc Niệm Cẩm bên cạnh Bắc Vũ Đường, đột nhiên mở miệng nói: "Vương phi nương nương, ta cảm thấy Bắc Đại tiểu thư và Bắc Nhị tiểu thư vẫn nên tách nhau ra ngồi. Dù sao, tiệc trà lần trước, Bắc Đại tiểu thư dùng thơ Bắc Nhị tiểu thư làm ra."
Người ở đây đều nghe qua chuyện ngày ấy, nhưng đại đa số đều chưa tự mắt chứng kiến, chỉ có số ít quý nữ ở đây biết được. Dù sao thì, ngày ấy trưởng công chúa chỉ mời vài nữ nhi của vương công đại thần tới tiệc trà mà thôi.
Đây rõ ràng là nhắm vào Bắc Vũ Đường, đám người Lan Lăng Vương phi há có thể không nhìn ra.
Không chờ nàng mở miệng, Đích nữ Phương Thanh Dao của phủ Thượng thư đã lên tiếng, "Ta cảm thấy chuyện ngày ấy chỉ là trùng hợp thôi, với tài hoa của Vũ Đường, sao có thể đạo văn được. Nàng ấy là Đệ nhất tài nữ Vương triều Đại Đoan ta."
Mặc Hoạ nghe người này nói thế, rõ ràng là giúp tiểu thư, nhưng không hiểu sao nghe lời này cứ thấy sai sai. Không giống như giúp tiểu thư, mà châm chọc tiểu thư ham hư danh.
Gần đây ngoại giới đồn đãi rất nhiều về tài học của Bắc Vũ Đường, nói là đều là từ thứ muội mà ra, uổng có kỳ danh. Người ở đây đều bảo trì thái độ bán tín bán nghi với chuyện này.
Hôm nay có người đưa ra, làm mọi người hiếu kỳ, muốn xem Đệ nhất mỹ nhân Vương triều Đại Đoan này có thật sự có tài học không.
Tất cả mọi người đều nhìn Bắc Vũ Đường, muốn xem nàng đối ứng như thế nào.
Bắc Niệm Cẩm rất vui lòng thấy mọi người nhằm vào nàng, trên mặt lại là nôn nóng và lo lắng.
Nàng ta đã sớm đoán được Triệu Ti Trúc sẽ nhằm vào Bắc Vũ Đường, tất nhiên sẽ tác hai người ra. Dù tách ra thì thế nào, muốn chứng minh bản thân trong sạch sao, nằm mơ đi. Chờ đến lúc hai người lại cùng làm ra một bài thơ, xem Bắc Vũ Đường nói như thế nào.
Một lần trước chỉ là dẫn lên thôi, vì ngày hôm nay đây.
Bắc Vũ Đường đứng lên, nhìn thoáng qua Triệu Ti Trúc một cái, cuối cùng nhìn về phía Vương phi, "Nương nương, đã có người có nghi nghị về chuyện này, vì chứng minh ta trong sạch, vẫn nên tách ta và thứ muội ra mới tốt."
Lan Lăng Vương phi nhìn Bắc Vũ Đường không màng hơn thua, mỉm cười nói: "Được."
Bà cũng không quá tin tưởng nàng là người như vậy.
Bắc Niệm Cẩm đứng dậy muốn đi, lại bị Bắc Vũ Đường ngăn lại. Nàng đứng lên, Đại nha hoàn bên người Lan Lăng Vương phi tự mình dẫn nàng tới ngồi ở vị trí gần Vương phi nhất, một hành động đơn giản này có thể làm mọi người nhìn ra, Lan Lăng Vương phi coi trọng nàng.
Bọn nha hoàn lắc thẻ tre trước mặt mọi người, đưa cho từng người rút ra. Mọi người cần thiết hoàn thành câu thơ trong nửa chén trà.
Bắc Vũ Đường tuỳ ý rút một thẻ, lúc nhìn thấy nội dung trên đó, có hơi cảm thấy ngạc nhiên, lại cũng cảm thấy bình thường.
Nàng cứ tưởng sau khi nàng đến thì nội dung rút được sẽ thay đổi, nhưng thấy nội dung không khác mấy, chỉ than mình nghĩ nhiều.
Bắc Vũ Đường thật ra không vội viết, mà nhìn về Bắc Niệm Cẩm.
Bắc Niệm Cẩm rút thẻ khác Bắc Vũ Đường, nhưng nàng ta đã sớm chuẩn bị trước, đổi đi thẻ tre, giờ thẻ của nàng ta giống hệt Bắc Vũ Đường.
Bắc Niệm Cẩm không chút suy nghĩ viết ra đầu thơ mà Bắc Vũ Đường năm đó dùng để đoạt giải nhất.
Kiếp trước, Bắc Vũ Đường làm ra bài thơ này, khiến Đương kim thánh thượng ưu ái, sau đó được tiếp vào cung, trở thành Hoàng Quý phi tôn quý của Đại Đoan, hưởng thụ vinh hoa phú quý.
Hiện giờ bài thơ này biến thành của nàng ta, về sau tất cả vinh quang cũng sẽ là của nàng ta.
Bắc Niệm Cẩm biết bên cạnh có vài đại nhân vật tôn quý đang nhìn, nên toàn bộ quá trình nàng ta đều bảo trì dáng vẻ đẹp nhất, vì khiến đương kim thánh thượng chú ý.
Không biết là cố ý hay vô tình, mọi người đều bị điểm danh, ngược lại Bắc gia hai tỷ muội đến giờ vẫn chưa bị gọi đến.
Đại đa số người ở đây đều có tài hoa, chỉ có số ít con cháu của vương công quý tộc không nhiều thơ văn lắm, nên mỗi bài thơ đều rất xuất sắc, thường có bài làm người kinh ngạc cảm thán.
Hết một lượt, trong sân chỉ còn thơ của Bắc Vũ Đường và Bắc Niệm Cẩm chưa bị đọc lên.
Lan Lăng Vương phi nhìn hai người, mỉm cười nói: "Giờ chỉ còn thơ của tỷ muội hai ngươi chưa mở ra, vậy tiếp theo, ai bắt đầu trước?"
Bà vừa dứt lời, Bắc Niệm Cẩm đã tiếp ngay.
"Nương nương, vẫn là để ta trước đi. Văn thải của ta vụng về, không so được với tỷ tỷ. Rượu ngon để lại sau cùng, dư vị nhất."