'Ngựa đực giống', nghe là biết đây là ngựa dùng để phối giống với ngựa cái. Ngựa đực nhắc đến trong tiểu thuyết thường đề cập đến một người đàn ông sở hữu một sức hấp dẫn đặc biệt khiến một hoặc nhiều người phụ nữ phát cuồng vì mình, cuối cùng bị người đàn ông đó chinh phục. Cách gọi ngựa đực thường tỏ vẻ khinh thường người đàn ông, ám chỉ người đó không được việc gì ngoài nối dõi tông đường. (Theo Baidu)
****
Đến khi hết choáng váng, Bắc Vũ Đường từ từ mở mắt ra, đập vào mắt là đèn trần thuỷ tinh lộng lẫy, ánh sáng loá mắt khiến cô không tự giác nheo mắt lại.
Bắc Vũ Đường ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía.
Đây là phòng ngủ của một cô gái trẻ, nội thất xếp gọn gàng, đều là đồ cao cấp, vừa nhìn đã biết là nhà giàu.
Sau khi xác định bản thân an toàn, Bắc Vũ Đường thấp giọng nói, “Minh, truyền cốt truyện.”
[Xin ký chủ chú ý, cốt truyện đang được truyền đến.]
Một lượng tin tức khổng lồ tràn đến, đập mạnh vào đầu nàng. Tuy đã quen với cảm giác đau đớn này, nhưng mà cơn đau mỗi lần tiếp nhận ký ức vẫn chẳng giảm đi được chút nào.
Mười lăm phút sau, nàng tiếp thu cốt truyện xong.
Thế giới lần này vẫn thuộc hệ thống cứu vớt, chỉ là đối tượng lần này khá là khác. Đối tượng lúc trước đều là những Boss phản diện huỷ thiên diệt địa, có nhân cách phản xã hội, mà vị diện này lại hoàn toàn ngược lại.
Người huỷ diệt thế giới vị diện này là một điếu ti, đương nhiên, thân phận điếu ti là lúc hắn chưa gặp được cơ duyên.
****
Điếu ti: tiếng Anh là pleb/plebeian, loser, ban đầu thường dùng để chỉ những người 'Lùn và nghèo' (Trái ngược với 'cao ráo, giàu có và đẹp trai'). Hiện giờ dùng để chỉ hiện tượng tự ti với xã hội.
****
Trần Phi Phong đến từ một gia đình cực kỳ bình thường, làm việc ở tầng chót của một công ty nhỏ, mỗi tháng nhận số tiền lương ít ỏi, cuộc sống khó khăn thiếu thốn.
Có một lần, Trần Phi Phong đi dạo ở thị trường đồ cổ, vô tình mua một cái nhẫn bình thường, lại không cẩn thận làm đứt tay, máu dính lên nhẫn, vô tình mở ra một không gian thần bí.
Trong không gian kia có một linh tuyền, còn có ba quyển sách cổ. Trần Phi Phong dựa vào linh tuyền thay đổi thể chất, còn kích hoạt được dị năng đặc biệt, đôi mắt của hắn có thể nhìn xuyên thấu vật chất.
Trần Phi Phong có dị năng này thì đến thị trường đổ thạch (cược đá), cắt được rất nhiều viên nguyên thạch có ngọc cao cấp, khiến hắn nhanh chóng giàu lên. Sau khi có tiền, Trần Phi Phong từ chức, bắt đầu gom một số tiền lớn.
Cách gom tiền nhanh nhất chính là dùng dị năng thấu thị khi chơi đổ thạch, hắn đến thị trường đổ thạch lớn nhất nước H, bằng giá thấp mua được những viên nguyên thạch tốt nhất. Những viên nguyên thạch bị hắn nhìn trúng thì đều tăng giá.
Danh khí của Trần Phi Phong lớn dần, được toàn giới ngọc thạch biết rõ.
Đổ thạch làm hắn nhanh chóng giàu lên, mà dã tâm của hắn không chỉ dừng lại ở đó. Trong quá trình chơi đổ thạch, hắn gặp Tiền Vũ – một phú nhị đại ăn chơi trác táng, không đánh không quen.
Tiền Vũ là con trai của một quan chức cấp tỉnh ở nước H, Trần Phi Phong biết thân phận của hắn thì mời hắn hùn vốn cùng mình mở một công ty ngọc thạch. Công ty ngọc thạch này có Tiền công tử ở giới chính trị làm hậu trường, còn có thêm Trần Phi Phong, nhanh chóng nổi lên trong giới ngọc thạch, thậm chí còn nghiền áp những công ty ngọc thạch ra đời trước nó.
Hắn vừa bước trên con đường tích luỹ tiền tài, vừa nghiên cứu ba quyển sách trong không gian. Ba quyển sách này lần lượt là y thư, quyền pháp, và một bộ công pháp cường kiện thân thể.
Sau khi có không gian, Trần Phi Phong luôn chẳng có tiếng tăm, chẳng có gì nổi bật học được y thuật cùng quyền thuật thuận buồm xuôi gió.
Người đầu tiên Trần Phi Phong cứu là cha của Tiền Vũ – Tiền Kiêu Thành, cứu ông ta từ cận kề cái chết trở về.
Điều này khiến Tiền Kiêu Thành coi trọng Trần Phi Phong, đối xử với hắn như là con trai mình.
Mỗi lần Trần Phi Phong đi ra ngoài đều sẽ gặp quý nhân, những quý nhân này không phải có tiền thì là có quyền. Hắn chữa khỏi bệnh tật của họ, được vô số mối quan hệ tốt.
Trần Phi Phong dần nổi tiếng, trở thành nhân vật chạm vào là bỏng ở nước H. Hắn thành công, tất nhiên không thể thuận buồm xuôi gió. Rất nhiều người đến cửa khiêu khích, mà chỉ cần là người ngứa mắt hắn tìm tới cửa thì dù có là con cháu của quan chức cấp cao hay là nhà giàu top thế giới, cuối cùng đều không có kết cục tốt.
Trần Phi Phong có tiền, có quyền, tất nhiên không thể thiếu mỹ nhân.
Đàn ông có một bệnh chung là thích trái ôm phải ấp, đặc biệt là đàn ông có tiền thì càng thích hưởng phúc. Trần Phi Phong trước kia thành thật giữ khuôn phép, nhưng từ khi có bản lĩnh thông thiên, cuộc sống mỹ mãn, dục vọng luôn bị giấu trong bóng tối không ngừng bành trướng đến vô hạn.
Đàn ông có tiền có thế chưa bao giờ thiếu phụ nữ, Trần Phi Phong tất nhiên cũng không thiếu.
Đến quán bar uống rượu, trở thành anh hùng cứu một em gái xinh đẹp nóng bỏng, hai người có một đêm đẹp, nhanh chóng trở thành bạn bè.
Nữ thần giáo hoa Trần Phi Phong từng yêu thầm, vô tình gặp lại trong một yến hội, hắn thành công giành được sự chú ý của nữ thần, hai người thiên lôi câu động địa hoả, nhanh chóng lăn giường, lại một mỹ nhân bị bắt thành tù binh.
(Thiên lôi câu động địa hoả: Nghĩa bóng ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.)
Gặp một sát thủ đến ám sát hắn, sát thủ không những không thành công, ngược lại còn bị Trần Phi Phong đùa giỡn, đùa giỡn đến trên giường. Sát thủ cao ngạo lạnh lùng, qua một đêm, khăng khăng một mực với Trần Phi Phong.
Phía trên đều là những người phụ nữ của Trần Phi Phong.
Nếu bạn nghĩ như vậy là đủ, vậy thì chúc mừng, bạn sai hoàn toàn.
Bạn gái của Trần Phi Phong còn có tiếp viên hàng không mỹ lệ, thiên kim tiểu thư bạch phú mỹ yếu đuối, còn có thiếu nữ vị thành niên nhầm đường lạc lối, còn có cô vợ trẻ phong vận mỹ diễm, vân vân...
Mấy người trên đều là bạn gái mà Trần Phi Phong đính chính.
Những người phụ nữ đều biết sự tồn tại của nhau, dưới mị lực của Trần Phi Phong, cam nguyện ở chung hoà bình. Hậu cung của hắn một mảnh hài hoà, có thể nói là hoàn mỹ.
Không ít các thiếu gia hào môn đều cực kỳ hâm mộ hắn.
Những người phụ nữ này đều yêu Trần Phi Phong đến sâu nặng, khăng khăng một mực.
Bắc Vũ Đường nhìn đến đây, có cảm giác chán ghét không nói thành lời với Trần Phi Phong.
Nguyên nhân chính là vì hắn rất rất giống Cố Phiên Nhiên.
Đối với loại người như vậy, Bắc Vũ Đường trời sinh đã cảm thấy bài xích.
Cuộc sống của Trần Phi Phong, hoàn toàn là được trời cao ưu ái, khí vận ngập tràn, bằng không cũng sẽ không có vận mệnh như vậy. Vì sao thế giới này bị huỷ diệt lại liên quan đến hắn?
Nói tiếp thì cũng là do lòng tham của Trần Phi Phong.
Bộ công pháp tu tâm dưỡng sinh của Trần Phi Phong thật ra là một thuật tu tiên. Trần Phi Phong tu luyện thì lập tức nhận ra sự lợi hại của bộ công pháp này. Hắn muốn thành tiên, muốn nhìn xuống chúng sinh, muốn biến thành người đứng đầu thế giới.
Hắn bắt đầu tìm kiếm linh khí trong thế giới vị diện, bằng y thuật của mình, mở rộng vòng giao hữu, chỉ cần hắn muốn thứ gì, rất nhiều người sẽ dâng lên cho hắn. Mới đầu hắn có thể hấp thụ linh khí từ ngọc thạch và những đồ vật có linh khí.
Dần dần, lượng linh khí này hoàn toàn không đủ, hắn bắt đầu tìm kiếm linh mạch.
Thế giới vị diện này là một thế giới linh khí cằn cỗi, rất ít linh mạch. Trần Phi Phong tốn rất nhiều thời gian, cướp sạch những linh mạch ẩn chứa ở khắp nơi.
Hắn không chỉ tu luyện một mình, còn để những người phụ nữ hắn yêu cùng tu luyện.
Đến khi Trần Phi Phong và đám phụ nữ của hắn trưởng thành, linh mạch của cả thế giới đã cạn kiệt.
Trần Phi Phong biết có thể phi thăng đến dị giới, hắn rút cả sinh cơ của thế giới, mạnh mẽ mở thông đạo, để hắn và đám phụ nữ của mình thành công đến dị thế.
Vì Trần Phi Phong lợi dụng bí pháp sách cổ ghi lại rút phần lớn sinh cơ của thế giới khiến thế giới này bắt đầu khô kiệt, đất đai cằn cỗi, thiên tai liên miên, không đến trăm năm, con người diệt vong, thế giới bị huỷ diệt.
Bắc Vũ Đường xem xong, cực kỳ chán ghét người tên Trần Phi Phong kia.
Hai Boss phản diện ở thế giới trước đều là bị tra tấn từ nhỏ nên có nhân cách phản xã hội, nên trả thù xã hội. Nhưng Trần Phi Phong lại hoàn toàn vì lòng tham của bản thân mà khiến thế giới bị huỷ diệt.
[Ký chủ, lần này không định cảm hoá đối tượng nhiệm vụ à?] Minh cảm thấy Bắc Vũ Đường chán ghét Trần Phi Phong, không khỏi hỏi.
“Không.”
Bắc Vũ Đường không muốn lá mặt lá trái với một tên ngựa đực hoa tâm.
[Hắn rất mạnh, chúc cô may mắn.]
Hắn mạnh không phải vì hắn mạnh, mà vì hắn có vũ khí khai quải gian lận sắc bén, có thể khiến hắn xuôi gió xuôi nước, không cần tốn nhiều thời gian đã đạt được thành quả gấp trăm gấp ngàn lần người bình thường nỗ lực.
Hắn chính là con cưng của trời, được thần may mắn chiếu cố.
Còn thân thể Bắc Vũ Đường tiến vào lần này chính là thiên kim hào môn. Bắc gia xem như hào môn thế gia ở địa giới Giang Nam, mà Bắc Vũ Đường là hòn ngọc quý trên tay Bắc gia.
Bắc Vũ Đường và đối tượng nhiệm vụ Trần Phi Phong không liên quan gì, mối quan hệ duy nhất có lẽ là việc cô chính là đối thủ một mất một còn với người phụ nữ của Trần Phi Phong.
Đối thủ một mất một còn của Bắc Vũ Đường chính là một người phụ nữ trong hậu cung của Trần Phi Phong, vị thiên kim đại tiểu thư ôn nhu Lâm Uyển Nhi. Bắc Vũ Đường và Lâm Uyển Nhi từ nhỏ đã không hợp nhau, hai người đối chọi gay gắt, nhìn như Bắc Vũ Đường chiếm thế thượng phong, nhưng mỗi lần người bị thiệt luôn là Bắc Vũ Đường.
Lâm Uyển Nhi và Trần Phi Phong thông đồng, Trần Phi Phong thấy người phụ nữ của mình bị bắt nạt, sao có thể mặc kệ. Trần Phi Phong dùng thủ đoạn của mình đả kích tập đoàn Bắc thị, Bắc gia phá sản.
Sau khi Bắc gia phá sản, Bắc Vũ Đường biết là Trần Phi Phong giở trò quỷ, muốn liều mạng với hắn, cuối cùng bị nữ sát thủ của Trần Phi Phong giải quyết. Ả đẩy Bắc Vũ Đường từ tầng ba xuống, khiến cô ấy lập tức mất mạng.
Bọn họ lại ngụy trang thành tai nạn xe cộ để lừa cha mẹ Bắc.
Vợ chồng Bắc gia tuy có nghi ngờ, nhưng lại không có chứng cứ, không có nhân mạch để chống lại Trần Phi Phong. Bởi vì Trần Phi Phong lúc đó đã thành một nhân vật tầm cỡ, là một tồn tại xa xôi không thể với tới.
Đây chính là kết cục của thân thể này.
Nếu nói Trần Phi Phong là vai chính, nguyên chủ cô tiến vào lần này hoàn toàn là một pháo hôi.
Một pháo hôi để thể hiện khí khái anh hùng giận dữ vì hồng nhan của nam chính Trần Phi Phong.
Ở thế giới vị diện này, có rất nhiều pháo hôi như Bắc Vũ Đường, có nam có nữ, có con cháu quan chức cấp cao, có con nhà giàu, cũng có những người tam giáo cửu lưu.
(Tam giáo cửu lưu: Tam giáo gồm Nho giáo, Đạo giáo và Phật giáo. Cửu lưu gồm Nho gia, Đạo gia, Âm dương gia, Pháp gia, Danh gia, Mặc gia, Túng hoành gia, Tạp gia, Nùng gia. Cũng sử dụng để chỉ nhiều kiểu người trong xã hội.)
Những người này nếu không phải đắc tội Trần Phi Phong thì chính là đắc tội đám phụ nữ của hắn.
Dù là đắc tội hắn hay là đám phụ nữ của hắn thì trong chuẩn tắc có thù tất báo của Trần Phi Phong, hắn sẽ bắt họ trả gấp trăm lần.
Kết cục của họ đều rất thảm, không chết thì cũng tàn phế.
Giờ Trần Phi Phong đã mở không gian, có dị năng đặc biệt, mở một công ty với Tiền Vũ, mà hắn cũng đã bắt đầu tu luyện, chỉ là tất cả vẫn đang ở giai đoạn đầu.
Tình hình trước mắt, có thể nói không quá tệ.
Tất cả những gì Trần Phi Phong sở hữu đều nằm ở cái không gian nhẫn thần bí kia, nếu huỷ diệt cái nhẫn đó, vậy cũng chính là chặt đứt đường lui của hắn. Không có linh tuyền tẩm bổ, dù hắn biết phương pháp tu luyện thì cũng không thể tăng cấp nhanh trong một thời gian ngắn.
Hắn muốn tai hoạ vị diện này thì không dễ dàng như vậy đâu.
Đương nhiên, đây chỉ là bước đầu tiên.
Vì ổn thoả, cần phải giết hắn, mới có thể thực sự giải quyết được phiền toái.
Bắc Vũ Đường đã có phương hướng sẵn.
Cô nhìn thoáng qua thời gian, đã là 3h chiều. Cô đứng dậy, vào phòng tắm một cái, bình tĩnh kéo cửa phòng để quần áo ra, chọn một bộ mặc vào.
Bắc Vũ Đường đứng trước gương toàn thân, nhìn cô gái trong gương. Cô gái ấy có làn da trắng nõn, dáng người lả lướt hấp dẫn, nếu không nhìn mặt, có thể nói là vưu vật. Còn ngũ quan, tuy không xuất chúng, nhưng có thể coi là thanh tú.
Trong số các thế giới vị diện nàng từng tiến vào, người này là người có diện mạo kém nhất, nhưng lại không đến mức khó coi, xem như là diện mạo tầm trung.
Cô gái vốn không xuất sắc giờ lại thay đổi.
Bắc Vũ Đường rời khỏi phòng, biệt thự lớn không có hơi người. Trong gia đình hào môn, chuyện như vậy quá bình thường, Bắc Vũ Đường cũng quen rồi.
Chuyện giờ nàng cần làm là phá hỏng cơ duyên của Trần Phi Phong.
Bắc Vũ Đường trực tiếp lái xe đến thị trường đổ thạch lớn nhất thành phố, mỗi ngày ở nơi này có không ít nguyên thạch được đưa vào thị trường, sau đó bị đủ loại người đào bảo bán đi.
Đương nhiên, thị trường đổ thạch Bắc Vũ Đường muốn đến cũng không phải thị trường đổ thạch bình thường, mà là nơi chuyên dùng để chiêu đãi thương nhân và con nhà giàu. Nơi này có rất nhiều nguyên thạch, chất lượng cũng tốt hơn nhiều so với nguyên thạch được bày bán ở cửa hàng.
Nguyên thạch bày bán ở cửa hàng bên ngoài đều là những viên còn lại sau khi xưởng này lựa chọn xong.
Khi Bắc Vũ Đường tiến vào xưởng ngọc thạch, bảo vệ thấy thiệp mời trong tay cô thì lập tức cho qua.
Sau khi tiến vào xưởng, không ít người chú ý tới cô, không ít người thấy kinh ngạc vì cô xuất hiện.
“Đây không phải là cháu gái Bắc sao. Sao hôm nay cháu lại rảnh rỗi đến đây vậy?” Một người đàn ông trung niên tiến lên chào hỏi.
Bắc Vũ Đường nhận ra người này, là một ông chú có quan hệ làm ăn với Bắc gia, “Chào chú Trương.”
Không ít người có quan hệ tốt với Bắc gia tiến lên, Bắc Vũ Đường có lễ có độ nói chuyện với họ.
Không ít người nơi xa thấy vậy thì đều nhỏ giọng thì thầm.
“Đại tiểu thư điêu ngoa của Bắc gia kia sao lại đến nơi này?” Có người nhỏ giọng thì thầm.
“Ai biết được.”
“Tôi thấy tám phần là đến gây sự với Lâm Uyển Nhi.” Người nọ hài hước nói.
“Tôi nghe nói lát nữa Lâm Uyển Nhi sẽ qua đây.”
“Vậy thì không sai rồi.”
Những chú bác chào hỏi Bắc Vũ Đường xong thì rời đi.
Đám người xung quanh nói gì, Bắc Vũ Đường đều nghe được rõ ràng.
Nguyên chủ kiếp trước bị Lâm Uyển Nhi kích thích nên đến đây, đối đầu với Lâm Uyển Nhi như thường lệ. Lâm Uyển Nhi biết thủ đoạn của Trần Phi Phong, hung hăng hố Bắc Vũ Đường một phen, để Bắc Vũ Đường tốn hơn 100 nghìn tệ mua một viên nguyên thạch, cắt ra thì toàn là phế liệu.
Lâm Uyển Nhi dưới sự trợ giúp của Trần Phi Phong, cắt được ngọc cao cấp.
Nguyên chủ vừa mất mặt, lại vừa tốn một khoản tiền lớn.
Lâm Uyển Nhi không chỉ giành được thanh danh mà còn dẫm nguyên chủ một cái thật mạnh.
Còn bây giờ, mục tiêu của Bắc Vũ Đường cũng không phải Lâm Uyển Nhi mà là Trần Phi Phong.
Bắc Vũ Đường nhìn quanh một vòng, bên trong bầy đầy những viên nguyên thạch lớn nhỏ. Những viên nguyên thạch này có viên rất cao, to khủng bố, như một ngọn núi nhỏ, xung quanh nó là những viên nguyên thạch lớn nhỏ khác. Nhìn qua thì chúng rất giống nhau, không cắt ra thì không ai biết trong nó là ngọc hay đá.
Bắc Vũ Đường giống những người khác, lượn qua lượn lại giữa những viên nguyên thạch chất chồng, nhìn cái này, sờ cái kia. Nhìn quanh một vòng, mọi người đều dùng các công cụ để xem xét những viên nguyên thạch, Bắc Vũ Đường dừng lại ở một chỗ.
Cách đó không xa, một thương nhân ngọc thạch và một ông lão ngồi xổm xuống nghiên cứu trước một viên nguyên thạch thật lớn.
“Lão Chu, ông cảm thấy viên nguyên thạch này thế nào?” Vương Trường Tiến cung kính lại vội vàng hỏi.
Vương Trường Tiến là thương nhân nổi danh ngành ngọc thạch, lần này hắn mời một ông lão nổi danh trong ngành giám định ngọc thạch tới giúp mình xem nguyên thạch, muốn mua một viên nguyên thạch, chuẩn bị xoay người.
Bắc Vũ Đường sở dĩ chú ý đến họ, là vì họ có liên quan đến Trần Phi Phong. Nói thẳng ra thì có thể nói là nghiệt duyên.
Trần Phi Phong sẽ dẫm lên đầu lão Chu để vang danh trong giới ngọc thạch.
Gia tài của vị thương nhân ngọc thạch kia cũng sẽ bị Trần Phi Phong thu mua, cuối cùng không chịu được đả kích, nhảy lầu tự tử.
Vương Trường Tiến rất xem trọng viên nguyên thạch trước mắt, nghiên cứu mấy lần, nhưng vẫn không chắc chắn, nên hắn mời lão Chu có uy vọng trong giới ngọc thạch đến xem giúp.
Đúng lúc này, trong xưởng xôn xao lên, một người đàn ông trẻ tuổi cùng một cô gái kiều tiếu mỹ lệ tay nắm tay tiến vào.
Không ít người nhận ra cô gái kia, lại không biết người đàn ông đi cùng là ai.
“Người đàn ông kia là ai? Sao lại ở bên Lâm tiểu thư?”
“Lâm Uyển Nhi có bạn trai từ khi nào?”
Sau khi giật mình, mọi người dường như nhanh chóng nhận ra điều gì đó, không tự giác rời mắt lên người Bắc Vũ Đường.
“Ha ha, tin tức quả nhiên không sai, Lâm Uyển Nhi tới.”
“Tôi đã bảo mà, Bắc đại tiểu thư trước giờ không có hứng thú với ngọc thạch sao có thể đến nơi này chứ, thì ra là đến vì chờ người đó.”
“Lát nữa chắc chắn có trò hay để xem.”
“Bắc tiểu thư và Lâm tiểu thư đúng là đối thủ một mất một còn trời sinh.”
…...
Tiếng người xung quanh thì thầm không ngừng truyền vào tai hai đương sự. Sắc mặt hai đương sự vẫn bình tĩnh, dường như không nghe được tiếng mọi người nói.
Trần Phi Phong cúi người thấp giọng dò hỏi bên tai Lâm Uyển Nhi, “Cô ta chính là người luôn bắt nạt em?”
Lâm Uyển Nhi nhẹ nhàng nói, “Không bắt nạt, chỉ là không thích em thôi. Aizz, em cũng không biết vì sao chị Bắc luôn nhằm vào em.”
“Lát nữa nếu cô ta dám bắt nạt em, anh báo thù cho em, nhưng mà, em đã chuẩn bị sẵn sàng báo đáp anh chưa?” Trần Phi Phong có ý ám chỉ.
Khuôn mặt trắng nõn của Lâm Uyển Nhi nháy mắt đỏ ửng, hờn dỗi, “Anh thật xấu!”
Trần Phi Phong nhìn cô gái dỗi, trong lòng nhộn nhạo, hận không thể âu yếm một lần, đáng tiếc địa điểm không đúng, chỉ có thể đè dục vọng ngo ngoe rục rịch của mình xuống.
Hai người tiến vào, lập tức có người đi qua.
Có người mỉm cười chào hỏi Lâm Uyển Nhi, đồng thời dùng ánh mắt như có như không đánh gái người đàn ông bên người cô ta.
“Lâm tiểu thư, người bên cạnh em là?” Có thiếu gia yêu thầm Lâm Uyển Nhi hỏi.
Trong vòng bọn họ, chỉ cần là người có danh khí thì họ đều quen biết. Người trước mắt rất xa lạ, vừa nhìn đã biết không phải người trong vòng của bọn họ.
Lâm Uyển Nhi mỉm cười, giới thiệu với mọi người, “Anh ấy tên là Trần Phi Phong.”
Vị thiếu gia nhà giàu mỉm cười nhìn Trần Phi Phong, nụ cười mang theo sự khinh miệt, “Trần Phi Phong? Sao anh chưa từng nghe qua? Không biết là vị thiếu gia của gia tộc nào?”
Lâm Uyển Nhi không nói hậu trường của Trần Phi Phong, chỉ giới thiệu một cái tên, mọi người ở đây đều hiểu việc này có nghĩa là gì.
Chỉ nói một cái tên, một là đối phương rất nổi danh, không cần giới thiệu đã biết bối cảnh và thân phận của người đó.
Hai là người này không có tiếng tăm gì, không có hậu trường, không đáng nhắc tới.