Bắc Vũ Đường vừa mở mắt, trước mặt đã xuất hiện từng hàng linh vị, tuy nàng cảm thấy mình khá cứng cỏi, cũng bị kinh ngạc. Nàng nhìn xung quanh một vòng, nơi này chỉ có nàng đang quỳ.
Từng hàng linh vị, ánh nến tối tăm, làm từ đường có vẻ âm u dày đặc.
[Có tiếp thu tin tức hay không?]
"Có."
Bắc Vũ Đường ngồi xếp bằng trên nệm, bắt đầu tiếp thu tin tức.
Khi tiếp thu xong toàn bộ tin tức, Bắc Vũ Đường nhíu mày. Thế giới nhiệm vụ lần này khác với những thế giới khác. Trong thế giới này có một nữ tử trọng sinh trở về.
Toàn bộ chuyện xưa bắt đầu cũng vì nàng ta.
Người này tên là Bắc Niệm Cẩm, Thứ nữ của Bắc Bình Hầu. Diện mạo nàng ta diễm lệ, là đại mỹ nhân khó gặp, nhưng so với đích tỷ của nàng ta thì lại kém xa.
Đích tỷ của nàng ta không phải ai khác, chính là Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường là đệ nhất mỹ nhân của Vương triều Đại Đoan, cầm kỳ thi hoạ đều tinh thông, ngay cả thơ từ ca phú cũng tài giỏi, kỳ tài và mỹ mạo không ai không biết, không ai không hiểu.
Kiếp trước Bắc Vũ Đường có bao nhiêu phong cảnh, Bắc Niệm Cẩm có bấy nhiêu thê thảm.
Bắc Vũ Đường gả cho Hoàng thượng, trở thành Hoàng Quý phi sủng quan hậu cung, phong cảnh vô hạn.
Bắc Niệm Cẩm vì bị huỷ dung, không thể không gả cho một thư sinh nghèo. Mẫu thân của thư sinh kia cũng không phải người tốt lành gì, vì tư dung nàng ta có khiếm khuyết, thường xuyên chế nhạo nàng ta, còn tiêu sạch hồi môn nàng ta mang từ Bắc Bình Hầu phủ qua.
Tướng công nàng ta ghét bỏ dung mạo của nàng ta, cũng không thân cận với nàng ta. Bởi vì dung mạo của mình, nàng ta tự ti cam nguyện hầu hạ mẫu tử hai người, hoàn toàn trở thành một cái túi trút giận, nếu không phải là thứ nữ Bắc Bình Hầu, chỉ sợ đã sớm bị thư sinh kia hưu.
Ngay cả như vậy, ba năm sau, thư sinh kia lấy lý do nàng ta không thể sinh hạ, cưới biểu muội hắn âu yếm vào cửa làm bình thê.
Từ sau khi biểu muội kia vào cửa, nàng ta bị hãm hại nhiều lần, hài tử vất vả lắm mới có được cũng bị sảy mất. Bọn họ biết không lấy được chỗ tốt của Bắc Bình hầu trên người nàng ta thì nổi sát tâm.
Một đêm mưa gió, họ đẩy nàng ta vào trong hồ, chết đuối.
Sau khi chết, nàng ta trọng sinh trở về.
Bắc Niệm Cẩm trọng sinh trở về, thề phải báo thù những người phụ nàng ta kiếp trước.
Nàng ta làm nhà chồng trước cửa nát nhà tan, thiết kế biểu muội từng nhục nhã nàng ta gả cho một tên lưu manh vô lại không chuyện ác nào không làm, sống cuộc đời thê thảm.
Nhưng mà, trong những người này, người nàng ta hận nhất không phải bà bà và trượng phu, cũng không phải biểu muội kia, mà là đích tỷ của nàng ta, Bắc Vũ Đường.
Bắc Niệm Cẩm cảm thấy sở dĩ kiếp trước nàng ta sống thê thảm như thế đều là Bắc Vũ Đường làm hại, là nàng ấy huỷ cả đời nàng ta. Nếu không phải nàng ấy muốn đi chùa ở ngoại ô dâng hương, sẽ không gặp phải bọn cướp, dung mạo của nàng ta cũng không bị huỷ.
Nàng ta cũng không phải gả cho thư sinh không bằng cầm thú kia, tất cả ngọn nguồn đều do Bắc Vũ Đường.
Nàng ta thậm chí còn cho rằng, bọn cướp kia là do Bắc Vũ Đường cố ý an bài, vì muốn hủy dung nàng ta, ngăn cản nàng ta tiến cung.
Trọng sinh trở về rồi, Bắc Niệm Cẩm thiết kế huỷ dung Bắc Vũ Đường, làm nàng ấy trở thành trò cười của toàn kinh thành. Như vậy còn chưa hả dạ, nàng ta mua được bọn cướp, cướp nàng ấy lên núi, bị cưỡng hiếp tra tấn ba ngày. Ba ngày sau, ném nàng ấy trần truồng trên đường cái.
Bắc Vũ Đường hoàn toàn trở thành sỉ nhục của Bắc Bình Hầu, Bắc phụ xoá tên Bắc Vũ Đường khỏi gia phả, thậm chí còn chuẩn bị giết nàng ấy. Bắc mẫu đau lòng nữ nhi, không thể trơ mắt nhìn con bị ép thắt cổ tự sát. Bà trộm đưa nữ nhi ra ngoài, tuyên bố với bên ngoài là Đích trưởng nữ Bắc Bình Hầu chết bệnh.
Lúc Bắc Vũ Đường bị tiễn đi, đã sớm bị lời đồn đãi vớ vẩn và những lời trào phúng khinh bỉ ở bên ngoài ép điên.
Tin nàng ấy bị đưa đi bị Bắc Niệm Cẩm biết được, nàng ta không buông tha, sai người trộm Bắc Vũ Đường khỏi thôn trang, bán nàng ấy vào thâm sơn cùng cốc nghèo hèn. Người nơi đó đều rất nghèo, nghèo đến mức nữ nhân trong thôn chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Mấy huynh đệ đều có cùng một thê tử, Bắc Vũ Đường dù bị huỷ dung, vẫn bị một hộ năm huynh đệ mua đi. Sau khi bị bán đến đó, thần trí Bắc Vũ Đường lúc tỉnh lúc mê.
Khi tỉnh, nàng ấy muốn chạy trốn, lại bị người phát hiện, bị năm huynh đệ đánh. Vì phòng ngừa nàng ấy lại trốn đi, họ dùng dây thừng trói nàng ấy lại, giam trong phòng.
Tức phụ trong thôn không nhiều, trong đó có một nam tử lén lút vào phòng Bắc Vũ Đường bị cầm tù, duỗi ma trảo về phía nàng ấy.
Nàng ấy bị trói chặt, căn bản không thể phản kháng, càng không thể phát ra tiếng động.
Khi nàng ấy thanh tỉnh, nàng ấy bị người nọ làm bẩn.
Chờ đến khi năm huynh đệ săn thú trở về, phát hiện nữ nhân nhà mình bị người xâm phạm, năm huynh đệ hùng hổ đi tìm người, rất nhanh bắt được nam tử kia. Tên thợ săn kia vì không bị năm huynh đệ đánh, dùng thú mình săn được bồi thường.
Năm huynh đệ nể mặt con mồi, bỏ qua cho gã.
Có một lần như vậy, tên thợ săn kia thường xuyên dùng con mồi, con như chơi gái, đến xâm phạm Bắc Vũ Đường. chuyện này dần bị người khác biết, không ít người cũng học gã, dùng con mồi tới đổi.
Năm huynh đệ nếm được ngon ngọt, không bao giờ cất giấu nữ, dứt khoát nói cho toàn bộ thôn dân, chỉ cần đổi con mồi hoặc bạc, là có thể chia sẻ nàng ấy.
Lúc Bắc Vũ Đường thần chí không rõ sẽ không cảm thấy thống khổ, nhưng mỗi khi thanh tỉnh, nàng ấy hận không thể chết đi. Nhưng năm huynh đệ kia sớm đề phòng nàng ấy tìm chết, trông coi rất chặt, không cho nàng ấy cơ hội nào.
Năm huynh đệ có một thời gian muốn nàng ấy mang thai, không bắt nàng ấy tiếp khách, nhưng lâu rồi, nàng ấy vẫn không thể mang thai. Năm huynh đệ mời đại phu đến kiểm tra cho nàng, mới phát hiện nàng vô sinh.
Thật ra, sớm trước lúc Bắc Vũ Đường bị bán cho họ, đã bị Bắc Niệm Cẩm rót canh tuyệt dục.
Năm huynh đệ biết rồi, hoàn toàn ghét bỏ Bắc Vũ Đường. Bọn họ mua nàng ấy về là để sinh con, giờ không sinh được, tác dụng duy nhất là dùng để đổi đồ ăn.
Bọn họ bán thân thể nàng ấy đổi đồ ăn, một lần nữa mua tức phụ, mà Bắc Vũ Đường hoàn toàn trở thành món đồ chơi mà ai trong thôn cũng có thể chơi. Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, thân thể nàng ấy xuất hiện đốm mốc.
Người trong thôn vứt nàng ấy ra sau núi, ban đêm cùng ngày sống sờ sờ bị sói xé xác.
Tình huống và cái chết thê thảm của Bắc Vũ Đường, Bắc Niệm Cẩm đều biết. Ngay cả lần Bắc Vũ Đường suýt nữa trốn được, cũng là do nàng ta phái người ngăn cản, năm huynh đệ kia mới bắt được nàng ấy về.
Bắc Niệm Cẩm thành công trả thù những người nàng ta muốn trả thù, đồng thời, dựa vào ký ức kiếp trước, thay thế Bắc Vũ Đường trở thành Quý phi sủng quan hậu cung, còn bắt được Nhiếp Chính Vương quyền thế ngập trời làm tù binh, trở thành bạch nguyệt quang trong lòng y.
Nàng ta cướp hết tất cả vinh hoa phú quý của Bắc Vũ Đường kiếp trước như nguyện, thậm chí còn làm những nam nhân từng ái mộ nàng ấy quỳ dưới váy nàng ta.
Nàng ta chính là muốn đoạt tất cả của Bắc Vũ Đường, dù là một nha hoàn nho nhỏ bên người nàng ấy.
Sau khi giải quyết xong Bắc Vũ Đường, Bắc Niệm Cẩm tất nhiên sẽ không bỏ qua cho mẫu thân của Bắc Vũ Đường.
Nàng ta thiết kế một tiết mục hồng hạnh xuất tường, bức mẫu thân Bắc Vũ Đường treo cổ tự sát. Sau khi chết, còn không thể an táng vào tổ từ Bắc gia, chỉ dùng một cái chiếu, vứt vội ra bãi tha ma.
Mẫu thân của nàng ta từ di nương, dưới sự an bài của nàng ta, trở thành nữ chủ nhân của Bắc Bình Hầu phủ.
Bắc Niệm Cẩm thành công trở thành người thắng lớn trong nhân sinh.
Khi xem xong hết khúc mắc giữa hai người, nếu là phiến diện mà nói, có lẽ Bắc Niệm Cẩm muốn báo thù không sai. Nhưng đối tượng nàng ta báo thù lại sai rồi.
Nếu nàng ta chỉ muốn trả thù nhà chồng kiếp trước ngược đãi nàng ta, lúc sau sống cuộc sống thuộc về mình, kết quả là mọi người đều vui. Nhưng nàng ta cố ý tính hết những bất hạnh kiếp trước nàng ta gặp lên đầu Bắc Vũ Đường.
Còn lý do kia của nàng ta, Bắc Vũ Đường xem ra thật gượng ép và buồn cười.
Trước không nói nàng có tin tức hệ thống nên biết được chân tướng, chỉ phân tích lên thôi.
Bắc Vũ Đường có lý do gì phải hủy dung nàng ta?
Dung mạo nàng ta kém Bắc Vũ Đường, cầm kỳ thi hoạ tài nghệ cũng kém Bắc Vũ Đường. Danh khí Bắc Vũ Đường bên ngoài lớn, mà Bắc Niệm Cẩm chỉ làm một thứ nữ tránh đằng sau, ảm đạm không ánh sáng.
Bắc Niệm Cẩm sở dĩ nghĩ như thế, chỉ là vì cho mình một lý do đường hoàng trả thù Bắc Vũ Đường mà thôi. Nói trắng ra, nàng ta đố kỵ với Bắc Vũ Đường.
Trong mắt nàng ta, vì sao đều là nữ nhi Bắc gia, nàng ta sống thê thảm như vậy, mà Bắc Vũ Đường lại hưởng thụ vinh hoa phú quý, được các nam nhân ưu ái.
Cho nên, sau khi trọng sinh, nàng ta trừ trả thù nhà chồng trước, càng hao tổn tâm cơ đi cướp hết tất cả của Bắc Vũ Đường, huỷ diệt cả đời nàng ấy.
Bắc Vũ Đường xem toàn bộ quá trình, tất nhiên biết lần gặp cướp kia là có người an bài.
Mà người này, chính là di nương mẹ đẻ của Bắc Niệm Cẩm.
Mục đích của bà ta là huỷ diệt Bắc Vũ Đường, huỷ dung mạo nàng ấy. Như vậy thì nữ nhi mỹ mạo của bà ta mới có cơ hội xuất đầu, mới có thể thay thế Bắc Vũ Đường tiến cung.
Nhưng người tính không bằng trời tính, cuối cùng lại hại nữ nhi của mình bị huỷ dung.
Chuyện này tất nhiên nàng mặc kệ Bắc Niệm Cẩm. Bởi vì nàng biết rõ, dù Bắc Niệm Cẩm biết chân tướng, sau khi trọng sinh cũng sẽ không bỏ qua cho Bắc Vũ Đường.
Bởi vì trên người Bắc Vũ Đường có mọi thứ nàng ta muốn, không diệt trừ nàng, sao nàng ta có thể có được.
Hai người chú định phải đối lập.
"Nhiệm vụ là gì?"
[Lấy lại tất cả những gì thuộc về mình, huỷ diệt Bắc Niệm Cẩm. Mặc khác, giết đám thổ phỉ và người trong thôn thợ săn.]
"Hiểu rồi."
Đối tượng nhiệm vụ lần này rất rõ ràng, mục tiêu dứt khoát.
Chỉ là, nàng tới có vẻ không đúng lúc lắm.
Bởi vì dung mạo thân thể này đã bị huỷ, thanh danh cũng bị huỷ không sai biệt lắm.
May mà nguyên chủ còn chưa bị sơn tặc làm bẩn, càng chưa bị vứt trên đường trong tình trạng nude. Nếu mà như vậy thì mới là quá muộn. Vạn hạnh trong bất hạnh, giờ mới chỉ có dung mạo và thanh danh bị huỷ thôi.
Chỉ là, muốn lấy lại mấy thứ này về thì phải tốn sức rồi. Dù sao yêu cầu của nguyên chủ là lấy lại mọi thứ thuộc về nàng ấy.
Dung mạo và thanh danh cũng nằm trong số đó.
Nhìn tình hình trước mắt, hẳn là nàng ta đang ở bước thứ hai. Bước thứ hai này đã hoàn thành một nửa, nếu nàng lại tới muộn một chút, gương mặt này hoàn toàn bị huỷ không có khả năng khôi phục rồi.
Trong từ đường, Bắc Vũ Đường duỗi cái chân đã quỳ đến tê dại, nhìn hàng linh vị khủng bố trước mặt, nàng không cảm thấy sợ hãi, vì nhân tâm còn đáng sợ hơn nhiều.
Trải qua nhiều thế giới vị diện như vậy, xem qua muôn loại người, nhân tâm xấu xí và ngoan độc, càng làm người không rét mà run.
Hiện tại sở dĩ nàng xuất hiện ở đây, là do nguyên chủ bị Bắc Niệm Cẩm hãm hại, bị phạt đến từ đường diện bích tư quá. Từ đường âm lãnh, cộng thêm thời tiết rét lạn, kiếp trước Bắc Vũ Đường quỳ một đêm xong, trực tiếp nằm trên giường không dậy nổi.
Lúc ấy, nàng ấy vừa bị huỷ dung, lại bị người vu hãm, cộng thêm nguyên nhân thời tiết, nên bệnh rất nghiêm trọng. Bắc Niệm Cẩm cũng thừa dịp ấy, rót canh tuyệt dục cho Bắc Vũ Đường.
Cùng lúc đó, còn hạ một loại độc trong thuốc mỡ trị vết thương mặt của nàng ấy.
Mới đầu sử dụng, sẽ cho người ta ảo giác hồng nhuận, lâu dần, mặt sẽ thối rữa dần, cuối cùng không thể lên thịt non, không thể khép lại.
Vết thương trên mặt nàng, vĩnh viễn nhìn mà ghê người.
Loại độc dược này là do sau khi trọng sinh về, Bắc Niệm Cẩm cố ý đi tìm, tốn bao công sức và tiền bạc tìm ở bên phiên bang, nghiền dược thành cao vì ngày này.
"Tiểu thư, tiểu thư." Một giọng nói thanh thuý từ cửa sổ truyền đến.
Bắc Vũ Đường đi đến bên cửa sổ thì thấy một nha hoàn xách theo hộp đồ ăn, lấm la lấm lét dáo dác nhìn xung quanh.
"Tiểu thư, nô tỳ mang đồ ăn đến cho người."
Trong trí nhớ, nha hoàn này cũng từng đưa đồ ăn cho nguyên chủ, nhưng vì nguyên chủ còn đang uỷ khuất nên không nhận. Giờ đổi thành Bắc Vũ Đường, tất nhiên sẽ không để mình bị đói bị lạnh.
Hộp đồ ăn không lấy vào trong được, Mặc Hoạ chuyển dần đồ ăn qua cửa sổ nhỏ. Đồ ăn vẫn còn nóng, hẳn là họ cố ý chuẩn bị cho nguyên chủ.
Bắc Vũ Đường nhìn những đồ ăn đó, đều là những món ăn gia đình.
"Tiểu thư, người tạm chấp nhận một chút, chờ sau khi rời khỏi đây, nô tỳ lại lấy đồ ăn ngon cho người." Mặc Hoạ đứng bên ngoài nói, chỉ sợ tiểu thư thấy mấy thứ này quá keo kiệt nên không muốn ăn.
Những đồ ăn này với nguyên chủ ngày thường ăn sơn hào hải vị mà nói, thật sự là có phần keo kiệt.
"Mấy thứ này rất tốt."
Mặc Hoạ sửng sốt, nhìn tiểu thư qua cửa sổ nhỏ ăn từng miếng một, hoàn toàn không ghét bỏ chút nào. Nhớ đến ngày thường, chi phí ăn mặc của tiểu thư, lại nhìn hiện tại, tiểu nha hoàn cảm thấy chua xót.
Tài hoa của tiểu thư, sao có thể cần sao chép của Nhị tiểu thư chứ. Hầu gia vậy mà lại không tin Đại tiểu thư, đi tin Nhị tiểu thư, thật là làm người ta tức giận.
Mặc Hoạ là người hầu bên người Đại tiểu thư, từ nhỏ đã đi theo bên cạnh, chủ tử là người như thế nào, nàng ấy là người rõ ràng nhất.
Trong thời gian này, vì dung mạo của tiểu thư bị huỷ, đã bị Hầu gia ghét bỏ.
Một nha hoàn như nàng ấy xem thôi đã thấy khổ sở, miễn bàn đến Đại tiểu thư, chắc chắn càng khó chịu.
Mặc Hoạ an ủi nói, "Tiểu thư, người yên tâm. Phu nhân đã sai người đi tra xét, nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho người."
"Uhm." Bắc Vũ Đường lên tiếng.
Mặc Hoạ thấy sắc mặt tiểu thư bình tĩnh, không những không an tâm, mà còn càng thấy tiểu thư đáng thương.
"Ngươi đi lấy cho ta kiện áo choàng." Bắc Vũ Đường nói.
"Vâng, tiểu thư."
Mặc Hoạ vừa đi, Bắc Vũ Đường cũng cất mân.
Nãy tiểu nha hoàn nói gì, nàng cũng không để trong lòng. Kiếp trước, mẫu thân nguyên chủ cũng tìm chứng cứ thay nguyên chủ, nhưng loại chuyện này, trừ đương sự, ai cũng không thể chứng minh, bài thơ kia là nàng viết, mà không phải sao chép Bắc Niệm Cẩm.
Nói đến chuyện này, không thể không nói Bắc Niệm Cẩm vô sỉ.
Bởi vì nàng ta trọng sinh nên biết trước rất nhiều chuyện, nên trước buổi tiệc trà Trưởng công chúa tổ chức, lấy bài thơ Bắc Vũ Đường làm ra kiếp trước cố ý vô tình làm Trưởng công chúa và Thiên kim Thừa tướng biết, có vô ý làm Bắc Bình Hầu nhận ra bài thơ kia là nàng ta làm.
Chờ đến buổi tiệc trà, Bắc Vũ Đường giống đời trước nói ra bài thơ kia, hậu quả sẽ thế nào, không cần nói cũng biết.
Thiên kim Thừa tướng là người có tiếng nghĩ sao nói vậy, tất nhiên sẽ không bỏ qua chuyện chấn động này.
Đối mặt với Thiên kim Thừa tướng chất vấn, Bắc Vũ Đường tất nhiên là khăng khăng mình làm ra.
Khi Thiên kim Thừa tướng mời Trưởng công chúa ra làm chứng, mọi người tất nhiên sẽ không tin Bắc Vũ Đường. Thiên kim Thừa tướng trước giờ luôn đối địch với Bắc Vũ Đường, sao có thể bỏ qua chuyện này.
Nàng ta trực tiếp nói thẳng ra nàng sao chép thơ của thứ muội mình.
Kế tiếp Bắc Niệm Cẩm làm trò trước mặt mọi người làm bộ khiếp nhược không thể che giấu cho nàng nữa, càng làm người khác tin tưởng.
Chờ đến lúc trở lại Hầu phủ, Bắc Vũ Đường chất vấn, Bắc Niệm Cẩm vẫn luôn giả bộ đáng thương vô tội, giống như là bị Bắc Vũ Đường khi dễ áp bách vậy.
Khi Bắc Bình Hầu trở về, chỉ cảm thấy Bắc Vũ Đường vô lý ngốc nghếch, có sai không thay đổi, không những không làm chủ cho nàng ấy, còn răn dạy nàng ấy một phen, phạt quỳ ở từ đường.
Dù sao, đầu thơ kia ông ta đã sớm thấy, tất nhiên tin tưởng Bắc Niệm Cẩm.
Nói đến lý do Bắc Niệm Cẩm mượn thơ văn nguyên chủ sáng tác, Bắc Vũ Đường chỉ cảm thấy hài hước vô cùng.
Lúc Bắc Niệm Cẩm trộm thơ, tự nhủ với bản thân rằng.
Những thơ từ ca phú này, loại nữ nhân độc ác như Bắc Vũ Đường không xứng dùng. Nàng ta phải dùng thơ từ của Bắc Vũ Đường, làm nàng ấy thân bại danh liệt. Trả thù như thế mới có khoái cảm.
Mỹ kỳ danh là trả thù, thật ra là sao chép thơ từ của nguyên chủ, còn cho mình một lý do đàng hoàng đến thế.
Dùng đồ của nguyên chủ, làm xú danh của nguyên chủ, tạo nên danh tài nữ của nàng ta.
Bàn tính của nàng ta đánh vang thật!
Từ điểm này mà nói, Bắc Vũ Đường không thể không bội phục sự vô sỉ của nàng ta. Vốn những gì nàng ta trải qua kiếp trước làm Bắc Vũ Đường đồng tình, nhưng xem xong toàn bộ tin tức rồi, điểm đồng tình nhỏ nhoi đó đã sớm không còn sót lại gì.
Nàng ta không phải ý vả năng lực biết trước, không kiêng nể gì hãm hại người khác sao? Giờ nàng tới xem, nàng ta còn có thể xuân phong đắc ý được nữa không.
"Tiểu thư, tiểu thư." Giọng Tiểu Mặc Hoạ lại lần nữa từ của sổ truyền tới.
Bắc Vũ Đường đưa mâm không cho nàng ấy, lấy áo choàng vào.
"Tiểu thư, người không phải sợ, nô tỳ ở lại đây bồi người." Tiểu Mặc Hoạ vịn tay bên cửa sổ, nỗ lực nhón chân, nói với Bắc Vũ Đường trong phòng.
Bắc Vũ Đường nhìn cái đầu nhỏ xinh, tiểu nha hoàn phấn nộn, cười nói: "Không cần, ngươi về ngủ đi. Chút nữa có người nhìn thấy, phụ thân lại trách phạt ta."
Tiểu nha đầu ngẫm lại cũng đúng, vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, "Vậy... Vậy nô tỳ đi đây."
"Uhm, trở về nghỉ ngơi đi."
Bắc Vũ Đường bọc áo khoác, trong đêm rét lạnh, vượt qua đêm đầu tiên ở thế giới này trong từ đường âm lãnh.
Sáng sớm hôm sau, nghe được tiếng bước chân bên ngoài, Bắc Vũ Đường lập tức cảnh giác, nhét áo choàng trên người xuống dưới bàn thờ, nhéo khuôn mặt của mình đến đỏ bừng, nằm xuống mặt đất lạnh băng.
Vài người hầu tới mở cửa lớn từ đường thấy Đại tiểu thư ngã xuống đất thì đều luống cuống.
"Mau đưa Đại tiểu thư về sân, mau thỉnh đại phu tới." Lâm mama nói với nha hoàn phía sau.
Bắc Vũ Đường nhắm hai mắt, để người phía dưới nâng mình về khuê phòng.
Tiểu Mặc Hoạ nhìn chủ tử trên giường, vành mắt ửng đỏ, âm thanh nghẹn ngào, "Tiểu thư, người đừng có việc gì. Đều là lỗi của nô tỳ, nô tỳ hẳn nên canh giữ bên ngoài."
Bắc Vũ Đường thừa dịp không ai chú ý nhéo tay nàng ấy, tiểu nha đầu trợn mắt há mồm hô, "A!"
Sau đó định nói gì đó lại im bặt khi thấy Bắc Vũ Đường ra dấu.
Bắc Vũ Đường nghịch ngợm chớp mắt, tiểu nha đầu đã hiểu.
Hà Hương đi tới, chất vấn, "Ngươi vừa rồi ở đây gọi cái gì? Tiểu thư còn sinh bệnh, cần an tĩnh. Ngươi đừng hầu hạ ở đây nữa, xuống phòng bếp xem thuốc sắc xong chưa đi."
Mặc Hoạ sợ hãi gật đầu, "Được."
Hà Hương nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường còn hôn mê trên giường, xoay người rời đi.
"Phu nhân."
Bắc mẫu vội đi vào phòng trong, lao thẳng đến mép giường của Bắc Vũ Đường, "Nữ nhi đáng thương của ta."
- -----
Hihi, đây mới là chương chính hôm nay nè các bạn iu <( ̄︶ ̄)>