Mục lục
Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bắc Vũ Đường khiếp sợ nhìn Bắc Thần: “Đại học năm nhất?!”

Bắc Thần nhìn đôi mắt tròn to trừng lớn, cảm thấy rất đáng yêu, muốn duỗi tay véo má cô, nhưng mà không dám, chỉ có thể nhịn.

Cậu gật gật đầu.

Bắc Vũ Đường càng thêm thoải mái vỗ vỗ chồng bài tập dày cộm, “Nếu cậu đã nhàn rỗi đọc chương trình học của đại học năm nhất, vậy đống bài tập này giao hết cho cậu đó.”

Bắc Thần nhìn chồng vở bài tập dày kia, không biết cô lôi từ đâu ra mà lắm vậy.

Bắc Vũ Đường chú ý đến ánh mắt cậu, hơi xấu hổ, ho nhẹ một tiếng, “Khụ, uhm... Năm nay tớ chưa từng động vào chúng nó, không ngờ mới mấy tháng không dở, nó đã thành thế này.”

Bắc Thần hiểu rõ.

“Yên tâm, tớ sẽ không bắt cậu làm không. Tớ sẽ trả tiền công cho cậu.” Bắc Vũ Đường như sợ cậu từ chối, vội vàng nói.

“Không cần.” Bắc Thần không chút suy nghĩ từ chối.

Bắc Vũ Đường lại không nghĩ như vậy, cười tủm tỉm nói: “Cần, cần mà. Nếu cậu dám từ chối, vậy chính là khinh thường tớ.” Câu cuối cùng đã hoàn toàn lộ ra bản sắc 'hung ác' của mình.

Bắc Thần bị bắt nhận tiền công.

Bắc Vũ Đường thấy cậu không phản đối, “Số tài khoản ngân hàng của cậu là gì, tớ chuyển khoản cho cậu luôn.”

“Tôi không có thẻ ngân hàng.” Bắc Thần trả lời đúng sự thật, cũng không cảm thấy quẫn bách vì mình không có thẻ ngân hàng.

“Cậu không có thẻ ngân hàng?” Bắc Vũ Đường kinh ngạc nhìn cậu.

Bắc Thần gật đầu.

“Được rồi.” Bắc Vũ Đường cũng không nói gì thêm.

Bắc Thần nghĩ cô sẽ cho qua như vậy, nào ngờ hôm sau, Bắc Vũ Đường đặt một tấm thẻ ngân hàng lên bàn cậu.

“Này, đây là thẻ ngân hàng của cậu, mật khẩu là sinh nhật cậu nhé.”

Bắc Thần nhìn tấm thẻ ngân hàng kia, nửa ngày vẫn chưa hồi thần.

Bắc Vũ Đường thấy cậu ngây ngốc như vậy, dùng một ngón tay nâng cằm cậu lên, cười xấu xa, “Đừng cảm động quá nhé. Nếu muốn báo đáp tớ, không cần lấy thân báo đáp đâu, chỉ cần làm hết bài tập cho tớ là được rồi.”

Bắc Thần nhìn đáy mắt ngậm cười của cô, nụ cười đó rất đẹp, đẹp đến mức cậu muốn bảo vệ nó mãi.

-

Trương Phương nhìn Bắc Thần đang sững sờ, mày hơi nhăn lại.


Chẳng lẽ nó lại đột nhiên đổi ý, không muốn cho bà ta tiền nữa?

Trương Phương cẩn thận gọi, “Thần Thần, Thần Thần.”

Bắc Thần tỉnh táo lại, nói với bà ta, “Chờ một lát.”

Bắc Thần đi vào máy ATM, đây là lần đầu tiên cậu sử dụng thẻ ngân hàng thế này, khi nhìn thấy con số 100.000 trong thẻ, cậu hơi sửng sốt.

Sao nhiều tiền vậy!

Bắc Thần không lấy hết mà chỉ lấy 10.000 ra.

10.000 chắc đủ để mẹ chống đối người đàn ông kia một thời gian.

Lấy tiền ra, Bắc Thần trực tiếp đưa 10.000 cho mẹ mình.

Trương Phương nhìn xấp tiền dày trong tay, cảm giác thật nóng bỏng. Quả nhiên đúng như lời Bắc Quốc Vinh nói, đi theo đại tiểu thư có tiền kia, thằng nhãi này thể nào cũng vớt được không ít tiền.

Giờ nó mới đi theo đại tiểu thư kia một thời gian mà đã lấy được nhiều tiền như vậy. Thời gian càng dài, vậy chẳng phải tiền sẽ càng nhiều sao.

Trương Phương dền dứ, “Nhiều quá, con cho mẹ hết thì con dùng cái gì. Mẹ lấy từng này là đủ rồi.”

Trương Phương rút mấy tờ trong xấp tiền ra, còn lại đẩy trả hết cho Bắc Thần.

“Mẹ cầm đi. Chỗ con có ăn có uống, không cần dùng đến tiền.” Bắc Thần đẩy hết tiền về tay bà ta, “Tiền này mẹ cất đi, đừng đưa cho ông ta nhiều quá.”

Đôi mắt Trương Phương ướt ướt, gật đầu.

“Con phải tự chăm sóc tốt bản thân đấy.” Trương Phương lưu luyến không rời nhìn cậu.

Bắc Thần gật đầu, nhìn bà ta rời đi.

Trương Phương vừa đi được một đoạn, trên mặt nào còn không tha, trong mắt tràn đầy tính kế.

Bà ta nhìn xấp tiền dày cộm trên tay, nở nụ cười đắc ý.

Giờ thằng nhãi kia leo lên được đại tiểu thư, sau này bà ta cũng không cần ra ngoài làm việc nữa, cứ trực tiếp đến chỗ nó lấy là được.

Trương Phương vừa lòng rời đi.

Đến khi Bắc Thần về, Bắc Vũ Đường hỏi: “Không có việc gì chứ?”

Bắc Thần lắc đầu, “Không có việc gì.”

“Hẳn là mẹ cậu nhớ cậu nên đến thăm cậu. Cô ấy có mang đồ ăn ngon cho cậu không?” Bắc Vũ Đường cười tủm tỉm, nhìn về phía tay cậu, thấy hai tay cậu trống trơn thì cười xấu hổ, “Haha, mẹ cậu nhất định bận quá nên quên mang cho cậu thôi.”

Bắc Thần lại vì lời cô mà biểu cảm hơi cứng lại, trong lòng như có gì đó phun trào ra, nhưng rất nhanh đã bị cậu ấn xuống.

Cậu không muốn suy nghĩ sâu, cũng không muốn nghĩ theo chiều hướng đó.

Bắc Vũ Đường sắc bén chú ý được sự giãy giụa chợt xuất hiện trong mất cậu, môi hơi cong lên.

Chuyện này vội cũng không được, từ từ để cậu cảm nhận được mẹ cậu có thật sự quan tâm, yêu thương cậu như cậu nghĩ không. Quen rồi, lại phát hiện, cũng không đến mức chịu đả kích quá lớn.

Ngày đó, trên đường đi WC, Bắc Thần bị một đám người chặn đường, người dẫn đầu rõ ràng là Hoàng Hiên.

“Bắc Thần, đi theo bọn tao lên sân thượng.” Hoàng Hiên trực tiếp ra lệnh.

Bắc Thần nhìn họ, ánh mắt lạnh lùng, chỉ nhàn nhạt liếc qua Hoàng Hiên một cái rồi hờ hững thu hồi tầm mắt, tách hai người đang chặn trước mặt ra.

Đám người Hoàng Hiên hoàn toàn không ngờ Bắc Thần lại dám làm như thế, đặc biệt là Hoàng Hiên. Bắc Thần làm lơ hắn giống như đang khiêu chiến với hắn vậy.

“Mẹ nó, dám lơ ông mày!” Hoàng Hiên mắng chửi một câu, ra lệnh cho những người khác, “Dạy dỗ nó thật tốt cho tao!”

“Mấy người đang làm gì?” Cuối hành lang, tiếng quát chói tai của Bắc Vũ Đường vang lên.

Tất cả mọi người không dám động.

Hoàng Hiên thấy Bắc Vũ Đường đến, lập tức thu hồi bộ dáng hung thần ác sát, tươi cười ấm áp.

Trước khi Bắc Vũ Đường đến gần, Hoàng Hiên thấp giọng nói, “Bắc Thần, mày chính là thằng phế vật chỉ biết trốn sau lưng con gái.”

Đáy mắt Bắc Thần xẹt qua tia sáng lạnh.

“Giờ Vũ Đường che chở mày, tao không động vào mày. Nhưng luôn sẽ có lúc mày đi mình, lúc đó chính là lúc mày chết. Phế vật.” Hoàng Hiên cắn mạnh hai chữ 'Phế vật'.

Đôi tay rũ xuống bên người Bắc Thần hơi cong lại, trong lòng bàn tay là một năng lượng khủng bố.

Lúc họ nói chuyện, Bắc Vũ Đường đã đến gần.

Ánh mắt cô bất thiện nhìn thoáng qua đám người, đặc biệt là Hoàng Hiên, “Hoàng Hiên, có vẻ cậu không để tôi vào mắt quá nhỉ. Bắc Thần là người của tôi, cậu dám động vào cậu ấy?”

Hoàng Hiên vẻ mặt vô tội nói: “Oan uổng quá, tớ đâu dám đâu. Chỉ là vừa lúc gặp thôi mà, đúng không?”

Hoàng Hiên quay đầu nhìn Bắc Thần, ánh mắt mười phần cảnh cáo.

Hắn còn lo cậu sẽ không phối hợp, nào ngờ Bắc Thần lại gật đầu, “Đúng vậy.”

Hoàng Hiên thấy cậu phối hợp như vậy thì cười vừa lòng.

Hừ, đúng là một kẻ yếu đuối!

Một kẻ yếu đuối sao xứng đứng bên Vũ Đường.

Ánh mắt Bắc Vũ Đường đảo quanh hai người họ, Bắc Thần phối hợp như vậy khiến đáy lòng cô hơi trầm xuống, luôn có cảm giác chẳng lành.

“Vũ Đường, sao tớ dám động vào người của cậu chứ.” Hoàng Hiên cười nói.

Bắc Vũ Đường trừng hắn cảnh cáo, “Tốt nhất là như vậy. Các cậu động đến cậu ấy chính là động đến tôi.”

Câu cuối cùng không chỉ là lời cảnh cáo riêng Hoàng Hiên mà là cảnh cáo cả những người khác nữa.

Bắc Vũ Đường vươn tay kéo Bắc Thần rời đi.

Hoàng Hiên âm trầm nhìn chằm chằm hai người rời đi.

Tên tiểu bạch kiểm âm hồn không tan kia, sớm muộn cũng sẽ có ngày bị hắn thịt!

-

Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ, đèn ở Nghê Hồng lập loè, cuộc sống về đêm đã bắt đầu. Trước cửa câu lạc bộ đêm lớn và náo nhiệt nhất thành phố đều là xe hơi sang trọng dừng lại.

Lúc rạng sáng, một đám thiếu niên trẻ tuổi từ câu lạc bộ ra, ai về xe nấy.

Hoàng Hiên lảo đảo lắc lư mở cửa xe, xe nhanh chóng rời khỏi câu lạc bộ, vào nội thành. Khi hắn đến nội thành, không được vài phút, trước xe đã xuất hiện thứ gì đó, sau đó nghe tiếng dường như có gì đó đâm vào xe.

Hoàng Hiên giẫm mạnh chân phanh, tiếng bánh xe ma sát mặt đường chói tai vang lên, xe vững vàng dừng lại. Hoàng Hiên vỗ đầu mình, híp mắt đi lên trước, dưới ánh đèn xe, một bóng người mặc áo choàng đen ngã trên đất.

Hoàng Hiên nhăn mày lại, cởi dây an toàn, xuống xe đi về phía người nọ.

Khi hắn tới gần người nọ rồi, đang định xem người đã chết hay chưa, người đó lại bất ngờ đứng dậy, xoay ngược bay thẳng về phía hắn, một đôi tay mạnh mẽ thon dài bóp lấy cổ hắn.

Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ khiến Hoàng Hiên bị doạ sợ, hắn còn chưa tỉnh táo hẳn, mãi đến khi đau đớn từ cổ truyền đến và ngực không thở được khiến hắn hoàn toàn tỉnh rượu.

Hoàng Hiên hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt, một bộ áo choàng đen, trên mặt mang theo mặt nạ đen, chỉ có đôi mắt lạnh lẽo lộ ra.

“Mày... Mày muốn làm gì?” Hoàng Hiên cảm nhận được mùi vị của cái chết, khiến sự sợ hãi của hắn trỗi dậy.

Đối phương không trả lời, đôi mắt lạnh lẽo không chút tình cảm nhìn hắn, giống như là nhìn một con cá chết. Ngón tay người đó từ từ bóp lại, Hoàng Hiên cảm giác như mình sắp tắt thở, không, chính xác mà nói thì trước khi tắt thở, cổ hắn sẽ bị người nọ bóp gãy.

“Không, không, đừng giết taa!”

Sát ý trong mắt đối phương rất rõ ràng, không chút che giấu.

“Tao... Tao có thể cho mày rất nhiều... Rất nhiều tiền. Đừng... Đừng giết tao!” Hoàng Hiên sợ đến mức nước mắt nước mũi chảy ròng.

Khi bị cái chết uy hiếp, hắn không còn là ác bá vườn trường không ai bì nổi kia nữa.

Không biết có phải lời hắn nói có tác dụng hay là vì nguyên nhân khác, người đàn ông mặc đồ đen ném hắn ra, người hắn bị ném bay, đập vào mui xe, rồi ngã mạnh xuống đất.

Hoàng Hiên cảm giác xương cốt toàn thân đều đau, đâu đến mức hắn không tự giác co người lại.

Nhìn thấy người đàn ông mặc đồ đen kia từ từ tới gần, Hoàng Hiên bất chấp đau đớn, cuống quýt bò dậy muốn bỏ trốn. Hắn vừa đứng dậy, người kia đã đến trước mặt hắn.

Hoàng Hiên liên tục lùi về sau, cuối cùng đụng phải mui xe, không còn đường trốn.

“Mày... Mày đừng qua đây!” Hoàng Hiên hoảng sợ nhìn người đàn ông trước mắt.

Đôi đồng tử lạnh lùng tối tăm của người đàn ông nhìn chằm chằm hắn, tay người đó nâng lên, sau đó Hoàng Hiên cảm giác thân thể mình bị khống chế bay về phía người đó.

Sao lại như vậy?! Thế này rốt cuộc là thế nào!

Hoàng Hiên hoảng sợ.

“Mày... Mày đã làm gì tao?” Hoàng Hiên sợ hãi nhìn người trước mắt.

Người đàn ông không để ý đến hắn, nâng tay bắt lấy tay hắn.

“Mày định làm gì?” Hoàng Hiên muốn chạy trốn, nhưng thân thể bị người kia khống chế, hoàn toàn là con cá nằm trên thớt.

“Tao nói cho mày biết, tao là người nhà họ Hoàng, mày dám làm gì tao, gia tộc tao sẽ không bỏ qua cho mày!” Hoàng Hiên cầu nguyện gia tộc mình có thể khiến người nọ kinh sợ.

Người đàn ông không nói gì, chỉ dùng hành động đáp lại.

Hoàng Hiên cảm thấy tay mình đau đớn, nỗi đau như từng chút cưa tay hắn ra vậy, đau đến quên cả thở, mồ hôi như hạt đậu chảy xuống.

“A!!!!” Tiếng hét thảm thiết vang lên trong màn đêm yên tĩnh.

Hoàng Hiên trợn mắt, đau đến ngất xỉu.

Người đàn ông lành lạnh nhìn hắn một cái, cũng không quan tâm hắn có ngất hay không. Người đó năm một tay khác, giống như tay kia, hoà tan từng chút một.

Hoàng Hiên đã ngất đi vẫn run rẩy, xử lý xong hai tay, người kia nhắm về phía hai chân, khi chân bị hoà tan, Hoàng Hiên đau đến tỉnh.

“Ahhh!!!!!” tiếng kêu thảm thiết từ miệng hắn phát ra, rất nhanh sau đó, hắn lại ngất đi.

Người đàn ông hoà tan toàn bộ tay chân hắn xong, phía xa truyền đến tiếng ô tô. Người đó xoay người vào rừng cây, nháy mắt biến mất trong màn đêm.

Hôm sau, Bắc Vũ Đường và Bắc Thần vẫn như bình thường, ăn sáng xong thì đến trường học. Trên xe Bắc Vũ Đường vẫn ríu rít nói chuyện, Bắc Thần yên lặng lắng nghe.

Tới trường học rồi, Bắc Vũ Đường nhanh chóng cảm nhận được không khí trong trường khác đi, sau đó biết được chân tướng từ miệng các học sinh trong trường.

“Các cậu nghe gì chưa? Hoàng Hiên bị kẻ xấu tập kích, giờ đang sống chết không biết trên giường bệnh đấy.”

“Không thể nào. Ai mà to gan thế, dám ra tay với Hoàng Hiên?”

“Cậu truyền tin giả hả?” Có người không tin.

Người bên cạnh lập tức nói, “Chuyện đó là thật.”

Người xung quanh nghe thế, đều hít một ngụm khí lạnh.

Họ thật sự bị tin này doạ sợ.

Hoàng Hiên chính là người của bát đại gia tộc, ai dám xuống tay với hắn. Ra tay với hắn, chính là trắng trợn đánh mặt Hoàng gia. Người xuống tay nhất định sẽ bị Hoàng gia trả thù.

“Tôi đoán nhất định là người của bát đại gia tộc, bằng không ai dám động thủ với Hoàng Hiên, lại không phải ngại mình sống lâu quá.” Có người suy đoán.

“Hoàng gia không hợp với Hạ Hầu gia và Lăng gia, tám chín phần mười là hai nhà này ra tay.” Có người suy đoán.

Đương nhiên cũng có những ý kiến bất đồng, “Vậy cũng chưa chắc. Nói không chừng là mấy nhà khác đâu. Có một chiêu gọi là 'Châm ngòi ly gián', cố ý gây ra mâu thuẫn giữa ba nhà, sau đó làm ngư ông đắc lợi.”

“Chắc chắn không thể nào là Hạ Hầu gia. Hạ Hầu gia dù có đối phó với Hoàng gia cũng sẽ không ra tay với Hoàng Hiên.”

“Ngu ngốc, Hoàng Hiên có thân phận gì? Cùng lắm chỉ là một con cháu trực hệ, căn bản không có bao nhiêu cân nặng. Muốn châm ngòi ly gián bằng cậu ta thì căn bản không có tác dụng gì. Nếu thật sự muốn châm ngòi nội đấu thì phải ra tay với các cấp cao mới đúng. Hoàng Hiên còn chưa đủ tư cách đó.”

Một chàng trai đeo kính văn nhã sắc bén phân tích.

Người ở bên nghe vậy đều cảm thấy có đạo lý, “Vậy theo cậu sẽ là ai?”

“Theo suy đoán, người nọ hẳn phải nhằm vào Hoàng Hiên, mà không phải gia tộc sau lưng cậu ta. Tổng hợp những điều kể trên, người ra tay với Hoàng Hiên, tám chín phần là người từng có xung đột với cậu ta.” Chàng trai văn nhã chắc chắn nói.

Học sinh xung quanh đều gật đầu tán đồng, sau đó một đám bắt đầu liệt kê những người từng xung đột với Hoàng Hiên, xem ai là người có khả năng là hung thủ nhất.

Trong đó một người dùng ngón tay đếm kỹ những người xung đột với Hoàng Hiên, “Âu Nam, Lăng thiếu, Hạ Hầu Nhất Minh,...”

Người nọ một hơi đếm được bảy tám người, những người đó có ai mà không phải thiên chi kiêu tử, gia tộc đều là tiếng tăm lừng lẫy.

Đột nhiên, có người cắm một câu, “Cậu quên một người rồi.”

Người nọ nghi hoặc hỏi, “Ai?”

“Bắc Thần.” Học sinh xen ngang nói thẳng ra, những người khác nghe tên Bắc Thần đều bật cười ha ha.

“Cậu đừng có đùa nữa đi. Tên Bắc Thần hèn nhát dựa vào Bắc tiểu thư chống lưng kia còn không có can đảm đi trả thù Hoàng Hiên đâu.”

Những người khác đều sôi nổi gật đầu đồng ý.

Trong danh sách đối địch với Hoàng Hiên, muốn nói ai không có khả năng là hung thủ nhất, mười người thì chín người sẽ nói là Bắc Thần.

Bắc Vũ Đường nghe đoạn đối thoại của họ, sắc mặt âm trầm xuống.

Có lẽ họ không biết là ai ra tay, nhưng mà cô biết, còn cả Bắc Thần rõ ràng trong lòng.

Đám người kia bừng bừng hứng thú bàn luận, có người tinh mắt phát hiện người phía sau, sợ quá ngậm miệng luôn, đồng thời còn ra hiệu ánh mắt cho bạn. Những người khác nhận ra, vì tò mò mà quay ra sau nhìn xem.

Thấy Bắc Vũ Đường và Bắc Thần ở sau thì sắc mặt họ đều thay đổi.

Toàn bộ người trong học viện Thiên Thánh đều biết Bắc Vũ Đường là người bênh vực người mình, vừa rồi họ đã nói một vài lời về Bắc Thần, quả là khiến mấy người sợ trắng mặt, đặc biệt là chú ý thấy sắc mặt âm trầm của Bắc Vũ Đường, họ càng sợ toát mồ hôi lạnh.

“Uhm... Bắc tiểu thư... Chúng tôi... Chúng tôi chỉ nói thôi. Thật sự không có ác ý.”

“Đúng... Đúng... Đúng vậy, chúng tôi không có ác ý.”

Bọn họ tưởng mình nói xấu Bắc Thần khiến cô không vui, ngay cả Bắc Thần cũng nghĩ vậy, chỉ có mình Bắc Vũ Đường biết cô như vậy là vì chuyện Hoàng Hiên.

Cuối cùng cậu vẫn ra tay.

Từ sau khi cậu thức tỉnh dị năng, mỗi ngày nơi Bắc Thần xuất hiện nhiều nhất chính là phòng tập thể hình.

Cậu đang không ngừng rèn luyện thân thể, không ngừng tăng cường thể chất. Tất cả đều vì cậu muốn mạnh lên.

Bắc Vũ Đường hy vọng cậu có sức mạnh tự bảo vệ mình, muốn nhìn thấy cậu không còn bị bắt nạt, nhưng mà đáy lòng cô luôn lo lắng, sợ cậu giết chóc quá nhiều, sẽ dần mất khống chế, cuối cùng bước lên đường xưa.

Bắc Thần thấy sắc mặt cô không tốt, trong lòng ngòn ngọt.

Cô để ý cậu, nhận ra điều này khiến cậu rất vui.

“Đi thôi.” Bắc Thần không muốn lại để cô ra mặt chống lưng cho mình nữa, sau này cô chỉ cần đứng sau cậu là được, những cái khác, cậu sẽ tự giải quyết.


Bắc Vũ Đường bị Bắc Thần nắm tay kéo đi, đám người kia thấy họ đi rồi, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Bắc Vũ Đường gọi cho Hoàng Oanh, rất nhanh đã có người nghe máy.


“Hoàng Oanh, chị nghe nói chuyện anh trai em. Giờ cậu ta sao rồi?” Bắc Vũ Đường dò hỏi.


Bắc Thần ở bên nghe Bắc Vũ Đường gọi điện hỏi chuyện Hoàng Hiên, mày không tự hiểu nhăn lại, đáy lòng như có xúc động muốn cướp di động của cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK