“Lão Bắc, chẳng lẽ ông không biết con ông và Tư đại thiếu gia ở Tứ Cửu đang yêu nhau à?” Có người kinh ngạc hỏi.
Cha Bắc nghe mà trợn to đôi mắt
Vũ Đường và Tư đại thiếu gia yêu nhau lúc nào?!
Cha Bắc hận không thể đi tìm con gái hỏi cho rõ ràng ngay và luôn, nhưng mà giờ trước mặt nhiều người như vậy, nếu ông nói không biết, vậy chẳng phải người cha như ông mờ nhạt quá sao.
Cha Bắc cười ha ha, “Trêu mọi người thôi. Sao tôi có thể không biết được.”
Má, ông không biết thật mà!
Những người khác nghe cha Bắc nói thế, một đám trêu ghẹo cha Bắc không phúc hậu, còn thích trêu chọc họ.
Cha Bắc nghe họ nói, thế giới nội tâm lại rất rối rắm.
Lúc ông không ở nhà, con gái lại làm ra chuyện kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp sợ nữa rồi!
Tư đại thiếu gia, đó là một tôn đại Phật đấy!
Con gái mình sao lại trở nên lợi hại như vậy nhỉ, trước thì đổ thạch kiếm tiền, sau thì yêu đương với một vị tôn đại Phật.
Đậu má, ông sắp không nhận ra con gái mình đến nơi rồi đây này!
Không được, hội nghị kết thúc, cần về nhà một chuyến, còn phải bảo vợ, để bà ấy nhanh chóng từ nước ngoài về, công việc giao cho người khác cũng được. Bằng không, ông thật sự sợ, lần sau nghe tin của con gái, hẳn cháu ngoại ông cũng có luôn rồi.
Cha Bắc cảm thấy vô cùng dày vò tiếp tục tham dự hội nghị, tâm tư lại đã chạy đến bên cô con gái không bớt lo của mình. Không đúng, là quá ngoan ngoãn, ngoan đến mức ông cực kỳ nghi ngờ con bé không cần cha mẹ như mình nữa!
Con gái trưởng thành, sắp phải gả cho người ta, không hiểu sao lại thấy thật đau lòng.
Hội nghị vừa kết thúc, cha Bắc lập tức gọi cho con gái, điện thoại vừa nối máy, ông đã gấp gáp hỏi, “Đường Đường, con quậy cùng Tư đại thiếu gia từ lúc nào? Tư đại thiếu gia không phải người con có thể chọc được, nếu cậu ta không có ý với con, con đừng có mà ngớ ngẩn đấy.”
Từng có người vì trèo lên Tư đại thiếu gia, cố ý thả ra một vài lời đồn đãi khiến người ta hiểu lầm, muốn dùng mấy lời đồn để trèo lên Tư Trần. Thời gian đó không thấy Tư thiếu gia làm sáng tỏ, mọi người còn tưởng là thật.
Nào ngờ, qua hai tháng, gia tộc của người phụ nữ kia bị phá sản, kết cục rất thảm.
Trước đó sóng yên gió lặng, bởi vì người Tư gia chờ Tư Trần tự mình về xử lý.
Có vết xe đổ này, nào có ai dám mạo hiểm truyền scandal với Tư Trần.
Giờ nghe tin con gái mình và Tư thiếu gia có scandal, ông sợ sắp bị doạ ra bệnh tim rồi đây này, chỉ sợ con gái mình luẩn quẩn trong lòng rồi làm chuyện ngu ngốc gì thôi.
Cha Bắc không ngừng cố gắng khuyên bảo, hoàn toàn không cho đối phương cơ hội lên tiếng, trong suy nghĩ của ông, Tư Trần là khối băng vạn năm, chắc chắn là chướng mắt con gái mình rồi.
Ack, thật ra cũng không phải ông bảo là con gái ông không đủ ưu tú, mà là đối phương quá ưu tú. Là người thì vẫn nên tự hiểu lấy mình, ông chỉ sợ Tư Trần người ta chỉ lơ đãng một cái, khiến con gái mình hiểu lầm, khiến người bên ngoài cũng hiểu lầm, cuối cùng trở thành scandal, vậy chẳng phải quá oan uổng sao.
Đương nhiên, vì ngăn con gái luẩn quẩn trong lòng, coi trọng người ta, ông cần phải bôi đen người nọ một chút, “Đường Đường, con đứng nhìn Tư đại thiếu gia đẹp trai, năng lực không tệ, đó chỉ là mây bay thôi. Con ngẫm lại mà xem, vì sao nhiều năm như vậy rồi mà cậu ta không kết hôn? Còn không có một người bạn nào là nữ. Cha nghe nói, có thể cậu ta là gay. Con đừng ngây ngốc mà chìm sâu vào, không có hạnh phúc đâu con.”
Cha Bắc nói một hơi, cảm thấy bụng khí nghẹn trong lòng tiêu tan đi không ít.
“Đường Đường, con nghe cha nói một câu, chúng ta vẫn nên đừng chọc vào người Tư gia.” Cha Bắc thấm thía nói.
Nói xong, ông chờ con gái mình trả lời.
“Bác trai.” Giọng nói đê đê trầm trầm của Tư Trần truyền qua điện thoại vào tai cha Bắc.
Cha Bắc đột nhiên nghe giọng nói kia, rùng mình một cái.
Này... Người này sẽ không phải Tư Trần chứ?!
Đừng có mà trùng hợp như thế chứ!
“Chào bác trai. Cháu là Tư Trần.” Tư Trần giới thiệu.
Cha Bắc ngốc tại chỗ, biểu cảm cứng đờ, đầu óc trống rỗng.
“Cháu không phải gay, cháu rất yêu Đường Nhi.” Tư Trần bình tĩnh giải thích, anh cảm thấy cần phải tự chứng minh bản thân mình trong sạch, nếu không cha vợ hiểu lầm mình là gay, không cho hai người ở bên nhau, vậy thì sẽ rất phiền toái.
Tuy rằng là ai cũng không thể ngăn cản họ ở bên nhau, nhưng mà vẫn cần được cha mẹ hai bên chúc phúc. Vậy nên Tư Trần vô cùng nghiêm trang và nghiêm túc bảo vệ thanh danh của mình.
“Đường Đường là người vợ cháu nhận định. Dù bác có đồng ý hay không, cô ấy cũng sẽ là vợ của Tư Trần cháu.” Tư Trần cảm thấy hẳn là phải biểu đạt quyết tâm của bản thân với cha Bắc, đỡ đến lúc ông ấy muốn chia rẽ uyên ương một cách vô ích.
Tư Trần thấy cha Bắc không nói gì, sợ ông không nghe rõ lời mình muốn nói, lại lặp lại, “Bác trai, cháu không phải gay, cháu yêu Đường Nhi.”
Cha Bắc rốt cuộc tỉnh lại từ nỗi khiếp sợ, hoảng loạn lại hàm hồ nói: “À... Ừ, bác còn có việc.”
Tư Trần đang chuẩn bị lễ phép chào một tiếng, nào ngờ điện thoại đã truyền đến tiếng tút tút.
“Ai gọi thế anh?” Bắc Vũ Đường nói vọng từ phòng tắm ra.
Tư Trần bình tĩnh trả lời: “Cha em.”
Bắc Vũ Đường đi ra khỏi phòng tắm, đầu bọc khăn lông. Tư Trần tiến lên, gỡ khăn lông trên đầu cô ra, lau tóc giúp cô.
“Vừa rồi hình như em nghe anh nói anh gay cái gì đó? Rốt cuộc hai người nói gì thế?”
Tư Trần nhẹ giọng nói: “Hình như bác trai hiểu lầm anh, nhưng mà, em yên tâm, anh giải thích rõ ràng rồi. Bác trai rất thông tình đạt lý, sẽ không làm ra việc chia rẽ uyên ương.”
Vừa mới nói rõ ràng như vậy, hẳn là bác trai hiểu. Nếu mà còn không hiểu, anh sẽ......
Bên kia, cha Bắc ngắt điện thoại xong, cả người dại ra, khiến thư ký ngồi ở ghế phụ lo lắng không biết có phải ông khó chịu ở đâu không.
“Bắc tổng, ngài sao vậy?” Thư ký trưởng nhẹ giọng gọi.
“Bắc tổng.”
“Bắc tổng.”
Thư ký trưởng liên tục gọi ba câu, cuối cùng cũng đánh thức được cha Bắc. Cha Bắc nói với tài xế ngồi ghế trước, “Đến sân bay.”
Xe tiếp tục lăn bánh, trong lòng cha Bắc không thể nào bình tĩnh nổi.
Trời ạ! Con gái ông thật sự gặp được cục xương khó gặm của Tư gia kia rồi. Chỉ là, hình như vừa rồi ông nói linh tinh rồi, thằng nhóc kia hẳn sẽ không ghi hận ông rồi làm khó dễ ông đâu nhỉ?!
Cha Bắc bỗng có chút lo lắng.
Ngay sau đó, ông lại nghĩ tới câu cuối của thằng nhóc kia, lập tức có chút khó chịu.
Ồ, thằng nhãi kia dám bá đạo như thế, cẩn thận ông không gả con gái cho, đến lúc đó thì ngồi xó mà khóc nhé.
Đương nhiên, ông cũng chỉ nghĩ nghĩ mà thôi, Tư gia rất hung tàn, vị Tư đại thiếu gia kia càng hung tàn hơn.
Cha Bắc muốn trò chuyện với Bắc Vũ Đường, lần này thông minh hơn, gửi tin nhắn qua trước.
Vừa lúc Vũ Đường đang thay quần áo, Tư Trần ở đó, thấy di động nhấp nháy, mắt sắc chú ý thấy tên cha Bắc, đôi mắt lập tức tập trung lại, nhìn chằm chằm cái tin nhắn kia.
Ừ, cha vợ không gọi điện, gửi tin nhắn, lại là không lâu sau khi cuộc gọi giữa mình và ông ấy kết thúc.
Tư Trần âm thầm muốn mở tin nhắn xem có phải ông lại chuẩn bị muốn chia rẽ uyên ương hay không, nhưng mà, cuối cùng anh vẫn không làm điều đó.
Bắc Vũ Đường thay quần áo ra ngoài thì thấy người nào đó đang nhìn chằm chằm di động của mình.
“Sao vậy anh?” Bắc Vũ Đường nghi hoặc hỏi.
“Có tin nhắn.” Tư Trần bình tĩnh trả lời, chỉ là giọng anh mang theo chút khác thường.
Bắc Vũ Đường cầm di động thì thấy cha Bắc gửi tin nhắn đến, mở ra đọc.
“Đường Đường, con thật sự đang yêu đương với thằng nhóc Tư gia kia à? Cậu ta đối xử với con có tốt không, nếu không tốt, con không phải sợ cậu ta, chúng ta có thể đá cậu ta.”
Bắc Vũ Đường xem xong, cảm thấy ấm lòng.
Cô vừa ngẩng đầu thì thấy người nào đó rụt đầu về.
Bắc Vũ Đường nhìn bộ dáng có tật giật mình của anh, cảm thấy thú vị, lại không vạch trần.
Tư Trần nhìn tin nhắn gửi tới, chưa xem hết, nhưng lại thấy được đoạn cuối cùng, “Con không phải sợ cậu ta, chúng ta có thể đá cậu ta.”
Đậu má, cha vợ quyết tâm muốn chia rẽ uyên ương bọn anh đấy à?!
Bắc Vũ Đường nhắn lại cho cha Bắc một tin tức ngắn gọn, “Tư Trần rất tốt, đời này không phải anh ấy thì con không gả.”
Bắc Vũ Đường nhắn câu này cũng không che giấu, thoải mái hào phóng nằm nhoài người trước mặt Tư Trần, quang minh chính đại cho anh rình coi.
Tư Trần thấy tin nhắn của Bắc Vũ Đường, không tự giác muốn cười.
Tư Trần kích động và vui sướng, ôm chặt cô vào lòng, gối đầu lên vai cô, thì thầm bên tai cô, “Đường Nhi, Đường Nhi.”
Từng tiếng gọi, mang theo quyến luyến vô hạn và tình yêu sâu nặng.
Ba ngày sau, cha mẹ Bắc đều đã về, chuẩn bị gặp con rể tương lại. Tuy tên tuổi con rể tương lai rất nổi, nhưng mà tốt xấu gì họ cũng là cha mẹ vợ tương lai, cần phải cảnh cáo một vài, đỡ đến lúc con gái chịu thiệt.
Để chuẩn bị cho ngày gặp mặt, Tư Trần chuẩn bị từ sớm, hỏi thăm rõ ràng toàn bộ thói quen của cha mẹ vợ tương lại, tỉ mỉ chọn lựa khách sạn, vì để lại một ấn tượng ban đầu tốt, quan trọng hơn nữa, việc này chính là thể hiện sự trân trọng của anh với Đường Nhi.
Nếu không coi trọng cha mẹ vợ, sao có thể coi trọng vợ.
Bắc Vũ Đường nhìn Tư Trần bận trước bận sau, cô hoàn toàn không động tay vào.
Đến ngày gặp mặt, Tư Trần nắm tay Bắc Vũ Đường tới khách sạn, chỉ là chân trước vừa bước vào khách sạn, sau lưng đã có một chiếc xe quân dụng dừng ở cửa, một người đàn ông mặc quân trang vội chạy đến bên người Tư Trần.
“Thiếu tướng, có nhiệm vụ khẩn cấp.”
Tư Trần nhăn mày lại, có chút kháng cự với nhiệm vụ khẩn cấp này. Anh đã tắt di động để họ không làm phiền chuyện tốt của mình rồi, nào biết còn trực tiếp tìm tới cửa.
Bắc Vũ Đường buông tay anh, đẩy anh ra ngoài, “Ưu tiên việc lớn, việc nhỏ có thể lùi lại sau. Em chờ anh trở về.”
Tư Trần cảm thấy có lỗi, cúi người nhẹ hôn lên mặt cô, “Chờ anh trở lại.”
Bắc Vũ Đường nhìn theo Tư Trần rời đi, cuối cùng cô thay Tư Trần xin lỗi cha mẹ Bắc. Cha mẹ Bắc đều là người thấu tình đạt lý, cũng hiểu tình cảnh của Tư Trần, không nói gì thêm.
Dò hỏi chuyện của hai người xong, nghe con gái bảo đảm nhiều lần là Tư Trần thật sự yêu cô, hai người mới yên tâm hơn nhiều.
Tư Trần đi rồi, Bắc Vũ Đường lại dời lực chú ý của mình về tên Trần Phi Phong.
Khi cô biết người phục vụ lúc trước và Trần Phi Phong đã dính lại với nhau, chỉ cảm thấy tên này đúng là ngựa đực, mà đám phụ nữ này cũng kỳ quái, lần đầu gặp mặt đã có thể lên giường, lên giường xong thì lại yêu Trần Phi Phong đến chết đi sống lại.
Bắc Vũ Đường chỉ có thể lý giải chuyện không khoa học này là do vầng hào quang nam chủ quấy phá.
Trong thời gian Bắc Vũ Đường không đối nghịch với mình, Trần Phi Phong sống khá tốt, thường xuyên đến các nơi đổ thạch, thừa xuyên mua nguyên thạch về, đôi khi cắt ngay tại chỗ, đều là ngọc cao cấp.
Điều này khiến giới ngọc thạch càng tán thành khả năng của Trần Phi Phong, thậm chí hắn còn đánh bại một Thái sơn Bắc đẩu trong giới ngọc thạch ngày xưa, khiến danh khí của hắn càng lên đến đỉnh điểm.
Bắc Vũ Đường nắm rõ tất cả, lại không ngăn cản, mặc hắn phát triển, thậm chí còn âm thầm đẩy hắn, khiến danh khí của hắn ở giới ngọc thạch càng thêm vang dội.
Bởi vì Trần Phi Phong danh khí tăng vọt, ngay cả công ty của hắn cũng càng ngày càng tốt.
Lần này, Trần Phi Phong không có nhẫn không gian, y thư và võ công bí tịch, không thể giống kiếp trước, dựa vào chúng để mở rộng mạng lưới quan hệ và thế lực của bản thân, nhưng chỉ dựa vào năng lực thấu thị, hắn đã có thể hô mưa gọi gió.
Trần Phi Phong sống tốt, đồng thời cũng không từ bỏ nhẫn không gian. Cứ cách một thời gian hắn sẽ thử mở nó một lần, nhưng dù thử bao nhiêu lần cũng không có tác dụng. Điều này khiến hắn rất buồn bực, nhưng càng nhiều tiếc nuối, tiếc vì không mang ba quyển sách cổ trong không gian ra.
Bắc Vũ Đường chờ được thời cơ, bắt đầu bước hai của kế hoạch. . Truyện mới cập nhật
Bắc Vũ Đường dùng thân phận nặc danh đăng một bài viết lên diễn đàn của giới ngọc thạch, nội dung bài viết rất đơn giản, đó là kể về một vị đại sư mới của giới ngọc thạch – Trần Phi Phong.
Cô bắt đầu phân tích sự tích của Trần Phi Phong một cách khoa học.
Phân tích từ bằng cấp của hắn, hoàn cảnh sinh hoạt và làm việc ngày xưa, lại đến chuyện hắn đột nhiên xuất hiện, phân ngọc thạch rất lợi hại.
Một người chưa từng tiếp xúc với ngọc thạch, lại đột nhiên trở thành đại sư của giới ngọc thạch.
Điều này đúng là một chuyện khiến người ta khó có thể tưởng tượng.
Bắc Vũ Đường viết xong bài, xác nhận không có vấn đề gì thì mới đăng lên diễn đàn. Bài viết này khá ít người xem, nhưng không phải không có, sau đó lập tức có người nghị luận dưới bài viết.
Có người cảm thấy là hắn may mắn, có người cảm thấy chủ bài viết tìm hiểu không rõ ràng, chưa biết chừng trước kia người ta từng tiếp xúc, chỉ là người ngoài không biết mà thôi.
Bắc Vũ Đường không giải thích, chờ bài viết này hot rồi mới đưa ra chứng cứ, chứng cứ này chính là tiền lương và hoàn cảnh gia đình của Trần Phi Phong trước đây, còn có bạn bè hắn làm chứng bên cạnh.
Người chơi ngọc thạch, nếu không giàu thì không thể chơi được.
Bài viết này hot lên, đừng nói rất nhiều trang web sôi nổi đăng lại, nhiều người xem, người nghị luận cũng nhiều.
Ngay lúc này, trên mạng xã hội xuất hiện lời đồn đãi đầu tiên, nói Trần Phi Phong thật ra có một bí pháp, có thể phân biệt ngọc thạch một cách chuẩn xác tuyệt đối.
Cách nói này chỉ xuất hiện ở một bộ phận nhỏ, nhưng dần dần người bàn tán ngày càng nhiều, thậm chí có người còn phân tích kết quả cắt ngọc từ lúc Trần Phi Phong xuất hiện trong giới, tổng kết rằng nhất định hắn có bí quyết giám định ngọc thạch.
Bởi vì dù có lợi hại thì luôn có lúc thất bại, nhưng ngôi sao mới Trần Phi Phong này lại luôn thuận lợi, chưa từng thất bại, người trong giới ngọc thạch đều nguyện ý tin lời đồn này.
Tiền Vũ nhìn thấy tin tức này, gọi điện cho Trần Phi Phong.
Lúc này Trần Phi Phong đang dẫn theo Tôn Mộng Thư mua mao liêu ở Thái Miến, mỹ nhân trong ngọc, mao liêu chồng chất trước mặt đều là hàng cao cấp, với Trần Phi Phong mà nói, tất cả đều tốt đẹp. Đặc biệt là khi thấy mỗi lần tiểu mỹ nhân nhìn thấy mình vung tiền như rác đều nhìn mình bằng ánh mắt sùng bái, hắn cảm thấy vô cùng tự hào.
Trần Phi Phong bị đôi mắt đẹp nhìn đến trong lòng ngứa ngáy, không nhịn được cúi đầu cắn vào tai Tôn Mộng Thư, khiến tiểu mỹ nhân giật mình kinh hô thành tiếng, âm thanh mềm mại ngòn ngọt, câu dục vọng của hắn ngo ngoe rục rịch.
“Bé con, có phải em cố ý câu dẫn anh, khiến anh hận không thể ăn em luôn bây giờ không?” Trần Phi Phong ái muội thì thầm bên tai Tôn Mộng Thư.
Tôn Mộng Thư thẹn thùng trừng mắt, mặt mày hàm xuân, “Em... Em không có.”
Trần Phi Phong lại không nặng không nhẹ cắn vành tai cô ta, hại Tôn Mộng Thư sợ hãi kêu thành tiếng, chỉ là lần này cô ta đè giọng xuống, nhưng càng như thế thì lại càng quyến rũ.
“Còn nói không có, kêu như vậy, còn không phải là đang câu dẫn anh sao.” Trần Phi Phong xấu xa duỗi tay nắm nơi nào đó của cô ta, khiến cô ta giật mình trợn to đôi mắt.
“Không, không cần.” Tôn Mộng Thư vừa khẩn trương vừa sợ hãi, nhưng trong lòng lại mang theo chút hưng phấn.
Đang ở nơi công cộng, tuy nơi họ ở không nhiều người lắm, nhưng vẫn có không ít người, nếu bị người nhìn thấy... Khuôn mặt nhỏ của Tôn Mộng Thư đỏ bừng lên.
Trần Phi Phong liếc cái đã nhìn ra khát vọng nơi đáy mắt Tôn Mộng Thư, cười thầm, thì ra cô bé này cũng thích chơi kích thích. Cứ tưởng chỉ có Tô Mi Nhi mới phóng khoáng như vậy, không ngờ cô bé nhìn như thanh thuần cũng có tiềm chất này.
“Giờ tạm tha cho em, về lại thu thập em sau.” Trần Phi Phong không vội kích thích tiềm chất của Tôn Mộng Thư, bước đi, một ngày nào đó, hắn sẽ dạy dỗ Tôn Mộng Thư thành Tô Mi Nhi thứ hai.
Đến lúc đó, có lẽ có thể cho cô bé này và Tô Mi Nhi cùng chơi một lần.
Trần Phi Phong tưởng tượng, càng thêm ngứa ngáy khó nhịn, nhưng mà cuối cùng vẫn nhịn xuống, giờ công việc quan trọng,. Cô bé này về thì từ từ dạy dỗ.
Trần Phi Phong dùng dị năng mua hai viên nguyên thạch chứa ngọc cao cấp với giá thấp, sai người chờ nguyên thạch về.
Đúng lúc hắn định về, di động trong túi vang lên.
Trần Phi Phong nhận điện thoại, nghe được giọng nói có chút vội vàng của Tiền Vũ.
“Anh Trần, cậu lên diễn đàn ngọc thạch trong nước nhìn xem.”
Trần Phi Phong nghe hắn nói thế thì hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh xem thì biết.” Tiền Vũ cảm thấy vẫn nên để hắn tự xem cho thoả đáng.
Trần Phi Phong lấy laptop mở diễn đàn ngọc thạch lớn nhất trong nước, vừa vào đã thấy bài viết đứng top 1 – 'Đại sư mới Trần Phi Phong giới ngọc thạch có phương pháp giám định ngọc thạch bí mật'.
Tiêu đề này rất hấp dẫn người xem, chủ yếu là do Trần Phi Phong quật khởi quá nhanh, quá khiến người ta chú ý. Chuyện về hắn rất dễ dàng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.