Mục lục
Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Vân Phi Mặc

Huyết tộc có sinh mệnh vĩnh hằng, năng lực hồi phục rất nhanh, nhưng mỗi giây đều có người cứa một dao trên người cô ấy thì dù có năng lực hồi phục mạnh đến mức nào cũng không kịp khép lại, đến khi Bắc Vũ Đường thật sự bị hành hình thì người cô ấy đã không còn chỗ nào lành lặn.

Khi nước thánh vẩy lên cô ấy, khuôn mặt, cơ thể như bị axit ăn mòn, khói trắng cuồn cuộn bốc lên, máu thịt biến mất với tốc độ bình thường có thể nhìn thấy.

Cô ấy đã chết, chết rất khuất nhục.

Cô ấy hận đám người này, hận tất cả mọi người, nhưng người cô ấy hận nhất là Ise và gia đình cô ta, nếu không vì Ise và người nhà cô ta động tay, cô ấy sẽ không bị buộc rơi vào đường cùng.

Thật ra trong thâm tâm, cô ấy càng hận bản thân, hận bản thân cô còn chưa để mẹ có ngày nào hưởng phúc, còn bị mình liên luỵ, cuối cùng không được chết già.

"Nhiệm vụ lần này là gì?"

Khi cô nói xong, trước mặt xuất hiện một bóng người. Cô ấy mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản và chiếc váy jean bình thường, mặt trái xoan, ngũ quan tinh tế xinh xắn, nếu không có vết bớt trên mặt, cô ấy càng là một mỹ nhân.

"Tâm nguyện của cô là gì?" Bắc Vũ Đường hỏi.

Nguyên chủ nhìn cô, nói rất rõ ràng, "Giết chết Ise, huỷ diệt cả gia tộc của cô ta. Đối xử thật tốt với mẹ tôi, giúp tôi làm tròn đạo hiếu."

Khi nói đến mẹ mình, một giọt nước mắt trượt xuống trên khuôn mặt cô ấy.

"Tôi là một đứa con bất hiếu, là tôi làm liên luỵ đến mẹ. Nếu không phải tại tôi, mẹ sẽ không bị ngàn người chỉ trỏ, cũng không gặp đại nạn như vậy."

Bắc Vũ Đường thấy cô ấy chìm sâu trong tự trách, không thể nào thoát ra, có chút không đành lòng, không nhịn được mà an ủi một câu, "Thật ra đây cũng không phải lỗi của cô."

"Không, là lỗi của tôi, là tôi hại chết mẹ mình."

"Người hại chết mẹ cô là Y gia, là quyền quý, là nhân tính."

Nguyên chủ vẫn luôn khóc, bóng dáng cô ấy mờ dần, mãi đến khi biến mất, cô ấy vẫn còn đang khóc.

Bắc Vũ Đường mở mắt ra thì thấy người xung quanh chỉ trỏ cô.

Hôm nay là ngày đầu tiên Bắc Vũ Đường kết oán với người ta, mà đối phương lại là nhân vật phong vẫn trong trường, nữ thần Ise. Lại nói, Ise và Bắc Vũ Đường kết oán cũng chẳng qua là vì cô ấy đi đường không cẩn thận đụng phải Ise đại tiểu thư.

Lúc ấy Ise đại tiểu thư đang cầm một cốc cafe, ly cafe kia đổ lên người cô ta.

Ise đã tát Bắc Vũ Đường một cái, sau đó phất áo rời đi.

Bắc Vũ Đường cứ tưởng mọi việc sẽ chỉ đến thế thôi, ngào ngờ hôm sau Ise tìm tới cửa, trước mặt cả lớp hắt một ly cafe nóng bỏng lên mặt Bắc Vũ Đường.

Sau ngày đó, mọi người đều biết Bắc Vũ Đường đắc tội Đại tiểu thư Ise.


Nhà cô ta là gia tộc số một số hai trong thành Era, chỉ vì Y gia có một thợ săn cao cấp bốn sao trong Công hội thợ săn. Cả đại lục chỉ có ba vị thợ săn năm sao, đủ thấy bốn sao là cao cỡ nào, nói là dưới ba người trên vạn người cũng không quá.

Thành Era là tổng hành dinh Y gia, đủ thấy được địa vị của gia tộc cô ta, nên người đắc tội Ise sao có thể sống yên bình cho được.

Trước đó Bắc Vũ Đường là người vô hình, không ai biết cô ấy, ngay cả bạn cùng lớp cũng coi cô ấy như vô hình. Nhưng sau khi dính đến Ise, không lâu sau, cả trường đã biết đến cô ấy.

Bắc Vũ Đường ăn nói khép nép xin tha, xin lỗi, nhưng Ise lại không buông tha cho cô ấy.

Khi đó Bắc Vũ Đường không hiểu, mãi đến một lần, tuỳ tùng bên cạnh Ise lộ thông tin, ngày đó ngài Eugene đến trường, vì cô ấy mà Ise bỏ lỡ không gặp được ngài Eugene nên mới chỉnh chết cô ấy.

Thật ra đó chẳng qua là giận chó đánh mèo mà thôi.

Vì đầu buổi chiều Bắc Vũ Đường đụng phải Ise, mà ba giờ chiều ngài Eugene tới trường học, cách nhau hai giờ, dù thay đồ cũng không tốn hai giờ.

Ise vì chuyện của mình mà chậm trễ, lại đổ hết mọi tội lỗi lên Bắc Vũ Đường.

Nói trắng ra là Bắc Vũ Đường xui xẻo, gặp một người ngang ngược vô lý lại còn tàn nhẫn độc ác.

Bởi vì sức ảnh hưởng của Y gia trong thành Era, Bắc Vũ Đường trước kia không ai biết đến đã trở thành nhân vật nổi tiếng trong trường, cũng là người mà mọi người tránh còn không kịp.

Lúc này nơi Bắc Vũ Đường đang ở chính là trường học, cô cũng biết rõ vì sao nguyên chủ không được chào đón, bị thương như vậy còn không ai quan tâm.

Bắc Vũ Đường thở sâu, xem ra không nhờ được ai, chỉ có thể tự mình ra ngoài đánh xe đến bệnh viện khám.

Bắc Vũ Đường kéo cả người đầy vết thương, cố sức ra khỏi trường. Cô đứng đón xe rất lâu nhưng mãi không gọi được, rõ ràng những xe đó đều là xe trống, nhưng thấy vết thương trên người cô thì không muốn chở.

Chờ nửa giờ, cuối cùng cũng có tài xế có lương tâm đưa Bắc Vũ Đường đến bệnh viện.

Bắc Vũ Đường nhắm mắt lại, bắt đầu tính kế hoạch.

Thời gian cô tới còn sớm, Bắc Vũ Đường bị Ise nhằm vào đã nửa tháng, nhưng so với một năm bị hành hạ của nguyên chủ thì như vậy đã là rất sớm.

Y gia có một thợ săn bốn sao, là một quái vật khổng lồ, rất khó vặn đổ.

Đương nhiên nếu là tân thủ thì sẽ khó, nhưng Bắc Vũ Đường là người đã trải qua mười mấy vị diện thì không, vì cô đã có kinh nghiệm rồi.

Tục ngữ có câu, nơi nào có người thì có giang hồ, nơi nào có giang hồ thì có phân tranh.

Đại lục này tuy ít thợ săn bốn sao nhưng cũng không phải chỉ có một người. Bắc Vũ Đường muốn dựa vào nhân lực và vũ lực thì chắc chắn không phải đối thủ của đối phương, nhưng đừng quên là không phải không có sự tồn tại nào địch lại thợ săn bốn sao.

Chỉ cần cô đưa lý do đủ để công kích Y gia cũng như vị thợ săn bốn sao kia đến tay đối thủ của hắn, vậy thì đâu còn cần Bắc Vũ Đường tự mình ra tay xử lý con quái vật khổng lồ đó nữa.

Mượn đao giết người là một cách không tệ.

Hẳn phe phái đối địch với nhà của Ise sẽ rất vui lòng nhận phần việc này.

Còn làm sao bắt được nhược điểm của Y gia thì còn phải dựa vào chính cô Đại tiểu thư Ise này.

Bắc Vũ Đường đã có kế hoạch rồi.

Giờ vampire kia còn chưa xuất hiện, mẹ của nguyên chủ cũng chưa bị liên lụy, tất cả đều kịp cứu vãn.

Chuyện giờ cô cần làm là khám và dưỡng bệnh.

Tới bệnh viện, Bắc Vũ Đường quen cửa quen nẻo lấy số thứ tự rồi vào khám, bác sĩ thấy vết thương trên người cô thì đã biết lý do, nhưng đây là chuyện của cô nên cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ là trước khi Bắc Vũ Đường đi thì nhắc nhở cô một câu, "Có chuyện gì thì nhớ nói với trưởng bối trong nhà."

Bắc Vũ Đường hơi mỉm cười với bác sĩ, "Vâng. Cám ơn bác sĩ."

Bắc Vũ Đường lấy thuốc, bôi thuốc mỡ trên miệng vết thương. Số tiền nguyên chủ vất vả tích luỹ chớp mắt đã cô tiêu hơn nửa. Bắc Vũ Đường cũng chẳng đau lòng chút nào.

Lên taxi, cô đọc địa chỉ tiểu khu nhà mình ra.

Nếu là lúc trước, nguyên chủ tất nhiên sẽ tiếc số tiền này.

Chuyện đầu tiên cô làm sau khi về nhà là tắm rửa sạch sẽ, sau đó bôi thuốc lên, lấy quần áo dài tay trong tủ ra mặc vào che giấu vết thương.

Những người này cũng khôn, chưa từng đánh mặt cô, vết thương đều ở trên người, có quần áo che là không nhìn ra. Đây cũng là lý do vì sao mẹ Bắc chưa từng phát hiện chuyện con gái mình gặp phải.

Tuy trước đó từng nghi ngờ, nhưng bị nguyên chủ lừa gạt vài câu cho qua, dù sao nguyên chủ trước giờ chưa từng lừa mẹ Bắc, tất nhiên bà sẽ tin lời nguyên chủ, nên giấu giếm rất lâu, đến tận khi Bắc Vũ Đường xảy ra chuyện, mẹ Bắc mới biết.

Cô nhìn đồng hồ, nửa tiếng nữa mẹ Bắc sẽ về nhà. Cô đi vào bếp, xem trong bếp có nguyên liệu gì, rồi dùng nó để nấu một bữa cơm gia đình đơn giản.

Khi Bắc Vũ Đường làm xong, ngoài cửa có tiếng mở khoá.

Mẹ Bắc vừa vào nhà đã ngửi được mùi đồ ăn, đi thẳng về phía bếp.

"Đường Đường hôm nay xuống bếp? Không phải mẹ đã bảo chờ mẹ đi làm về thì mẹ nấu à?" Mẹ Bắc vừa cảm động, vừa chua xót trước sự cần mẫn và săn sóc của con gái.

Bắc Vũ Đường học cách nguyên chủ nói chuyện, "Mẹ, mẹ quá vất vả. Sau này để con nấu cơm cho. Mẹ cũng đừng lo về việc học của con, con chắc chắn sẽ không chậm trễ việc học."

"Aizz, con đúng là."

"Như vậy nha." Bắc Vũ Đường trực tiếp vỗ bàn quyết định.

Nguyên chủ rất ít khi xuống bếp, chủ yếu là do mẹ Bắc phản đối, hơn nữa nguyên chủ còn là một cô bé nghe lời nên đương nhiên sẽ nghe lời mẹ Bắc.

"Mẹ, mau nếm thử tay nghề của con."

"Không cần nếm cũng biết Đường Đường nhà ta nấu rất ngon." Mẹ Bắc kéo ghế, Bắc Vũ Đường đặt bát cơm đầy trước mặt bà.

Ăn một miếng, đôi mắt bà sáng lên.

"Ngon lắm." Hai chữ này không phải khen cho có, mà là cảm nhận thật sự của bà.

"Đường Đường nấu rất ngon, vượt qua mẹ rồi."

"May quá, con đều làm theo sách đấy." Bắc Vũ Đường thẹn thùng nói.

Hai mẹ con thoải mái dùng bữa tối, không khí ấm áp. Thật ra vết thương trên người Bắc Vũ Đường rất đau, nhưng trước sau cô đều chịu đựng, vừa cười vừa nói việc nhà với mẹ Bắc.

Mẹ Bắc từ đầu tới cuối đều không nhận ra sự khác thường của cô.

Hôm sau, Bắc Vũ Đường ăn sáng xong thì xách cặp ra cửa. Xuống tầng, cô không đi về phía bến xe bus mà đến xóm nhỏ bên cạnh, chờ mẹ Bắc đi rồi thì quay về nhà.

Chuyện đầu tiên sau khi về nhà là gọi cho chủ nhiệm lớp, xin nghỉ bệnh.

Chủ nhiệm lớp không ngăn cản một câu nào, đồng ý luôn.

Thật ra các giáo viên đều biết chuyện Bắc Vũ Đường gặp phải, nhưng ngại Y gia nên không ai dám ra mặt giúp cô. Vậy nên khi Bắc Vũ Đường xin nghỉ bệnh, chủ nhiệm lớp mới dứt khoát đồng ý như vậy, vì đơn giản là đã biết lý do cô xin nghỉ là gì.

Bắc Vũ Đường ở nhà cũng không phải vì sợ đến trường mà là chuẩn bị dưỡng thương rồi tăng giá trị vũ lực của bản thân.

Không có sức mạnh thì đến trường đi học cũng chỉ có nước bị đánh.

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra trong âm thầm, mẹ Bắc tuyệt đối không phát hiện.

Từ sau ngày đó, Bắc Vũ Đường mỗi sáng ngoan ngoãn ra cửa, chờ mẹ Bắc đi làm rồi thì lại vòng về. Ở nhà tu luyện, tu luyện mệt thì cô sẽ lên mạng tra một số tư liệu, tìm hiểu tình huống của Công hội thợ săn, tìm hiểu các phe phái của các thợ săn bốn sao.

Trong quá trình này, vì tò mò nên Bắc Vũ Đường đã tìm hiểu cả tư liệu lịch sử ba nghìn năm trước.

Ba nghìn năm trước, huyết tộc xảy ra náo động, bắt đầu từ việc hai Công tước là Semond và Harrison đối chiến. Lúc đầu chỉ có hai Công tước này đánh nhau, nhưng dần dần có vị thứ ba gia nhập.

Có vị thứ ba thì vị thứ tư muốn tránh cũng không được, vị thứ năm tất nhiên cũng vậy.

Từ đây, huyết tộc chém giết nhau hơn một ngàn năm, quá trình rất thảm thiết, toàn bộ huyết tộc cũng vì vậy mà đại thương nguyên khi.

Trận chiến huyết tộc này chấm dứt với sự diệt vọng của Công tước Harrison.

Tứ đại công tước còn lại về cơ bản đều bị thương nặng, cần ngủ say tu dưỡng, các huyết tộc cao cấp đời thứ hai, thứ ba,... Cũng cần tu dưỡng.

Bởi vì không có huyết tộc lợi hại trấn áp, nhân tộc yên lặng vùng lên.

Thật ra, sớm trong một ngàn năm huyết tộc nội chiến, nhân tộc phản đối huyết tộc đã ngày càng nhiều, cũng càng ngày càng bản lĩnh. Khi huyết tộc cao cấp đều đã bế quan ngủ say, nhân tộc nhanh chóng quật khởi.

Vậy nên mới có thế giới vị diện hiện giờ, khiến cả thế giới thay hình đổi dạng.

Nhân tộc quật khởi đều là vì năm Đại công tước chém giết lẫn nhau.

Có rất nhiều suy đoán về chuyện năm đó, tại sao năm Đại công tước trước giờ nước sông không phạm nước giếng lại đánh nhau.

Dân gian đồn rằng Công tước Harrison giết chết người thừa kế của Công tước Semond nên hai Đại công tước mới đánh nhau.

Đương nhiên cũng có lời đồn là dã tâm của Semond lớn, muốn nuốt lãnh địa của Harrison, dù sao thì vị Công tước thứ sáu trong lịch sử cũng đã chết trong tay Semond.

Dù lời đồn thế nào thì nhân tộc quật khởi cũng là do công của Harrison và Semond.

Bắc Vũ Đường xem xong, không khỏi tấm tắc bảo lạ.

Nhất định là Harrison phái người nằm vùng bên cạnh Semond, cuối cùng bị Semond phát hiện, hoặc tên nằm vùng kia làm chuyện gì khiến Semond và Harrison rút đao chém nhau.

Dù sao thì lúc trước tên Harrison kia cũng đã định gài cô đến bên Semond.

Nếu không phải hệ thống tới kịp thì chỉ sợ con tép riu như cô phải vật lộn sống sót giữa hai Đại công tước rồi.

Đột nhiên, Bắc Vũ Đường nhớ đến một chuyện.

"Hệ thống, thế giới trước đó có điểm tích lũy không?"

[Không có.]

"Vậy chẳng phải tôi làm không công à."

Minh giả chết luôn.

"Đừng có yên lặng, tôi biết là cậu ở đó."

......

"Này này này, không được chơi xấu như vậy đâu."

"Sao hệ thống cậu có thể keo kiệt như vậy chứ?!"

"Chuyện lần này rõ ràng là do hệ thống các cậu thất trách, nên các cậu phải phụ trách. Cậu yên lặng như vậy chính là đang trốn tránh trách nhiệm đấy."

"Còn không phải mấy điểm thôi à, cậu keo kiệt thế soa?"

"Phong còn hào phóng hơn cậu."

Dù Bắc Vũ Đường có chèn ép thế nào thì Minh cũng kiên quyết giả chết không để ý đến cô.

Minh trực tiếp giả chết.

Bắc Vũ Đường nói mấy lần cũng biết là không đòi được điểm nên cũng từ bỏ dứt khoát. Nhưng trước khi im lặng thì lại vẫn không nhịn được mà chèn ép Minh một hồi.

Bắc Vũ Đường cứ dưỡng bệnh như vậy qua nửa tháng, đến khi chủ nhiệm gọi điện giục cô thì kỳ nghỉ bệnh của cô mới kết thúc.

Trong thời gian này nỗ lực, Bắc Vũ Đường đã thuần thục nắm giữ tầng một của Hàn Băng Chưởng, đám trẻ con miệng còn hôi sữa trong trường đã không còn là vấn đề nữa. Mục tiêu của cô là luyện thành tầng hai nội công tâm pháp trước khi tên vampire kia xuất hiện.

Hôm đó, Bắc Vũ Đường tỉnh lại từ nhập định, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc mặt trời phía Đông đang từ từ dâng lên, bên tai là tiếng chim kêu, chóp mũi là không khí tươi mát, tất cả đều tốt đẹp đến vậy.

Ngày tháng sau này thì sẽ không bình yên như vậy nữa.

Bắc Vũ Đường ra khỏi phòng thì đã nghe được âm thanh trong bếp.

Mẹ Bắc thấy cô ra thì quay đầu nói với cô, "Mau đi rửa mặt đi, lát nữa là có thể dùng bữa sáng rồi."

"Vâng."

Cơm sáng vẫn như ngày thường, bánh mì, sữa bò và trứng chiên, Bắc Vũ Đường uống ly sữa bò xong thì nói, "Con no rồi."

Vào phòng khách, cô đeo cặp lên, hô về phía nhà ăn, "Mẹ, con đi học đây."

"Ừ, đi đường cẩn thận."

Bắc Vũ Đường đến trạm xe bus cách tiểu khu 300m, chốc lát sau đã thấy xe mình đợi tới, cô soát vé rồi tìm vị trí phía sau ngồi xuống. Đến trạm cuối, Bắc Vũ Đường mới xuống xe.

Từ trạm cuối cách trường học mười lăm phút đi bộ.

Bắc Vũ Đường đang đi trên đường, không ít học sinh trong trường thấy cô thì đều vội trốn ra thật xa.

Lấy Bắc Vũ Đường làm tâm, bán kính hai mét quanh cô không có một bóng người.

"Đây không phải là Bắc Vũ Đường à? Hình như lâu lắm rồi không nhìn thấy."

"Tớ nghe nói là bị đàn em của tiểu thư Ise đánh thương nặng, luôn ở nhà dưỡng thương."

"Phụt, vậy mà cậu cũng tin. Cô ta rõ ràng là bị tiểu thư Ise doạ sợ đến mức không dám đi học."

"Nếu tớ là cô ta thì đã thôi học luôn rồi, nào dám ra tới nữa, mất mặt, xấu hổ."

......

Người xung quanh nhỏ giọng thì thầm, ánh mắt thường thường nhìn qua Bắc Vũ Đường. Bắc Vũ Đường tựa như không thấy, thong dong bình tĩnh đi đường, dường như mọi việc xung quanh không liên quan gì đến cô.

Dựa theo ký ức, cô tìm về phòng học của mình. Lúc này cô đang đứng ở cửa, không tiến vào.

Một nữ sinh cùng lớp thấy Bắc Vũ Đường đứng ở cửa không vào thì bất mãn thúc giục, "Vào nhanh lên."

Nói rồi, cô ta định đẩy cô.

Bắc Vũ Đường như mọc mắt phía sau, nghiêng người sang bên, tránh tay cô ta, mà nữ sinh kia cũng không may, vì dùng sức quá mà đổ người về phía trước, tay đẩy cửa ra, nửa người cô ta cũng vì cửa mở ra mà đổ gục xuống.

Một chậu nước trên đầu không có giá đỡ đổ xuống, cả đám vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Bắc Vũ Đường liếc mắt nhìn người chật vật trên đất, không có đồng tình, bình tĩnh đi qua cô ta vào lớp học.

Học sinh trong phòng thấy Bắc Vũ Đường xuất hiện thì đều tịt, nhìn cô bằng ánh mắt khó tin.

Sao cô lại êm đẹp đứng đây? Người trên đất là ai?

Mọi người nhất trí nhìn về phía người trên đất.

Người trên đất đã ngốc ngớ người, mãi nửa ngày sau mới bò dậy. Khi thấy mình chật vật như vậy thì ngoan độc nhìn Bắc Vũ Đường.

Đáng chết, đều tại cô, là do cô hại mình!

Lena chật vật bò dậy, "Bắc Vũ Đường, tao sẽ không để mày yên đâu!"


Bắc Vũ Đường nhún vai, vô tội nhìn cô ta, "Còn không phải tại cô không có mắt, đẩy cửa đi vào à? Sao lại trách tôi?"


Lena tức giận tiến lên, Bắc Vũ Đường lại liên tục lại sau, một tay bịt mũi, cau mày nói, "Tôi đề nghị cô cách xa tôi chút rồi nói chuyện, người cô thối lắm."


****


Roro: Người Y gia là người nhà con nhóc Ise kia ấy, ở bản convert tên nó là Y Ti nên gia đình Y Ti là Y gia:3

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK