Ngọc Trúc tức xanh mặt, nhìn Tiểu Tử Mặc bằng ánh mắt sắc bén như dao, hận không thể băm vằm bé ra.
Tần Vũ Hiên nhịn, điều chỉnh tốt cảm xúc thì ra vẻ tiêu sái cười to, "Có ý tứ, đúng là có ý tứ."
Tiểu Tử Mặc mộng bức nhìn Tần Vũ Hiên đang cười vô cùng vui vẻ kia.
Bắc Vũ Đường ở bên cảm thấy cái miệng nhỏ của con mình hư ghê, nhưng nàng lại thích bé hư như vậy. Giờ không thể diệt hắn, báo thù cho Bắc gia, giờ chọc giận hắn, khiến hắn bực bội, coi như tính lãi trước.
Bắc Vũ Đường vô cùng thoải mái bổ thêm một đao, "Mặc Nhi, sao con có thể nói vậy, mau xin lỗi Tần thiếu gia đi."
Tần Vũ Hiên nghe Bắc Vũ Đường nói câu này, khoé môi run rẩy.
Ha hả!
Cuối cùng hắn cũng hiểu bản lĩnh khiến người ta nghẹn này của thằng nhóc từ đâu mà ra, xem ra là chân truyền của mẫu thân bé rồi.
Hai mẫu tử Bắc Vũ Đường tâm tình tốt ngồi bên đống lửa sưởi ấm, chủ tớ Tần Vũ Hiên lại không ngừng toát khí lạnh, banh mặt ngồi bên. Một đêm bình an đến bình minh.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi tỉnh lại thì chủ tớ Tần Vũ Hiên đã đi.
Cả hai không có phản ứng gì lớn, đến khi Bắc Vũ Đường đi dẫn ngựa thì cảm thấy vô cùng không tốt.
Ngựa của họ mất rồi!!
Đáng chết, nhất định là chuyện tốt của chủ tớ Tần Vũ Hiên!
Xem ra đêm qua kích thích hắn quá nên hắn không bình tĩnh.
"Mẫu thân, giờ phải làm sao ạ?"
"Đến nơi có dân cư sinh sống trước, chúng ta mua một chiếc xe ngựa khác."
Tiểu Mặc Nhi mềm mại nói, "Mẫu thân, có phải hôm qua Mặc Nhi nói thẳng quá nên hắn trả thù chúng ta không?"
Bắc Vũ Đường gật đầu.
"Xem ra hài nhi nói không sai, chủ nào tớ nấy. Hạ nhân của hắn có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi, chủ tử cũng không khác gì lắm. Mẫu thân có cảm thấy vị Tần công tử kia rất ấu trĩ không? Còn trả thù người ta kiểu này nữa."
"Ừ, rất ấu trĩ."
Mẫu tử mỗi người một câu.
Mà người tránh ở chỗ tối muốn xem phản ứng của hai người sau khi mất ngựa sẽ thế nào. Vốn tưởng hai người sẽ nổi trận lôi đình, xả được nỗi buồn bực đêm qua. Nào ngờ mộng tưởng tốt đẹp, nhưng hiện thực lại tàn nhẫn.
Hắn không những không báo được thù đêm qua, mà tâm tình còn càng khó chịu hơn nữa.
Tần Vũ Hiên nhìn mẫu tử hai người đi xa, nghiêng đầu hỏi, "Ta rất ấu trĩ à?"
Ngọc Trúc sao dám nói thiếu chủ ấu trĩ, vội lắc đầu, "Thiếu gia đừng nghe họ nói bậy. Ngài phong lưu phóng khoáng như thế, ấu trĩ chỗ nào. Là họ có mắt không tròng."
Hắn nói xong, Tần Vũ Hiên không những không được an ủi, còn càng thêm tâm tắc.
Ngọc Trúc vốn tưởng thiếu gia bị đả kích như thế thì sẽ rời đi, nào ngờ hắn không những không đi mà còn âm thầm theo sau.
Hắn đột nhiên có cảm giác thiếu gia nhà mình đang tự tìm ngược.
Vì sau đó, lời nói của hai mẫu tử dưới kia, câu nào câu nấy đều như mũi tên cắm thẳng vào tim.
"Mặc Nhi, sao đêm qua con dám nói chuyện với người nọ như thế? Nếu hắn độc ác lên, chúng ta cũng không phải đối thủ của hắn. Con làm vậy có phần lỗ mãng rồi."
Khi nói chuyện, Bắc Vũ Đường cho Tiểu Tử Mặc một ánh mắt.
Tiểu Tử Mặc lập tức hiểu, rất phối hợp dùng giọng nói mềm mại của mình nói tiếp, "Không đâu. Con nhìn ra được, hắn sẽ không giết chúng ta nên con mới dám nói thật. Nếu không phải nể mặt hắn giúp con thì con sẽ không nhắc nhở hắn đâu."
"Có những lúc, có một số người thích nghe lời hay, nói thật, người này không những không cảm kích con, mà còn trách con."
Tiểu Mặc Nhi gật đầu nghe, "Con hiểu rồi. Vị Tần công tử kia là một người thích nghe lời hay, không thích nghe lời thật, nên mới trả thù chúng ta bằng cách đuổi ngựa của chúng ta đi. Lần sau gặp người như vậy, con sẽ chỉ khen thôi."
"Mẫu thân, đó có phải người tự cho là đúng, cuồng vọng tự đại mà mẫu thân từng nói không?"
"Đúng. Chính là loại người này."
"Aizz." Tiểu Mặc Nhi thở dài một hơi, "Thật ra con vẫn rất thích Tần công tử, nhưng nhân phẩm của hắn không ổn tí nào. Từ khi gặp mặt hắn, con không thấy được điểm sáng nào cả."
Ngọc Trúc nghe hai mẫu tử đĩnh đạc nói xấu thiếu gia bên dưới, thật sự rất muốn xuống bịt miệng cả hai lại.
Họ nói vui lắm, chỉ khổ mỗi hắn thôi, khí lạnh của thiếu gia cứ toả ra vù vù, khiến hắn lạnh chết đến nơi rồi này!
Trước khi gặp hai người này, hắn chỉ nghe người ngoài đánh giá cao thiếu gia thôi. Nhưng mà trong mắt hai người này, thiếu gia nhà hắn như chẳng ra gì ấy.
Lúc này Tần Vũ Hiên chẳng ra gì đang dùng đôi mắt cá chết nhìn chằm chằm mẫu tử Bắc Vũ Đường.
Đáng chết, hắn muốn xuống bóp chết người ghê!
Ngọc Trúc thấy thiếu gia sắp bùng nổ thì thầm nghĩ: Thiếu gia ngài đã không chịu nổi rồi thì đi mau thôi. Ngài đã không chịu nổi rồi mà cứ đi theo sau, không phải là đang tự tìm giận à!
Không biết Tần Vũ Hiên nghĩ gì mà một đường theo sau hai mẫu tử Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi thấy người âm thầm theo mình không chịu rời đi, rất bất đắc dĩ.
Bọn họ đã nói đến mức này rồi mà tên kia còn không chịu đi.
Bắc Vũ Đường không nhịn được nghi ngờ, Tần Vũ Hiên chẳng lẽ là máu M, thích tự tìm ngược?
Hai canh giờ sau, Tần Vũ Hiên nhận được phi ưng truyền thư tới, đọc nội dung xong thì thay vẻ mặt u oán bằng túc mục, nói với Ngọc Trúc, "Đi."
Ngọc Trúc nghe được câu này, suýt thì bật khóc, lệ nóng doanh tròng.
Khi họ rời đi không lâu, Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc cảm giác được ánh mắt theo dõi mình biến mất.
"Mẫu thân, họ đi rồi."
Bắc Vũ Đường dừng bước, nhìn thoáng qua phía sau, "Ừ, đi rồi."
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, bất đắc dĩ, "Cuối cùng họ cũng đi rồi. Con nói đến ngượng luôn. Con thật sự không hiểu vì sao hắn cứ đi theo chúng ta? Chẳng lẽ hắn thích nghe chúng ta phê bình hắn? Nhưng không đúng, mẫu thân đã nói hắn là loại người không thích nghe lời phê bình."
"Hắn hẳn là sự tồn tại trong truyền thuyết......"
"Gì ạ?" Bé con trông mong nhìn nàng.
"Máu M."
"Máu M là cái gì ạ?" Bé con mở to đôi mắt đen sáng ngời, nghi hoặc hỏi.
Ách... Không cẩn thận nói ra từ không nên nói.
Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng, nghiêm trang nói, "Đó là một từ không tốt, con không nên biết."
Bé con cũng ngoan ngoãn gật đầu, chẳng qua bé đã nhớ kỹ từ này, định khi nào có cơ hội thì hỏi Phong lão sư. Y bác học đa tài, hẳn sẽ biết.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi đi bộ cả ngày mới vượt qua đoạn đường núi. Trước khi trời tối, họ thấy được một thôn dưới chân núi.
"Đêm nay chúng ta đến thôn kia tá túc đi."
"Vâng." Tiểu Mặc Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Hai người bước nhanh hơn, cố gắng đến thôn trước khi trời tối.
Thôn kia nhìn gần, nhưng thật ra đường đi vẫn rất xa.
May mà hai người đều tập võ, đi bộ nhanh hơn người thường, nên trước khi trời tối đã đến được thôn.
Tới gần thôn, có mấy người cầm đồ sắt canh trước cửa thôn, chặn đường họ.
"Các ngươi là ai?" Một nam thanh niên cảnh giác nhìn hai người.
"Chúng ta là người đi đường, vì trời đã tối nên muốn đến nhờ trọ ở quý thôn một đêm. Không biết có tiện không?"
Nam thanh niên đánh giá Bắc Vũ Đường, lại nhìn Tiểu Mặc Nhi, "Các ngươi chờ ở đây, ta đi hỏi trưởng thôn. Nếu trưởng thôn đồng ý, các người có thể tìm nơi ngủ trọ."
"Được."
Nam thanh niên rời đi, mà mấy nam nhân khác nhìn họ chằm chằm.
Một lát sau, nam thanh niên đã trở lại.
"Trưởng thôn thấy ngươi là một nữ nhân mang theo tiểu hài tử cũng không dễ dàng nên mới đồng ý để các ngươi ngủ trọ một đêm. Thôn ta không dễ nhận người ngoài, coi như các ngươi may mắn."
Bắc Vũ Đường tất nhiên nói tạ, "Vậy đúng là cảm ơn thôn trưởng đã giúp đỡ."
Nam thanh niên dẫn hai người vào thôn, dọc đường đều thấy một đám nam nhân cao lớn thô kệch đang ngồi tốp năm tốp ba ở cửa. Họ thấy Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi thì ánh mắt đều nhìn thẳng qua.
Nam thanh niên thấy nàng hơi phản cảm với ánh mắt của thôn dân, cười giải thích, "Ngươi chớ trách, thôn chúng ta ít khi có người ngoài tới, họ đang tò mò nên sẽ nhìn nhiều vài lần, mong lượng thứ."
"Nào có, nào có."
Nam thanh niên dẫn hai người vào một gian nhà tranh trước, nhà này không phải nhà hoang, đồ đạc đơn giản, hẳn là nhà của một hộ gia đình.
"Đây là nhà ta, đêm nay các ngươi tạm thời ở đây đi. Đêm nay ta sẽ tới nhà hàng xóm ở tạm một đêm." Nam thanh niên cười nói.
"Phiền ngươi quá." Nói rồi, Bắc Vũ Đường đưa cho hắn hai lượng bạc.
Nam thanh niên thấy bạc, đôi mắt sáng ngời, cười càng thêm xán lạn.
"Tiểu ca, nhà ngươi chỉ có mình ngươi sống sao?" Bắc Vũ Đường như tuỳ ý hỏi.
Nam thanh niên cười nói, "Ta tên A Thái, ngươi gọi ta A Thái là được. Ta là cô nhi, luôn chỉ có mình."
Bắc Vũ Đường áy náy, "Xin lỗi, nhắc đến chuyện thương tâm của ngươi."
A Thái xua tay, "Không sao, không sao. Ta đi lấy chút đồ ăn cho ngươi, các ngươi chờ một lát."
"Làm phiền rồi."
Hắn vừa đi, Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi nhìn quanh nhà một lượt, đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Tiểu Mặc Nhi thấp giọng nói, "Mẫu thân, hắn nói dối."
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Suỵt, nhỏ giọng thôi, đừng để người bên ngoài nghe được. Lát hắn tới, vờ như không biết gì, nhớ chưa?"
Tiểu Tử Mặc gật đầu.
"Mặc Nhi, chỉ sợ đêm nay chúng ta không nghỉ ngơi được."
Nếu nàng đoán không sai, chỉ sợ họ đã dính phải chuyện thị phi rồi.
Hai khắc sau, A Thái mang theo một ít đồ ăn vào phòng.
"Trong thôn chỉ có chút lương thực này, các ngươi dùng tạm một ít." A Thái ngượng ngùng nói.
"Ra ngoài có cơm nóng ăn đã là rất tốt rồi, sao có thể ghét bỏ được."
"Vậy các ngươi mau ăn đi." A Thái thúc giục.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi ngồi xuống, mỗi người bưng một bát cháo loãng, Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu, cười ngọt ngào, "A Thái thúc thúc, thúc nhìn ta ăn, ta sẽ không ăn được."
Bắc Vũ Đường áy náy, "Ngượng ngùng quá, nhi tử của ta có một tật xấu, ngươi đừng để ý nó. Con không ăn, đói tự chịu."
Một câu sau là nghiêm khắc dạy dỗ Tiểu Mặc Nhi.
Tiểu Mặc Nhi bẹp miệng, nước mắt ầng ậc trào xuống, "Nương không thương Mặc Nhi. Huhuhu......"
"Thằng bé này!" Bắc Vũ Đường rất bất đắc dĩ, ngượng ngùng nhìn A Thái, "Hài tử nhà ta đều bị ta chiều hư rồi."
A Thái nhìn Tiểu Mặc Nhi, còn không phải là một hùng hài tử bị người nhà chiều đến hư à.
Hắn thức thời đứng dậy, "Ta ra ngoài một lát, hai ngươi từ từ ăn."
Bắc Vũ Đường ngượng ngùng gật đầu.
Hắn vừa đi, Bắc Vũ Đường quan sát bốn phía, thấy bên ngoài có người đi lại bốn phía quanh ngôi nhà, đám người này đã hoàn toàn bao vây canh giữ bốn phía họ rồi.
Nàng quay lại bàn, đồ ăn này, trừ cháo bị bỏ thêm thuốc mê thì bánh và đĩa rau là sạch sẽ.
Nàng đổ hai bát cháo vào bình đất, sau đó cùng ăn bánh nóng và rau cùng với Tiểu Tử Mặc.
Nửa canh giờ sau, A Thái thu dọn bát đũa, thấy cả hai đã ăn sạch thì yên tâm.
"Các ngươi đã đi một ngày đường, ta không quấy rầy hai người nghỉ ngơi nữa." A Thái nói xong thì rời khỏi ngôi nhà.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc nằm trên giường đất, "Mặc Nhi, con ngủ trước một lát, lát có người tới, nương gọi con dậy."
"Con ngủ một canh giờ rồi đổi với mẫu thân."
"Được." Bắc Vũ Đường trìu mến sờ đầu bé.
Giờ Tý, ba bóng đen lặng lẽ đi về phía nhà tranh, chúng đẩy cửa phòng, nghênh ngang vào trong, hoàn toàn không lo lắng người bên trong có bị đánh thức hay không.
"Ta thấy hai mẫu tử này có vẻ giàu có, đồ mặc trên người đều là tơ lụa. Đó là loại vải người thường không thể mặc được."
"Hì hì, nếu chúng không có tiền thì ngươi nghĩ lão đại đồng ý cho chúng vào à."
"Hai mẫu tử này đúng là xui xẻo, không hiểu sao lại rơi vào tay chúng ta."
"Mau tìm hành lý của chúng đi, sau đó báo cáo cho lão đại."
Mấy người cao giọng bàn luận, khi họ tới gần, Tiểu Mặc Nhi đã bị chúng đánh thức, chỉ im lặng không nói gì.
Khi chúng vào nhà, thấy hai mẫu tử Bắc Vũ Đường đang ngủ trên giường đất, hoàn toàn không biết mình đến.
Một tên trộm nhìn người nằm trên giường, ánh mắt tà ác, "Tiểu nương tử này đúng là xinh đẹp, làn da trắng như véo ra nước ấy."
Nói rồi, hắn duỗi tay muốn sờ mặt Bắc Vũ Đường, chỉ là còn chưa chạm đến, một ngân châm đã bắn vào huyệt của hắn, định hắn lại, cứng đờ không nhúc nhích.
Hai người khác tìm hành lý, không phát hiện.
Một người nhắc nhở, "Lão Lục, kiềm chế lại. Lão đại đã nói, nó sẽ bị bán như những cô nương khác."
Tên đạo tặc bị định lại nghe lão Thất nói, thầm mắng má nó.
Chúng đá phải ván sắt rồi!
Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc ngồi dậy, khi tên lão Thất kia xoay người, nàng vụt qua, khi hắn còn chưa phản ứng lại, đã điểm huyệt hắn. Cùng lúc đó, Tiểu Tử Mặc cũng khống chế A Thái.
Vũ Đường trói chặt ba người lại, ném xuống đất.
Chúng nhìn mẫu tử hai người, vô cùng kinh ngạc.
"Cho các ngươi một cơ hội, khai rõ tình hình trong thôn này ra, lai lịch của các ngươi là gì, mục đích là gì. Nếu không nói, ta không ngại đưa các ngươi đi gặp Diêm Vương." Bắc Vũ Đường lạnh lẽo nhìn ba người.
Ba người nhìn ánh mắt lạnh lẽo của nàng, run lẩy bẩy. Bắc Vũ Đường lúc này hoàn toàn không giống lúc chúng mới nhìn thấy, khí tràng đã hoàn toàn thay đổi.
A Thái biết mình nhìn lầm, tất cả mọi người đều nhìn lầm.
"Ai nguyện ý nói thì chớp mắt đi."
Ba người đều không chớp.
Bắc Vũ Đường cong môi, nụ cười lạnh lùng, "Xem ra các ngươi không coi lời ta nói là thật."
Một ánh sáng trắng vụt qua, ba người đều cảm thấy má tê rần, máu tươi chảy xuống.
Ba người hoảng hốt, không ngờ nàng nói được, làm được dứt khoát đến vậy.
"Hỏi các ngươi lần cuối, nếu không cho ta đáp án ta vừa lòng, vậy thì không đơn giản là mặt, mà là cổ các ngươi. Có nói thật hay không?"
Khi nàng nói xong, ba người cùng chớp mắt, sợ mình chậm chân tí thôi là mất mạng ngay.
"Rất tốt. Đều rất thức thời. Ta sẽ hỏi các ngươi cùng một vấn đề, chỉ cần một trong số các ngươi trả lời khác hai người còn lại, người đó sẽ phải chết. Nếu câu trả lời của ba ngươi khác nhau thì cả ba đều phải chết."
Ba người nghe vậy thì chẳng lo lắng gì, chúng nghĩ chỉ cần một người nói trước rồi hai người còn lại nói theo là được. Ý tưởng rất đẹp, nhưng hiện thực tàn khốc.
Ba người nghe nàng nói, vốn còn ôm tâm lý may mắn, giờ hoàn toàn không dám nữa.
"Các ngươi đừng nghĩ đến việc kêu cứu sau khi giải á huyệt. Nếu các ngươi chắc chắn chúng cứu được các ngươi ra trước khi dao trong tay ta cứa cổ các ngươi thì có thể thử một lần."
Ba người lắc đầu nguầy nguậy tỏ vẻ mình không dám.
"Mặc Nhi, phong bế thính giác chúng lại."
Tiểu Mặc Nhi phong bế thính giác của hai người, rồi giải á huyệt cho A Thái.
"Nữ hiệp, ngày muốn hỏi gì, ta sẽ nói hết." A Thái vội nói.
"Các ngươi là ai, vì sao chiếm thôn này? Người trong thôn đang ở đâu? Còn nữa, các ngươi có tất cả bao nhiêu người, phân bố thế nào?"
A Thái cực kỳ thành thật trả lời, "Chúng ta là người của sơn trại Võ Lăng, gần đây lão đại cảm thấy không đủ đồ ăn nên đi cướp cả thôn, cái gì bán được trong thôn đều bị bán hết, không bán được thì giết. Lúc các ngươi đến, chúng ta vừa mới khống chế được thôn này."
"Lần này có khoảng 30 người xuống núi theo lão đại, trừ người trông coi thôn dân, cơ bản đều đang nghỉ ngơi trong các nhà dân."
Bắc Vũ Đường nghe xong, để Tiểu Mặc Nhi phong bế á huyệt của hắn, giải huyệt một người khác.