Bắc Vũ Đường thấy Tú Hồng vừa nhìn thấy Trương Đan Phong là bước không nổi, hận rèn sắt không thành thép, không nhịn được đá cẳng chân nàng ấy cái, nhắc nàng ấy là cần làm chính sự.
"Ta nhận lời mời của Vạn huynh, Cẩn Khuê huynh cũng định đi?" Tú Hồng khách khí có lễ hỏi.
Trương Đan Phong vì không muốn xa nàng ấy nên đương nhiên là đồng ý.
Vì ở bên Tử Lâm huynh, hắn yên lặng nhịn tên Vạn Lâm Ngọc kia!
Tú Hồng và Vạn Lâm Ngọc chào hỏi xong thì bắt đầu nói chuyện với hắn. Mới đầu Vạn Lâm Ngọc còn không muốn nói chuyện nhiều với họ, nhưng dư quang chú ý đến Trương Đan Phong thì lập tức đổi ý.
Vạn Lâm Ngọc tung ta tung tăng hàn huyên với Tú Hồng, hai người đều cố ý xem nhẹ ánh mắt như muốn ăn thịt người kia của Trương Đan Phong, nói chuyện cũng mặc kệ hắn, thành ra hai người nói chuyện rất vui vẻ, mà Trương Đan Phong thì cô đơn đứng bên.
Trương Đan Phong nhìn người mình ái mộ nói chuyện với đối thủ của mình vui vẻ như vậy thì tức không chịu được. Mấy lần hắn muốn lên tiếng nhắc nhở Tử Lâm huynh, nhưng người ta không hề có ý muốn đi, lại ám chỉ hắn có thể đi trước!
Trương Đan Phong tức quá xoay người rời đi.
Tú Hồng thấy hắn đi thật, lòng lộp bộp, tia lo lắng không tự giác hiện lên trong mắt.
Nếu không phải Bắc Vũ Đường đang đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, chỉ sợ Tú Hồng đã sớm đuổi theo rồi.
Trương Đan Phong đi xong lại thấy hối hận, nhưng không có mặt mũi quay đầu lại.
Những ngày sau đó, Bắc Vũ Đường để Tú Hồng giao hảo với Vạn Lâm Ngọc, ném Trương Đan Phong qua một bên. Cho dù Vạn Lâm Ngọc nhìn ra mục đích của Tú Hồng thì cũng không chọc phá.
Hắn mang theo tâm thái trả thù tiện thể xem kịch, cực kỳ phối hợp với Tú Hồng.
Trương Đan Phong nhìn hai người 'ra vào có đôi', tức đỏ cả mắt.
Bắc Vũ Đường dẫn Tú Hồng đi công lược đến ngày thứ ba thì Phong Ly Ngân luôn hôn mê tỉnh lại lúc đêm khuya.
Phong Ly Ngân mở mắt nhìn xung quanh lạ lẫm, một lát sau mới nhớ mình đang ở đâu.
Y ngồi dậy, nhìn về ánh trăng sáng tỏ, hình ảnh trong đầu lại rõ ràng hơn. Tuy y không thấy rõ diện mạo của người nọ, nhưng y tin, một ngày nào đó, y sẽ nhìn thấy nàng.
Phong Ly Ngân ra ngoài sân, ngồi trên nóc nhà.
Một bóng đen lặng yên không tiếng động xuất hiện, cung kính nửa quỳ, "Chủ thượng."
"Bẩm chủ thượng, không có. Điều kỳ lạ duy nhất là......" Người nọ hơi do dự một lát.
"Là gì?"
"Nữ chủ nhân nơi này dường như cũng mắc một loại bệnh, chứng bệnh đó cực kỳ giống chủ thượng." Ảnh Nhị nhẹ giọng báo.
Phong Ly Ngân có hơi kinh ngạc.
Nàng cũng mắc bệnh này!
Y cứ nghĩ trên đời chỉ sợ có một mình y mắc căn bệnh cổ quái này, không ngờ lại gặp một người khác ở đây.
"Thuộc hạ từng nghe họ nói về chứng bệnh này, dường như bệnh này mang tên 'bệnh thích ngủ', không thể trị." Ảnh Nhị vừa bảo vệ Phong Ly Ngân, cũng đồng thời giám sát những người khác.
"Bệnh thích ngủ." Phong Ly Ngân lẩm bẩm, "Một cái tên rất chuẩn xác."
Người của Thần Y Cốc cũng không thể trị được bệnh này, chỉ sợ trên đời này không ai có thể trị.
Nếu là nửa năm trước, Phong Ly Ngân sẽ cảm thấy bối rối vì không thể trị được bệnh này, mà nay y không muốn trị, chỉ vì không muốn không còn gặp lại người kia.
Thế gian có rất ít đồ vật có thể khiến y chú ý, chủ nhân của bóng lưng kia lại là một ngoại lệ.
"Bên gia tộc có động tĩnh gì không?"
"Sóng yên gió lặng."
Người sau lưng trốn thật sâu, cũng chứng minh họ có một vấn đề nội bộ cực kỳ lớn.
Xem ra điều tra đơn thuần không thể tìm được người, chỉ có thể dụ rắn ra khỏi hang.
"An bài xuống, mấy ngày nữa ta quay lại gia tộc. Truyền tin tức này ra." Phong Ly Ngân ra lệnh.
Ảnh Nhị lập tức hiểu ý chủ tử, "Chủ tử, có cần tăng thêm nhân thủ qua đây không?"
Giờ chỉ có bốn người họ bên cạnh thiếu chủ, nếu đối phương thật sự ra tay thì nhất định sẽ cùng vây công, mấy người họ không thể bảo vệ được chủ tử.
Phong Ly Ngân xua tay, "Không cần. Nếu có quá nhiều người bên cạnh ta thì sao chúng dám ra tay."
"Nhưng như vậy thì chủ tử sẽ gặp nguy hiểm."
Nếu chủ tử có mệnh hệ gì, họ có chết muôn lần cũng không thể thoái thác tội của mình.
"Chỉ lo làm là được."
Không vào hang cọp thì sao bắt được cọp con.
Y vẫn hiểu đạo lý này mà.
Hôm sau, khi Phong Ly Ngân luyện kiếm ở đình viện, đáy mắt Bắc Vũ Đường hiện lên nét kinh ngạc.
"Chào buổi sáng."
Hai người làm như không có việc gì chào nhau.
"Ngươi mắc bệnh thích ngủ?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Động tác trong tay Phong Ly Ngân không dừng, "Bệnh thích ngủ? Lần đầu ta nghe được tên này. Nhưng mà, cách gọi này đúng là chuẩn xác."
"Ngươi biết hệ thống không?" Bắc Vũ Đường lại hỏi.
"Hệ thống?" Động tác của Phong Ly Ngân hơi dừng lại, đôi mắt thâm thuý nhìn về phía nàng, "Hệ thống là ai? Ta chưa từng nghe thấy tên huý của người này."
Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm mặt y, muốn thấy gì đó, đáng tiếc lại không phát hiện được gì.
Y đang giấu hay thật sự không biết?
Phong Ly Ngân thấy nàng trầm tư, cũng có hứng thú với 'hệ thống' mà nàng nói.
"Mộc phu nhân có ân với Phong mỗ, nếu ngươi muốn tìm kiếm hệ thống thì có thể miêu tả dung mạo người này cho ta. Nếu tìm được, ta sẽ phái người báo cho ngươi." Phong Ly Ngân nghiêm túc và trịnh trọng nói.
Bắc Vũ Đường thấy y nói vậy, có vẻ y hoàn toàn không biết 'Hệ thống' là cái gì.
"Không cần, hệ thống hư vô mờ mịt, khó có thể tìm."
Dù y giả vờ hay là không biết thật thì Bắc Vũ Đường cũng không cố gắng tìm ra, hai chữ 'hệ thống' mà nàng nói ra đã là phép thử tốt nhất rồi.
Dù sao thì nàng là người lộ ra thân phận trước mà đối phương trả lời như vậy, đủ để chứng minh vấn đề.
"Mộc phu nhân, ba ngày sau tại hạ sẽ rời khỏi đây. Việc học của Tử Mặc còn nhờ ngươi tìm người khác trước. Ba ngày này ta vẫn sẽ tiếp tục dạy." Phong Ly Ngân nhắc nhở.
"Được."
Ba ngày sau, Phong Ly Ngân để lại một bức thư rồi biến mất. Đặt cùng bức thư là một chồng ngân phiếu dày, mỗi tờ đều có giá trị rất lớn.
Một chồng dày như vậy, đủ để người ta áo cơm vô ưu cả một đời.
Bắc Vũ Đường cầm chồng ngân phiếu, nở nụ cười, lẩm bẩm, "Đúng là hào phóng."
Tiểu Mặc Nhi vẫn rất thích Phong Ly Ngân, học thức y uyên bác, hiểu biết rộng rãi, khiến bé được lợi rất nhiều. Giờ y đột ngột rời đi, khiến bé có hơi khó chịu.
Bắc Vũ Đường nhìn ra được bé không vui lắm, sờ đầu bé, nhẹ giọng bảo, "Phong công tử không phải người tầm thường, y có chuyện mình cần làm. Sau này mẫu thân tìm cho con một tiên sinh tốt hơn."
Tiểu Mặc Nhi gật đầu.
Đại Hương biết Phong Ly Ngân rời đi thì bất mãn.
"Mộc tỷ tỷ, sao người này có thể không nói câu nào đã rời đi chứ!"
"Có lẽ y có việc gấp, không kịp nói." Bắc Vũ Đường nhẹ nhàng đáp.
Thời gian này, Trương Đan Phong nhìn Tú Hồng và Vạn Lâm Ngọc 'ở bên nhau' đã sớm đố kỵ đến phát cuồng.
Hôm đó, Trương Đan Phong ngăn cản Tú Hồng lại, đưa đến một nơi không người.
"Tử Lâm huynh, ngươi bất mãn gì ta sao?" Trương Đan Phong đè lại đố kỵ trong lòng, trầm giọng hỏi.
Tú Hồng nhìn hắn, càng bội phục Mộc tỷ tỷ.
Mộc tỷ tỷ không chỉ tính ra hôm nay hắn sẽ tìm mình, còn đoán được cả lời hắn muốn nói.
Tú Hồng nói ra câu mình đã chuẩn bị sẵn, "Sao Cẩn Khuê huynh lại nghĩ vậy?"
"Vậy vì sao ngươi và Vạn Lâm Ngọc kia lại thân cận như thế?" Trương Đan Phong đè lại lửa giận, trầm giọng chất vấn.
Tú Hồng cau mày, "Ta và Vạn huynh là bằng hữu, giao lưu với hắn có vấn đề gì?"
"Hắn là bằng hữu của ngươi, vậy ta thì sao?" Trương Đan Phong đỏ mắt nhìn chằm chằm Tú Hồng, lý trí đã bị đố kỵ đè xuống.
"Đương nhiên huynh cũng là bằng hữu của ta." Tú Hồng thấy hắn đau khổ, khó chịu thì rất đau lòng, không nhịn được muốn vuốt ve hắn, muốn nói cho hắn, nàng ấy chỉ để ý mình hắn.
Khi nàng ấy sắp không nhịn được nói ra thì trong đầu lại vang lên lời Mộc tỷ tỷ, lời sắp bật thốt cũng lặng lẽ nuốt về.
"Bằng hữu!" Nghe hai chữ này, Trương Đan Phong nở nụ cười chua xót.
Tú Hồng vươn tay, "Cẩn Khuê huynh, huynh sao vậy?"
Trương Đan Phong gạt tay nàng ấy ra, rời đi không quay đầu lại.
Tú Hồng nhìn bóng dáng cô đơn của hắn, thật sự muốn xông lên ôm hắn.
Bắc Vũ Đường đi từ trong góc tối ra, "Đi thôi."
Tú Hồng vẫn đứng yên tại chỗ, "Mộc tỷ tỷ, chúng ta có phải đã tổn thương hắn quá rồi không? Nếu... Nếu y không bao giờ đến tìm muội nữa thì muội phải làm sao?"
"Không đâu." Bắc Vũ Đường chắc nịch.
"Thật ạ?" Tú Hồng ngẩng đầu, kỳ vọng nhìn nàng.
Bắc Vũ Đường lau sạch nước mắt trên mặt nàng ấy, "Muội cần tin tưởng chính mình."
Từ sau ngày đó, Trương Đan Phong biến mất hai ngày. Hai ngày này, tim Tú Hồng như bị người bóp, ngủ cũng không yên. Nếu không phải Bắc Vũ Đường luôn ở bên cạnh bảo nàng ấy đừng lo thì chỉ sợ nàng ấy đã sớm không chịu nổi chạy đi tìm Trương Đan Phong luôn rồi.
Mãi đến ngày thứ ba, Tú Hồng và Bắc Vũ Đường đang trên đường về nhà, một người đột nhiên lao tới.
Người nọ cả người đầy mùi rượu, đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Tú Hồng.
Tú Hồng bị bộ dáng chật vật của Trương Đan Phong doạ sợ, còn chưa phản ứng lại thì Trương Đan Phong đã nắm tay nàng ấy, kéo nàng ấy chạy về một phía.
Bắc Vũ Đường thấy là hắn, không vội giật Tú Hồng về, đi theo sau bọn họ.
Nhìn Trương Đan Phong kéo Tú Hồng vào một tiểu viện, tiểu viện này cũng quen, là tiểu viện Trương Đan Phong dùng để điên loan đảo phượng với người tên Linh kia. Chỉ là giờ, người tên Linh đó đã bị hắn chuyển đi.
Trương Đan Phong kéo Tú Hồng vào phòng, một tay đẩy nàng ấy lên bàn. Lưng Tú Hồng bị đập vào cái bàn, giấy bút trên bàn đổ xuống, phát ra âm thanh 'lạch cạch'.
Tú Hồng bị hắn doạ, "Cẩn Khuê huynh, huynh làm sao vậy?"
"Ta làm sao? Ta bị ngươi ép phát điên rồi!" Trương Đan Phong hung tợn nói, ánh mắt đó, biểu tình đó hoàn toàn như một kẻ điên.
Tú Hồng thật sự bị hắn dọa sợ.
Sau đó, Trương Đan Phong thô lỗ xé rách xiêm y của Tú Hồng. 'Xoẹt' một tiếng, áo ngoài của Tú Hồng đã bị hắn thô lỗ xé rách.
"Aaaaa" Tú Hồng hét lớn.
Bắc Vũ Đường đứng ngoài đương nhiên thấy cảnh này, nhưng nàng không định đi vào.
Trương Đan Phong đã sớm bị men rượu và tức giận che mờ lý trí, suy nghĩ duy nhất hiện giờ là chiếm hữu Tử Lâm huynh, biến người thành của mình.
Tú Hồng dù sao cũng là nữ, sức không bằng Trương Đan Phong, bị hắn đè nặng, không thể nhúc nhích.
Trương Đan Phong đã si ngốc, bắt đầu xé đồ, sau đó......
Tú Hồng mới đầu còn giãy giụa, cuối cùng mặc kệ hắn.
Khi Trương Đan Phong sờ đến nơi không nên sờ, còn chưa hồi thần. . Truyện Đoản Văn
Mãi đến khi chạm đến phía dưới, hắn mới phát hiện khác thường. Nhưng động tác của hắn không dừng lại, còn mang theo hưng phấn và kích động khôn kể.
Bắc Vũ Đường nhìn tiền diễn thì đã biết tiếp theo thế nào, không ở lại nữa, rời đi.
Hôm sau gặp lại Tú Hồng, mặt mũi nàng ấy hồng hào, tràn đầy kiều thái nữ nhi, e thẹn nói, "Chàng nói sẽ nghênh thú muội vào cửa."
Bắc Vũ Đường ngắt ngang không để nàng ấy tiếp tục xấu hổ, nghiêm túc nói, "Được rồi, từ giờ muội ở nhà, đừng đi đâu cả. Mấy ngày tới, người của Trương gia sẽ điều tra thân phận muội, chờ họ xác nhận xong thì cũng coi như là việc đã thành."
Đúng như Bắc Vũ Đường sở liệu, Trương gia phái người đi điều tra Tú Hồng, chỉ là vừa tra xét đã bị Trương Đan Phong cường thế đuổi về. Trước thái độ mãnh liệt của Trương Đan Phong, phụ mẫu Trương gia cũng đành chịu, nhưng trước đó muốn gặp người ta một lần.
Bắc Vũ Đường là trưởng bối của Tú Hồng nói chuyện với họ một lần. Bắc Vũ Đường vừa xuất hiện, khí thế nàng toát ra, còn cả lời nói và cử chỉ của nàng đều khiến hai vị Trương gia tin tưởng thân phận của Tú Hồng.
Bắc Vũ Đường và Trương viên ngoại chọn ngày lành, hai bên đều muốn nhanh chóng cử hành lễ thành hôn, không mưu mà hợp.
Ngày xuất giá định ở cuối tháng, nơi xuất giá là tiểu viện Bắc Vũ Đường hiện đang ở, từ ngày đó Tú Hồng cũng dọn đến tiểu viện của họ.
Chuyện của Tú Hồng hạ màn, Bắc Vũ Đường chuẩn bị ra ngoài một chuyến.
Cửa hàng Lôi thị đã lâu chưa nhận được nước thuốc Băng Cơ Sương, nếu còn không giao thì chỉ sợ đối phương sẽ nghĩ là nàng đã mất tích.
Đúng như Bắc Vũ Đường lường trước, cửa hàng Lôi thị đã một tháng không nhận được dược tề gì, Đại quản sự rất lo lắng, thường xuyên phái người dưới đi tra xét, để tránh sai sót, hoặc là có người giấu diếm không báo.
Thật ra ở phủ Lâm Châu cũng có cửa hàng son phấn Lôi thị, quy mô rất lớn, nhưng Bắc Vũ Đường không định giao cho nơi đó. Vì không để người ta đoán được hành tung của mình, nàng chỉ có thể vất vả chạy đến huyện Tam Thuỷ bên cạnh.
Từ phủ Lâm Châu đến huyện Tam Thuỷ cần một ngày đường, một đi một về cũng mất hai ngày. Bắc Vũ Đường thuê một chiếc xe ngựa, không định dùng xe ngựa nhà mình.
Trước khi xuất phát, Bắc Vũ Đường thấy Tiểu Mặc Nhi trông mong đứng nhìn nàng, như một bé cún bị vứt bỏ, nhìn chủ nhân bằng ánh mắt đáng thương.
Bé con vung bàn tay nhỏ bụ bẫm, "Mẫu thân đi đường cẩn thận."
Nhìn bé con rõ ràng rất muốn đi theo nhưng lại biểu lộ 'Con rất kiên cường, con rất hiểu chuyện', Bắc Vũ Đường không đành lòng.
Đừng nói Bắc Vũ Đường, cả xa phu đứng bên, Đại Hương và Tú Hồng cũng không đành lòng, muốn nhét cả Tiểu Mặc Nhi vào trong xe.
"Đi lên đi." Bắc Vũ Đường vẫy tay với bé.
Đôi mắt đen bóng của Tiểu Mặc Nhi sáng ngời, nhưng lại nhịn lại, banh mặt nhỏ, nghiêm túc nói, "Không được. Nương đi làm việc, Mặc Nhi ở nhà chờ nương về. Nương nhớ về sớm nhé."
Xa phu thấy Tiểu Mặc Nhi hiểu chuyện như vậy, khuôn mặt trắng nõn vẫn còn bụ bẫm trẻ con, vốn là đáng yêu, giờ banh mặt thì càng thêm đáng yêu, khiến mọi người xung quanh đều không chịu nổi.
"Tiểu công tử đúng là hiểu chuyện." Xa phu cảm thán.
Lời này không phải là hắn khen, mà là tán thưởng từ tận đáy lòng.
Bắc Vũ Đường cũng cảm thấy Tiểu Mặc Nhi đáng yêu quá thể, "Con thật sự không muốn đi cùng nương à?"
Tiểu Mặc Nhi rối rắm, hàm răng nhẹ cắn đôi môi hồng hồng.
Hai thằng nhóc mỗi thằng đứng một bên vai bé, một thằng 'Con muốn đi', một thằng 'Con không thể quấy rầy mẫu thân làm việc'. Khi bé đang rối rắm vấn đề này, Bắc Vũ Đường một tay bế bé lên, nhét bé vào trong xe ngựa.
Xong việc, nàng nói với xa phu, "Trương đại thúc, đi thôi."
"Được."
Tiểu Mặc Nhi lên xe thì không rối rắm nữa, khuôn mặt nhỏ tràn đầy hưng phấn.
"Mẫu thân, con không mang quần áo thay."
"Tới bên kia thì mua cho con một bộ."
"Mẫu thân, hôm qua con đã xem qua sách nói về huyện Tam Thuỷ, nghe nói bên đó là nơi ba con sông hợp lại, nên gọi là Tam Thuỷ. Huyện còn có Cá yến Tam Thuỷ cực kỳ nổi danh." Tiểu Mặc Nhi lắc đầu nhỏ nói.
Bắc Vũ Đường vươn tay vuốt đầu bé, "Vậy qua đó rồi chúng ta nếm thử Cá yến Tam Thuỷ."
Có bé con làm bạn cũng không nhàm chán. Bắc Vũ Đường cũng không câu nệ, kể chuyện xưa cho bé. Từ ngày đến tối, ngồi xe khoảng một ngày, đến chạng vạng, họ tới huyện Tam Thuỷ.
Huyện Tam Thuỷ giống trấn Bạch Vân, nhưng quy mô lớn hơn trấn Bạch Vân một chút.
Bọn họ tìm khách điếm lớn nhất để trọ, tuy giá cao hơn khách điếm khác nhưng cũng có ưu điểm. Thứ nhất là an toàn, thứ hai là sạch sẽ, làm việc cũng tiện.
Bắc Vũ Đường muốn thuê ba phòng cho khách, mỗi người ở một phòng.
Trương xa phu thấy là phòng cao cấp, liên tục xua tay, "Phu nhân thuê cho ta một gian phòng chữ Đinh là được rồi."
Bắc Vũ Đường không nói gì, Tiểu Mặc Nhi trực tiếp nhét chìa khoá vào tay Trương xa phu, "Trương đại thúc, thúc cần nghỉ ngơi tốt. Phòng chữ Đinh nhiều người, quá ồn ào, không thích hợp để thúc nghỉ ngơi."
Bé con đã nhét chìa vào tay mình, Trương xa phu cũng không từ chối nữa.
Ba người ăn cơm chiều xong, ai về phòng nấy, ngồi xe một ngày đường, cả ba đều đã mệt rồi.
Hôm sau, Trương xa phu ở lại khách điếm nghỉ ngơi, Bắc Vũ Đường dẫn theo Tiểu Mặc Nhi đi cửa hàng Lôi thị, vừa vào cửa, Bắc Vũ Đường đã biểu lộ thân phận.
Tiểu nhị vừa thấy lệnh bài kia thì vội vàng dẫn hai người lên phòng ở lầu hai.
"Xin hai vị chờ một lát, tiểu nhân sẽ đi mời Chưởng quầy tới ngay."
Một chén trà nhỏ sau, một nam tử trung niên cao gầy, mặt hơi nhỏ đi vào phòng, hắn nhìn qua Bắc Vũ Đường, dừng lại bên cái hộp cạnh nàng một lát.
"Mộc phu nhân, cửu ngưỡng, cửu ngưỡng." Chưởng quầy nhiệt tình nói.
Bắc Vũ Đường hơi gật đầu với hắn, "Không biết Chưởng quầy xưng hô thế nào?"
"Kẻ hèn họ Lâm." Lâm chưởng quầy cười nói.
"Lâm Chưởng quầy, đây là thuốc mới nhất. Ngươi kiểm tra chút đi." Bắc Vũ Đường đưa hộp qua.
Lâm chưởng quầy lập tức nhận lấy, gấp gáp mở hộp ra nhìn, thấy từng hàng bình sứ bày bên trong, đôi mắt tỏa sáng, lẩm bẩm nói, "Thì ra đây là nước thuốc."
Băng Cơ Sương này bán chạy đến mức nào chỉ có các Chưởng quầy họ biết. Nếu không có mệnh lệnh của bên trên, chỉ sợ cửa hàng họ sẽ chẳng lấy được cả một lọ.
Các phi tần trong cung tranh nhau mua Băng Cơ Sương, các quý nữ nhà quan lớn cũng muốn cướp, mà sản lượng lại ít ỏi, cung hoàn toàn không đáp ứng nổi cầu. Mỗi lần tạo ra một lô Băng Cơ Sương, chỉ cần Kinh thành đã đủ mua hết.
Giờ hắn may mắn nhìn thấy nước thuốc Băng Cơ Sương, kích động khôn kể.
Lâm Chưởng quầy biết mình đã thất thố, cười nói, "Để ngươi chê cười rồi."
Bắc Vũ Đường cười nói, "Không sao. Trong hộp có tổng hai mươi bình thuốc. Ngươi xác nhận xem có sai sót không."
Lâm chưởng quầy nhanh chóng nhìn qua, "Không sai, tổng cộng hai mươi bình."
Bắc Vũ Đường đưa sổ ghi ra, "Phiền ngươi viết số lượng và ký tên, ấn dấu lên đây."
Lâm chưởng quầy sảng khoái ký, lại ấn chỉ tay.
"Không ngờ Mộc phu nhân lại tới chỗ chúng ta. Gần đây Đại chưởng quầy đều ngày ngày ngóng trông ngươi xuất hiện." Lâm chưởng quầy cẩn thận cất hộp, "Ta có một câu hỏi, không biết Mộc phu nhân có tiện trả lời không?"
"Ngươi hỏi đi."
"Là thế này. Hành tung của Mộc phu nhân mơ hồ, Chưởng quầy bọn ta muốn tìm ngươi, lại không biết tìm ở đâu. Ngươi có thể cho chúng ta một con đường, trạm tiếp theo ngươi sẽ đi đâu không? Như vậy, chúng ta tìm ngươi thương lượng cũng có thể đến đó chờ trước." Lâm chưởng quầy thương lượng.
Ánh mắt Bắc Vũ Đường trầm xuống, "Đây là yêu cầu của Đại chưởng quầy của các người?"
Lâm chưởng quầy sửng sốt, vội nói, "Đại chưởng quầy không yêu cầu, chỉ là muốn thương lượng với ngươi, không biết có tiện hay không?"
Bắc Vũ Đường trầm ngâm một lát, "Nếu Đại chưởng quầy của các ngươi có việc cần thương lượng thì có thể báo cho người dưới trước, chờ lần sau ta đến cửa hàng của các ngươi thì ta sẽ nói cho các ngươi biết nơi tiếp theo ta sẽ đến."
Lâm chưởng quây nghe vậy thì vui ra mặt, "Vậy thì tốt quá rồi. Ta thấy đã gần tháng kể từ lần kết toán trước. Nếu phu nhân cần kết toán, ta sẽ phái người tới tiền trang lấy tiền, chỉ là cần phu nhân ở lại huyện Tam Thuỷ một ngày."
Bắc Vũ Đường vốn định ở lại một ngày với Tiểu Mặc Nhi, không vội vã, đồng ý, "Vậy được. Mai ta sẽ rời đi."
Lâm chưởng quầy vội hỏi, "Phu nhân đã tìm được chỗ ở chưa? Nếu chưa, ta sẽ cho người đi sắp xếp."
"Lâm chưởng quầy đừng khách khí. Ta đã có nơi ở rồi, sáng mai sẽ quay lại lấy bạc."
"Ngươi yên tâm, sáng mai nhất định sẽ chuẩn bị xong bạc." Lâm chưởng quầy vô ngực đảm bảo.
"Lâm chưởng quầy, tạm biệt."
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi rời khỏi cửa hàng son phấn, Lâm chưởng quầy đứng ở cửa thấy họ đã đi xa thì vội vàng quay vào. Hắn lập tức chạy đến hậu viện, lấy con bồ câu đưa tin trong lồng sắt ra.