Mục lục
Mau Xuyên Nghịch Tập: Boss Thần Bí, Đừng Trêu Chọc Lung Tung
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tác giả: Vân Phi Mặc

Ở một bên khác, Bắc Vũ Đường tiến vào thế giới nhiệm vụ như bình thường, chỉ là lần này dường như gặp phải vấn đề.

Sau khi quay cuồng, bên tai vang lên tiếng Minh.

[Hệ thống xuất hiện trục trặc, ký chủ tiến vào thế giới mời theo......]

Sau đó Bắc Vũ Đường không nghe được gì nữa, vì nàng đã bị một lực hấp dẫn mạnh mẽ hút đi, bản thân cũng rơi vào hôn mê.

Đến khi tỉnh lại, cô phát hiện mình đang ở trên một du thuyền, quanh cô có năm nam hai nữ đang ngồi. Những người này nói nói cười cười, không khí rất tốt.

“Cô Bắc, có phải cơ thể không thoải mái không?” Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh Bắc Vũ Đường hỏi một câu.

Bắc Vũ Đường lắc đầu, “Không có.”

“Nếu không thoải mái thì có thể nói với tôi.” Người đàn ông trung niên mỉm cười nói.

“Được.”

Bắc Vũ Đường nhắm mắt lại, thầm gọi Minh.

“Minh, có ở đây không?”

“Này này này, nếu có thì kêu một tiếng đi.”

Không ai đáp lại.

Xem ra lần này hệ thống xuất hiện vấn đề nghiêm trọng, bằng không thì sẽ không xuất hiện trường hợp tắt tiếng như vậy.

Nhiệm vụ thế giới này là gì?

Nhiệm vụ chính là gì?

Mục tiêu nhiệm vụ là ai?

Cốt truyện như thế nào?

Không biết một điều gì cả.

Hiện tại chỉ có thể tuỳ cơ ứng biến.


Bắc Vũ Đường nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, nếu không biết gì thì đi một bước xem một bước.

Cô mở mắt ra, quan sát hoàn cảnh và những người xung quanh. Từ hoàn cảnh thì có thể thấy cô đang ở trên du thuyền, vì cô nghe được tiếng sóng vỗ mạn thuyền và tiếng hải âu kêu.

Tám người trên du thuyền, trừ cô ra, người còn lại vì không có tin tức hệ thống cung cấp, cũng không tiếp thu ký ức của nguyên chủ, nên cô hoàn toàn không biết thân phận và quan hệ của họ.

Căn cứ vào cách nói chuyện của người đàn ông trung niên vừa rồi với cô, thân thể này hẳn là họ Bắc, rất có thể cũng tên là Bắc Vũ Đường. Còn quan hệ của cô ấy với người đàn ông trung niên vừa rồi, từ cách đối thoại ngắn gọn và khách sáo ban nãy, cô phán đoán được là họ không quen biết.

Người đàn ông đó có mùi nước sát trùng nhàn nhạt, trên tay có vết chai rõ ràng, mà vết chai đó là do hàng năm cầm dao tạo nên. Thân phận của người đàn ông trung niên đó hẳn là một bác sĩ, hơn nữa còn thường xuyên làm phẫu thuật.

Bắc Vũ Đường bất động thần sắc nhìn qua những người còn lại, từ lời nói cử chỉ và cách ăn mặc của họ, cô có thể đoán được bảy tám phần thân phận của họ là gì.

Người ngồi bên cô là một bác sĩ, cô gái bên phải đeo kính, tính tình trẻ con, khá đáng yêu, hẳn là một học sinh. Ngồi đối diện cô là một thanh niên nhuộm tóc vàng, đeo khuyên tai, vắt chéo chân, là một tên côn đồ.

Bên cạnh tên côn đồ là một ông lão đầu tóc bạc phơ, mắt lại sáng như đuốc, lời nói cử chỉ đều mang theo ngạo khí, thân phận tất nhiên không thấp. Đối diện ông lão là một người đàn ông trẻ lịch sự văn nhã đeo kính, từ cử chỉ và cách nói chuyện, hẳn là một công nhân viên chức.

Bên cạnh người đàn ông trẻ là một nữ tử dáng người quyến rũ, diện mạo đẹp, đồ người phụ nữ mặc khá tốt, chứng minh điều kiện sinh hoạt không tệ, nhưng lời nói cử chỉ và ánh mắt lại không giống người được các gia tộc lớn bồi dưỡng.

Nếu cô đoán không sai, người phụ nữ này hẳn là bị bao dưỡng hoặc là người phong trần làm nghề khác.

Đối diện người phụ nữ là một người đàn ông trẻ, diện mạo nho nhã, từ lời nói cử chỉ thì biết là người chịu giáo dục cao cấp.

Người này rất ít nói, khiến Bắc Vũ Đường không đoán được nghề nghiệp của người này.

Những người này tuổi tác khác nhau, công việc khác nhau, ngay cả hoàn cảnh sống cũng khác nhau, một đám người hoàn toàn xa lạ, lại cùng xuất hiện trên con thuyền này. Điều này khiến Bắc Vũ Đường cảm thấy kỳ quái, lại không đoán ra được nguyên nhân cụ thể.

Họ đang nói mấy chuyện lặt vặt, khiến Bắc Vũ Đường không đoán được tình huống lúc này.

Đúng lúc này, nữ sinh loli bên cạnh Bắc Vũ Đường lên tiếng, “Mọi người có biết lần này sẽ thử thách gì không?”

Lời vừa dứt, mấy người trẻ tuổi đang trò chuyện về các idol đều dừng lại, ngay cả ông lão luôn im lặng không lên tiếng cũng nhìn loli.

“Cô biết?” Tên côn đồ tóc vàng ngả ngớn hỏi.

“Không biết, nên mới hỏi xem mọi người có biết không.” Loli đơn thuần nói.

Cô gái phong trần quyến rũ cười khúc khích, “Em gái nhỏ, dù có người biết thì sợ là cũng không nói ra đâu. Dù sao thì giải thưởng mười triệu cuối cùng cũng chỉ thuộc về một người. Nói với em, chẳng phải là khiến khả năng thành công của mình sụt giảm sao.”

Loli đơn thuần thè lưỡi, “Xin lỗi, tôi chỉ là... Chỉ là......”

Tên côn đồ tóc vàng dùng ánh mắt mang tính xâm lược nhìn cô gái quyến rũ, “Mỹ nữ, nhìn cách ăn mặc của em thì không giống người thiếu tiền. Sao cũng tới tham gia trò chơi này?”

Cô gái quyến rũ cười duyên, “Muốn nói có tiền, tôi đâu nhiều bằng ông Hoàng. Riêng cái đồng hồ ông ấy đeo đã có giá 300 nghìn tệ rồi.”

Nói rồi, cô gái nhìn chằm chằm ông lão phía trước.

Chỉ từ cách ăn mặc và khí chất, ông lão này chính là người giàu nhất trong số họ.

Người ở đây nghe cô gái nói thì đều nhìn chằm chằm tay ông lão.

Tên côn đồ không khỏi huýt sáo, “Ôi ác thế, không ngờ ông lão này giàu thế đấy. Nếu giàu như vậy thì rời khỏi trò chơi này luôn đi, thành toàn cho chúng tôi nào.”

Tên côn đồ nửa thật nửa đùa nói.

Bắc Vũ Đường chú ý đến biểu cảm của những người khác, dường như đều có suy nghĩ này.

Ông lão hừ lạnh một tiếng, “Có ai ghét tiền đâu?”

Lời này đã nói rõ cho mọi người, ông ta giàu, nhưng không ngại càng giàu thêm.

Bác sĩ trung niên ngồi cạnh Bắc Vũ Đường lên tiếng, phá vỡ bầu không khí khẩn trương hiện tại, “Không biết bao lâu nữa mới tới đích nhỉ?”

“Ai biết được.” Tên côn đồ nhún vai, một bộ chẳng sao hết.

Người đàn ông văn nhã mỉm cười, “Hẳn là nhanh thôi. Vừa rồi thuyền trưởng đã nói, từ bờ đến đảo cần đi một tiếng rưỡi. Chúng ta đã đi thuyền hơn một giờ, hẳn là còn khoảng hai mươi phút nữa là đến đảo.”

Người đàn ông nho nhã kiệm lời lên tiếng, “Không đến. Hôm nay thuận gió, hẳn là nhanh hơn bình thường một ít.”

Quả nhiên, người đàn ông nói xong, loa trên thuyền vang lên.

“Các vị khách quý, du thuyền sắp đến đảo Lưu Ly, mời các vị khách mang theo hành lý của mình, chúc mọi người chơi trên đảo vui vẻ.”

Tên côn đồ đứng dậy đầu tiên, bất nhã vươn eo, “Cuối cùng cũng tới. Mười triệu thuộc về ông đây!”

Cô gái quyến rũ cười ha hả, “Vậy thì chưa chắc đâu.”

Khi du thuyền cập bờ, tên côn đồ kia rời thuyền đầu tiên, người còn lại cũng lục tục rời thuyền. Bắc Vũ Đường đi cuối cùng, vừa rời khỏi khoang thuyền đã thấy một hòn đảo lớn.

Rừng rậm xum xuê, xung quanh là biển rộng mênh mông vô bờ, mà hòn đảo này giống như hòn đảo sắp bị bỏ hoang.

Trên bờ có một quản gia mặc vest đuôi én và một hầu gái đã chờ sẵn, nhìn thấy họ xuống dưới thì thân sĩ làm lễ chào đoàn người.

“Hoan nghênh các vị khách quý đến đảo Lưu Ly, tôi là quản gia của hòn đảo này, mọi người có thể gọi tôi là quản gia Sâm. Đây là hầu gái trên đảo, A Hoa. Biệt thự đã chuẩn bị cho các vị khách quý bữa tối và nước ấm......”

Không đợi quản gia Sâm giới thiệu xong, tên côn đồ đã không kiên nhẫn vẫy tay, “Rồi rồi, nhanh chóng đưa đám này đến biệt thự đi, ngồi thuyền lâu quá đói chết đến nơi rồi đây.”

Quản gia Sâm hoàn toàn không buồn bực vì mình bị ngắt ngang, còn cười xin lỗi, “Xin lỗi, là tôi suy xét không chu đáo. Mời các vị theo tôi.”

Ông lão thấy thái độ của tên côn đồ như vậy, lẩm bẩm một tiếng, “Không có giáo dục.”

Tên côn đồ đi trước nghe ông lão nói thế, lập tức dừng bước, quay đầu nhìn chằm chằm ông lão bằng ánh mắt không tốt, “Ông nói cái gì? Lặp lại lần nữa.”

Thấy sắp cãi nhau to, người xung quanh lập tức khuyên can.

Người đàn ông đeo kính khuyên nhủ, “Ôi, mọi người có thể gặp nhau giữa biển người mênh mông đã là duyên phận rồi, đừng vì một việc nhỏ mà mất hoà khí.”

Bác sĩ trung niên cũng khuyên, “Hai vị coi như nể mặt chủ nhân hòn đảo, nhường nhau một bước đi.”

Được mọi người khuyên can, hai bên tạm thời dừng lại.

Bắc Vũ Đường vẫn luôn đứng sau đám người, luôn chú ý người ở đây.

Từ lúc cô tỉnh lại đến giờ, cô đã đoán được đại khái tình huống.

Nhóm người này hẳn là tham gia một trò chơi, bị đưa đến một hòn đảo biệt lập, tám người cần vượt qua thử thách chủ nhân hòn đảo đặt ra, người ở lại cuối cùng sẽ là người thắng, giành được tiền thưởng mười triệu.

Nếu chỉ là một trò chơi bình thường, cô sẽ không xuất hiện ở đây.

Có thể thấy, hòn đảo này không bình nhiên như vậy.

Nếu có cốt truyện thì sẽ tiện cho cô hơn, ít nhất có thể biết sẽ xảy ra chuyện gì tiếp theo.

Giờ cô hoàn toàn không biết gì cả.

Đoàn người ngồi lên xe, chiếc xe đưa họ vào sâu trong rừng, vượt qua một đoạn đường rừng dài, tầm mắt đột nhiên rộng mở, một lâu đài cổ xưa xuất hiện trước mắt mọi người.

Tòa lâu đài tọa lạc ở nơi cao nhất hòn đảo, từ xa nhìn lại thì giống như vượt trên rừng cây. Lâu đài cổ xưa nguy nga, dù nhìn từ rất xa, mọi người vẫn cảm nhận được hơi thở xa xưa cổ kính của nó.

Người trên xe nhìn thấy lâu đài lớn đó, một đám đều tràn đầy khiếp sợ.

“Một lâu đài thật khí phái.” Nữ sinh loli kinh ngạc cảm thán.

Có một tòa lâu đài như vậy, chủ nhân của nó tuyệt đối là phú hào.

Có người đã gấp gáp không chờ nổi mà hỏi, “Quản gia Sâm, chủ nhân các người tên gì?”

“Chủ nhân của chúng tôi tên là Thews Wharton.”

Khi họ nói chuyện, xe đã ngừng trước cửa lâu đài. Đoàn người mang theo hành lý xuống xe, đi theo quản gia tiến vào lâu đài. Vừa vào lâu đài đã đến đại sảnh huy hoàng tráng lệ, đủ chứa hơn trăm người.

Trên tường được treo những bức sơn dầu, đỉnh đầu là một chiếc đèn thuỷ tinh lớn, thắp sáng toàn bộ đại sảnh.

Ông lão nhìn bức tranh sơn dầu trên tường mà sáng mắt, kinh hô, “Bức tranh đó là bức tranh Wild Deer thất truyền từ lâu!”

Mọi người nghe tiếng ông lão thì đều nhìn theo qua, thấy được bức tranh sơn dầu Wild Deer, nhìn không có gì đặc biệt, nhưng nhìn phản ứng của ông lão thì có vẻ bức tranh đó không bình thường.

“Còn không phải là một bức tranh thôi à.” Tên côn đồ nói rất tuỳ ý.

Ông lão nghe được, không vui trừng hắn, nghiêm khắc nói: “Cậu thì biết gì. Bức tranh này chính là tác phẩm đỉnh cao của đại sư Cebia, năm mươi năm trước, nó đã được bán đấu giá ở nước A với giá 70 triệu. Lúc ấy, nó được một thương nhân giàu có mua đi, từ đó về sau không ai biết nó ở đâu. Không ngờ hôm nay có thể nhìn thấy nó ở đây.”

Giá 70 triệu khiến người ở đây đều hít hà một hơi.

Giá này còn là giá 50 năm trước, nếu là hôm nay thì đã phải tăng gấp mấy lần. Có thể thấy giá của bức tranh này lớn đến nhường nào.

Giờ một bức tranh sơn dầu như vậy lại treo tuỳ ý trên tường, sao họ có thể không khiếp.

Từ điểm này có thể thấy được chủ nhân của lâu đài này giàu đến mức nào.

“Đây hẳn không phải đồ thật chứ?” Người đàn ông nho nhã nhẹ giọng nói.

Ông lão cũng không quá chắc chắn, “Hẳn là thật.”

Dù có phải là thật hay không thì bức tranh này vẫn khiến họ hiểu sự lợi hại của chủ nhân nơi này.

“Các vị khách quý, A Hoa sẽ dẫn mọi người về phòng, nửa giờ sau sẽ bắt đầu dùng bữa.” Quản gia Sâm nho nhã lễ độ nói.

Mọi người đi theo A Hoa lên tầng hai, hành lang rất dài, nhìn không đến điểm cuối, chỉ mình tầng hai đã không ít hơn mấy chục căn phòng. Mỗi khi đến một phòng, A Hoa sẽ mở cửa, để họ tự chọn phòng mình.

Phòng đầu tiên bị tên côn đồ chiếm trước.

Phòng thứ hai bị người đàn ông nho nhã vào ở.

Phòng thứ ba là cô gái quyến rũ.

Phòng thứ tư là ông lão.

Phòng thứ năm là nữ sinh loli.

Phòng thứ sáu là người đàn ông văn nhã đeo kính.

Đến phòng thứ bảy, bên người A Hoa chỉ còn lại Bắc Vũ Đường và bác sĩ trung niên.

A Hoa mở cửa, mỉm cười nhìn hai người, “Trong hai vị, ai ở phòng này?”

Bác sĩ trung niên cười nói: “Ưu tiên phái nữ, để cô Bắc ở phòng này đi. Tôi sẽ ở phòng khác.”

Bắc Vũ Đường hơi gật đầu với người đàn ông trung niên rồi đi vào phòng.

Cô đặt hành lý lên bàn, bắt đầu đánh giá kỹ càng căn phòng trước mặt. Thảm dày, tranh sơn dầu tinh mỹ, giường làm từ gỗ sưa cao cấp, mỗi một dụng cụ trong phòng đều là hàng chất lượng cao.

Chỉ một phòng mà đã vậy, cả lâu đài này chỉ sợ có hơn trăm phòng. Nếu căn phòng nào cũng như thế này, có thể thấy chủ nhân lâu đài này đã không thể dùng từ phú hào để hình dung nữa.

Bắc Vũ Đường tiến vào lâu đài vẫn cảm thấy hơi thở quỷ dị nào đó khiến cô không thoải mái quẩn quanh.

Cô kiểm tra toàn bộ căn phòng một lượt, xác định không có chỗ nào không ổn thì mới bắt đầu sắp xếp lại hành lý. Trong vali có giấy chứng nhận thân phận cùng với các đồ vật khác, có thể chứng minh thân phận của mình.

Nguyên chủ tên là Bắc Vũ Đường, tuổi 22, vừa tốt nghiệp đại học, bước vào xã hội. Cô tìm được trong vali một tấm poster tuyên truyền, đọc nội dung trên đó, cô có thể xác định, họ đều là những người đăng ký tham gia trò chơi này.

Trò chơi có tên là 'Tìm kho báu trên hòn đảo biệt lập', tuyên truyền rất đơn giản, chỉ có một câu, ai có thể tìm được đồ vật quan trọng mà chủ nhân làm mất trên hòn đảo biệt lập thì người đó có thể đạt được 10 triệu tiền thưởng.

Tám người họ hẳn chính là những người trúng tuyển cuối cùng.

Bắc Vũ Đường rửa qua mặt, thay một bộ quần áo, đến nhà ăn thì đã có hai người ngồi là ông lão họ Hoàng và bác sĩ trung niên.

Cô hơi gật đầu với hai người.

Bác sĩ trung niên cười chào hỏi, “Cô Bắc.”

“Xin chào.” Bắc Vũ Đường không biết tên người này, chỉ có thể đáp lại như vậy.

Bác sĩ trung niên dường như nhìn ra cô không nhớ tên mình, cười nói, “Tôi họ Chương, tên chỉ một chữ Đào, là một bác sĩ khoa ngoại.”

“Xin lỗi, trí nhớ tôi không tốt.” Bắc Vũ Đường thấy người ta đã nhận ra, thản nhiên nói.

Bác sĩ trung niên cười cười không để bụng.

“Bác sĩ Chương, tôi có chuyện muốn làm phiền chú.” Nếu người ta đã hiểu tình huống của mình, Bắc Vũ Đường không ngại lộ ra nhiều hơn.

Trước cô không dám hỏi, sợ họ quen biết rồi lộ ra sơ hở thì mệt.

Giờ đã xác định tám người họ không quen nhau, tất nhiên cô không lo bị người ta phát hiện nữa.

“Có chuyện gì?” Bác sĩ Chương hỏi.

“Có thể giới thiệu cho tôi tình huống của những người khác không? Trước đó tôi bị đau đầu, không nhớ rõ lắm.”

“Không thành vấn đề.”

Bắc Vũ Đường nhanh chóng biết được tên và thân phận của bảy người từ Chương Đào. Ông lão kia họ Hoàng, chỉ nói mình họ, không nói gì khác.

Nữ sinh loli là sinh viên năm bốn đại học, tên là Lý Manh Manh.

Cô gái quyến rũ kia tên là Công Tôn Minh Nguyệt, kinh doanh một Spa thẩm mỹ viện.

Người đàn ông văn nhã đeo kính tên là Kha Hoành Vũ, là một viên chức bình thường trong một công ty.

Người đàn ông trẻ nho nhã, khí chất bất phàm tên Nghiêm Cẩn, là một giáo viên trung học.

Tên côn đồ nhuộm tóc vàng là một người thất nghiệp lang thang, tên là Phong Khanh.

Thân phận của những người này giống y như những gì cô suy đoán.

Khi hai người nói chuyện, những người khác cũng đã lục tục tiến vào nhà ăn, mỗi người tuỳ ý tìm một vị trí trống ngồi xuống.

Lý Manh Manh đi đến bên cạnh Bắc Vũ Đường, ngọt ngào hỏi, “Chị gái, em có thể ngồi ở đây không?”

“Được.”

Lý Manh Manh ngồi xuống, “Chị gái, hình như chị không thích nói chuyện lắm.”


“Mới đến lạ chỗ nên chưa quen.”


“Là vậy ạ.”


****


Roro: Wattpad của tui cứ tới tối là không vào được, nó quyết tâm không cho tui đăng chương đêm hay sao ý Ó╭╮Ò

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK