Phong Khanh tức run người, lại chẳng thể nào cãi được.
Nhìn ánh mắt không tin tưởng của mọi người, Phong Khanh hận không thể giết chết người phụ nữ này!
Công Tôn Minh Nguyệt thấy ánh mắt hung ác của hắn thì ôm ngực, giả vờ sợ hãi, "Ôi, anh nhìn tôi như vậy khiến tôi sợ lắm đó."
Phong Khanh nhìn người phụ nữ ghê tởm kia diễn mà cười lạnh, "Đừng cho là tôi không biết, cô và Nghiêm Cẩn là cùng một giuộc."
Phong Khanh thấy mọi người nghi hoặc thì nói tiếp, "Đêm đầu tiên chúng ta tới đây, tôi đã thấy người phụ nữ này vào phòng Nghiêm Cẩn. Mãi đến sáng hôm sau mới đi từ phòng anh ta ra."
Vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía Nghiêm Cẩn và Công Tôn Minh Nguyệt.
Phong Khanh tiếp tục tung tin hot, "Không chỉ hôm đó, đêm hôm qua tôi cũng thấy người phụ nữ này đêm hôm khuya khoắt mò vào phòng Nghiêm Cẩn."
Công Tôn Minh Nguyệt dường như sợ mọi người tin lời Phong Khanh, vội vàng giải thích, "Trước đó tôi đã nói rồi còn gì, tôi đến phòng của thầy Nghiêm là vì giải câu đố kia. Có câu ba anh thợ da hợp lại thành Gia Cát Lượng, nhiều người thì giải càng nhanh, tôi hợp tác với Nghiêm Cẩn cũng không trái pháp luật mà nhỉ."
"Đương nhiên là không trái pháp luật rồi. Nhưng mà tôi có lý do để nghi ngờ hai người đã thông đồng với nhau từ trước, muốn giết chúng tôi."
"Nói bậy nói bạ. Cậu nửa đêm không ngủ càng đáng nghi hơn nhỉ?" Nghiêm Cẩn lạnh lùng nói.
Phong Khanh cười nhạo một tiếng, vẻ mặt khinh thường nhìn Nghiêm Cẩn và Công Tôn Minh Nguyệt, "Gì mà nửa đêm không ngủ được, còn phải xem lý do tại sao ông đây không ngủ được. Cô ta đêm tối kêu d*m đ*ng như vậy, có quỷ mới ngủ được."
Phòng của Nghiêm Cẩn và Phong Khanh chỉ cách nhau một bức tường, có thể đã nghe được gì đó.
Điều này khiến ánh mắt của mọi người đều quét qua quét lại giữa Nghiêm Cẩn và Công Tôn Minh Nguyệt.
Công Tôn Minh Nguyệt đang định nổi giận nhưng sau đó lại khôi phục biểu cảm thong dong, nhẹ nhàng phất tóc, lộ ra nụ cười vũ mị, "Nam nữ hoan ái là điều bình thường của con người. Ai quy định tôi không thể ở chung một phòng với thầy Nghiêm Cẩn nhỉ."
Lý Manh Manh thầm mắng một tiếng, "Đúng là vô sỉ."
Thấy Phong Khanh và Công Tôn Minh Nguyệt sắp cãi nhau to, Bắc Vũ Đường lập tức lên tiếng ngăn cản, "Giờ không phải lúc để cãi nhau, tôi có một vấn đề muốn hỏi quản gia Sâm."
Bắc Vũ Đường lên tiếng thành công dời đi tầm mắt của mọi người.
"Không biết lúc đó quản gia Sâm ở đâu? Có nhân chứng không?"
"Chẳng lẽ chị nghi ngờ quản gia Sâm ư?" Lý Manh Manh hơi kinh ngạc hỏi.
"Trước khi điều tra ra được hung thủ, mỗi người trên đảo đều là đối tượng tình nghi. Vừa rồi chúng ta tra xét chứng minh lúc đó mình ở đâu, quản gia Sâm còn chưa nói cho chúng ta biết là ông ấy ở đâu."
Bác sĩ Chương cũng đồng ý với lời Bắc Vũ Đường, "Đúng vậy, cô Bắc nói không sai. Không biết lúc ấy quản gia Sâm và A Hoa ở đâu?"
Quản gia Sâm đáp, "Lúc đó tôi đang ở trong bếp chuẩn bị bữa sáng cho các vị."
A Hoa tiếp lời, "Tôi có thể chứng minh. Tôi ở nhà ăn dọn bàn ăn, cũng chính lúc đó tôi nghe được tiếng của Nghiêm tiên sinh và ông Hoàng."
Bắc Vũ Đường nhìn mọi người ở đâu, không ai có đủ thời gian đi giết người, dường như tất cả mọi người đều là người vô tội, nhưng Bắc Vũ Đường không tin, trong chuyện này tất nhiên đã có chi tiết nào đó bị xem nhẹ.
Lý Manh Manh nói, "Nếu như vậy, trong số chúng ta không ai có thể là hung thủ?"
Nghiêm Cẩn lắc đầu, "Không, hung thủ nhất định nằm giữa chúng ta. Chỉ là người này rất giảo hoạt, khiến chúng ta không bắt được."
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Từ trong phòng Kha Hoành Vũ và hiện trường của ông hoàng, có thể nhận ra hung thủ là một người tâm tư kín đáo, giỏi giả tạo hiện trường, năng lực phản trinh sát rất mạnh. Chứng cứ không có ở hiện trường là điều người này chắc chắn đã nghĩ đến. Lỗ hổng rõ ràng như vậy, người đó nhất định sẽ không phạm phải."
"Hung thủ mà chúng ta phải đối mặt còn lợi hại hơn chúng ta tưởng tượng."
Mọi người đều cảm thấy rất áp lực, sắc mặt nặng nề.
Cái chết của ông Hoàng lại một lần nữa khiến lâu đài chìm trong áp lực.
Bên ngoài, sấm sét ngang dọc, mưa rền gió dữ, bên trong, ai về phòng nấy. Bắc Vũ Đường không về phòng mình mà lên tầng ba.
Sau khi cô lên đến nơi, một người từ ngõ rẽ bước ra, hắn nhìn chằm chằm nơi Bắc Vũ Đường biến mất, đôi mắt đen nhánh xẹt qua một tia u quang.
Bắc Vũ Đường dùng chìa khoá lấy được ở chỗ A Hoa, mở cửa phòng sách.
Lần này, cô không nhìn về phía kệ sách trinh thám mà nhìn về phía kệ sách y và hoá học. Cô muốn tìm xem trong những quyển sách này có tìm được cách nào nhanh chóng rút cạn máu được không.
Tuy biết hy vọng không nhiều, nhưng cũng tốt hơn ngồi chờ không.
Đột nhiên, cửa phòng sách bị mở ra. Bắc Vũ Đường bất ngờ ngẩng đầu lên, thấy một bóng người cao cao đi vào.
"Cô Bắc cũng ở đây à."
"Bác sĩ Chương." Bắc Vũ Đường mỉm cười chào hỏi một tiếng.
Bác sĩ Chương nhìn thoáng qua kệ sách, kinh ngạc cảm thán, "Phòng sách nơi này có thể so sánh với thư viện."
"Đúng vậy."
Bác sĩ Chương bắt đầu tìm kiếm trên kệ sách, đôi khi sẽ nghe tiếng hắn kinh ngạc cảm thán, "'Nghiên cứu ** của Holden', 'Quy luật gene **'...... Trời ạ, tôi không ngờ lại có thể tìm thấy nhiều bản lẻ ở đây như vậy. Nơi này còn có cả các loại sách cấm nữa!"
Bắc Vũ Đường không biết những cuốn sách hắn nói lợi hại đến mức nào, hấp dẫn nhà nghiên cứu ra sao, nhưng từ phản ứng của bác sĩ Chương thì có thể thấy chủ nhân lâu đài này sâu không lường được.
Ở Nam Đường Quốc, Bắc gia họ kế thừa tước Hầu của Nam Đường, đã trải qua lịch sử hàng trăm năm, có nội tình sâu hơn những quý tộc mới nổi rất nhiều, có thể biết đến những bí mật người thường không thể biết đến.
Cô chưa bao giờ quan tâm đến những bí mật đó, nhưng ít nhiều gì cũng hiểu biết một vài.
Nhìn bác sĩ Chương kích động như vậy, có thể thấy sách ở đây hấp dẫn hắn đến mức nào.
Bác sĩ Chương chọn một chồng sách dày, nhìn qua chồng sách Bắc Vũ Đường đặt bên người, "Cô cũng vậy?"
Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua sách hắn chọn, cũng hiểu, xem ra mục đích hai người giống nhau, đều đến tìm bí mật rút cạn máu.
"Như chú thấy."
Hai người nhìn nhau cười.
Hai người đều không phải người nói nhiều, bắt đầu tìm kiếm đáp án mình muốn trong sách.
Giữa trưa, Bắc Vũ Đường không xuống ăn cơm mà gọi A Hoa đưa cơm lên phòng. Bác sĩ Chương thấy vậy cũng học theo, dùng bữa ở khu nghỉ ngơi của phòng sách.
Buổi chiều, một vài người nữa lại tới phòng sách.
Lý Manh Manh, Công Tôn Minh Nguyệt, Nghiêm Cẩn xuất hiện ở phòng sách, ba người thấy phòng sách rộng không thấy điểm cuối đều lộ ánh mắt kinh ngạc cảm thán.
"Trời ạ, sách ở đây có lẽ đọc cả đời cũng không hết mất thôi." Lý Manh Manh cảm thán.
"Hai người đang đọc sách gì vậy?"
Lý Manh Manh tiến lên trước, nhìn qua trước bàn của Bắc Vũ Đường.
"Chị Bắc, chị học y à?" Lý Manh Manh tò mò hỏi.
"Không phải."
Lý Manh Manh nhìn chằm chằm sách trên bàn, "Em có thể đọc không?"
"Cứ tự nhiên."
Bắc Vũ Đường biết tâm tư nhỏ của Lý Manh Manh nhưng cũng không nói ra. Đến giờ này, tâm tư của họ hẳn vẫn còn đặt trên mười triệu kia. Bắc Vũ Đường thật không rõ nhiệm vụ của mình là gì, mục tiêu của mình là gì.
Có lẽ đời trước nguyên chủ chết ở đây, mục đích để cô tám chín phần là để tìm ra hung thủ.
Lý Manh Manh cầm sách của Bắc Vũ Đường, cẩn thận đọc, chỉ là không đọc được lâu đã từ bỏ.
Từ ngữ viết trên đó thì cô đều biết, nhưng mà kết hợp rồi thì cô lại chẳng hiểu nổi.
Kiến thức chuyên ngành y học, người không chuyên muốn đọc hiểu sẽ rất khó.
Công Tôn Minh Nguyệt cũng lại xem qua, thấy Bắc Vũ Đường và bác sĩ Chương đều đọc sách y, cũng nghĩ như Lý Manh Manh, cho rằng trong này có gì đó, cuối cùng Nghiêm Cẩn cũng nói ra mục đích của ba người.
"Hai người định tìm trong sách xem hung thủ dùng cách nào rút cạn máu của ông Hoàng và Kha Hoành Vũ à?"
"Đúng vậy." Bác sĩ Chương gật đầu.
Lý Manh Manh và Công Tôn Minh Nguyệt ở bên đều không ngờ sẽ là kết quả này.
"Chị Bắc, chị cũng đang tìm à?" Lý Manh Manh khiếp sợ hỏi.
"Đúng vậy."
Lý Manh Manh lập tức chẳng còn hứng thú gì với phòng sách nữa. Trước đó còn tưởng là có bí mật gì cơ, giờ hoá ra chẳng phải. Cô chẳng có hứng thú gì với sách cả nên chưa được vài phút đã rời đi.
Công Tôn Minh Nguyệt cũng rời đi, chỉ có Nghiêm Cẩn ở lại.
"Nhiều người tìm càng nhanh, tôi xem thử có tìm được không." Nghiêm Cẩn tìm mấy quyển sách, mở ra đọc chưa được vài trang đã nhíu chặt mày, cuối cùng bất đắc dĩ gấp sách lại, "Xem ra tôi không có bản lĩnh này, không giúp được hai người rồi."
Bác sĩ Chương cười nói, "Không sao, chuyện này rất bình thường. Sách ở đây đều rất cao thâm, không hiểu cũng rất bình thường."
Nghiêm Cẩn lại nhìn Bắc Vũ Đường, "Bắc tiểu thư từng học y sao?"
"Không phải. Chỉ là tôi khá hứng thú với y học nên bình thường cũng hay đọc."
"Thì ra là vậy. Tôi không quấy rầy hai người nữa."
Nghiêm Cẩn rời đi, bác sĩ Chương nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, trong đôi mắt mờ mịt mang theo sự tìm tòi.
6:10 chiều, bác sĩ Chương gấp sách lại.
"Cô Bắc, không còn sớm nữa, nên xuống dùng bữa tối." Bác sĩ Chương không định để cô mang đồ ăn vào đây dùng nên bổ sung thêm, "Tuy tìm đáp án rất quan trọng, nhưng thân thể cũng quan trọng. Hôm nay đã đọc sách cả ngày rồi, nên nghỉ ngơi một chút."
Bắc Vũ Đường gấp sách lại, "Được."
Hai người xuống dưới tầng, đột nhiên Bắc Vũ Đường dừng bước, quay đầu nhìn sau, phía sau là hành lang rất dài, vì họ rời đi mà đèn tường vừa rồi còn sáng đã tắt.
Bác sĩ Chương thấy cô đột nhiên dừng lại cũng nhìn theo ánh mắt cô, chỉ thấy khoảng không đen nhánh, không thấy bất cứ thứ gì khác.
"Sao vậy?"
Bắc Vũ Đường thấp giọng hỏi, "Vừa rồi chú có cảm thấy như có người nhìn chúng ta từ phía sau không?"
Sắc mặt bác sĩ Chương trắng bệch, đột nhiên nhìn lại hành lang dài u ám đằng sau mà thấy cả người rét run, tựa như sau đó sẽ có thứ gì đó không sạch sẽ lao ra.
"Có phải cháu mệt mỏi quá rồi không?"
Khi hắn dứt lời, một cơn gió lạnh thổi qua hai người, khiến hai người rét run.
Bác sĩ Chương lộ ra nét sợ hãi, sắc mặt càng trắng đến doạ người.
"Nơi... Nơi này không có cửa sổ, gió từ đâu ra?" Bác sĩ Chương run rẩy nói, khoé mắt nhìn qua hành lang dài phía sau, chẳng dám nhìn thẳng.
"Đúng vậy, gió từ đâu tới?" Bắc Vũ Đường nhỏ giọng nói xong, từ hành lang dài sâu thẳm có âm thanh tựa khóc tựa cười.
Bác sĩ Chương và Bắc Vũ Đường nhìn nhau, đều thấy được nét kinh ngạc trong mắt đối phương.
"Chúng... Chúng ta mau rời khỏi đây thôi."
Nói xong, bác sĩ Chương chạy vội xuống tầng không dám quay đầu lại, dường như có gì đó đuổi theo phía sau.
Bắc Vũ Đường lại không hoảng sợ chạy trốn mà nhìn về phía hành lang tối tăm phía sau, híp mắt muốn nhìn thấy thứ được bóng tối che giấu là gì.
Khi cô xuống tầng, cô đột nhiên nghĩ: Chẳng lẽ lâu đài này bị quỷ ám?
Đối với chuyện ma quỷ, nhiều người nghĩ đó là mê tín, không thể tin, nhưng trong mắt Bắc Vũ Đường thì khác.
Qua quá nhiều thế giới vị diện rồi, chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Giống như câu mọi người thường nói, thế giới rộng lớn, không gì là không thể.
Quỷ à?!
Giờ cô còn chưa nhìn thấy, không thể phán đoán chính xác được.
Đến khi Bắc Vũ Đường tới nhà ăn, mọi người đều đã đến đông đủ.
Quản gia Sâm chú ý thấy sắc mặt bác sĩ Chương không tốt, "Bác sĩ Chương thấy không thoải mái ở đâu sao?"
Bác sĩ Chương vừa trải qua chuyện vừa rồi nên còn bồn chồn, nghe quản gia Sâm hỏi thì buột miệng thốt ra, "Quản gia Sâm, trước kia lâu đài có từng xảy ra chuyện bất thường gì không?"
"Sao bác sĩ Chương lại hỏi vậy?" Quản gia Sâm hỏi lại.
Bác sĩ Chương không nói ra chuyện mình vừa gặp, miễn cưỡng nở nụ cười, "Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi thôi."
Quản gia Sâm nói với mọi người, "Trước khi các vị tới, lâu đài luôn rất bình yên, chưa từng xảy ra chuyện gì kỳ quái."
Vừa dứt lời, sắc mặt người ở đây đều trở nên rất vi diệu.
Dùng bữa tối xong, bác sĩ Chương thấy Bắc Vũ Đường dường như lại định đến phòng sách thì không khỏi ngăn lại, "Cô Bắc, tôi cảm thấy cháu vẫn nên ít tới nơi đó thì hơn."
Trước đó hai người đều nghe được âm thanh kỳ quái, tuy không biết là gì, nhưng luôn cảm thấy không phải chuyện tốt.
"Không sao."
Bác sĩ Chương còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Bắc Vũ Đường không chút sợ hãi thì cũng không nhiều lời nữa.
Bắc Vũ Đường lên tầng ba, đèn tường lập tức sáng lên, hành lang dài yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng bước chân trên sàn của cô.
Trên đường đi, một chiếc đèn tường đột nhiên loé lên rồi tắt.
Nếu là người khác thì chắc đã sợ hét toáng lên rồi.
Bắc Vũ Đường nhìn thẳng, xuyên qua hành lang dài. Khi cô đến phòng sách, cái đèn kia lại sáng lên đầy quỷ dị, mà đèn tường xung quanh lại tắt hết, hành lang dài u ám chỉ còn ánh sáng le lói của chiếc đèn đó.
Bắc Vũ Đường không tìm sách y, mà tìm sách ghi lại về lâu đài này.
Cô lướt qua từng hàng cũng không tìm thấy.
'Kẽo kẹt'
Phòng sách yên tĩnh đột nhiên có tiếng động, Bắc Vũ Đường bỗng dưng xoay người, thấy A Hoa bưng một cốc sữa bò, lặng yên không tiếng động đứng cách cô không xa.
"Bắc tiểu thư, đây là sữa bò quản gia Sâm bảo tôi mang tới cho cô." A Hoa mặt không cảm xúc đặt sữa bò lên bàn.
Bắc Vũ Đường nhìn qua A Hoa, đôi mắt híp lại.
"A Hoa, có phải cô thấy không khoẻ ở đâu không?"
Không biết vì sao, cô cảm thấy A Hoa này khác với ban ngày, cho cô cảm giác không khoẻ.
"Không có,"
"Cảm ơn quản gia Sâm giúp tôi."
A Hoa gật đầu rồi lặng yên rời khỏi phòng sách.
Bắc Vũ Đường luôn nhìn theo A Hoa rời đi, cô nhìn chằm chằm chân A Hoa. Cô ấy đi đường lại không hề phát ra tiếng động nào, cảm giác như cô ấy không phải đang đi mà là đang bay.
Có lẽ ánh mắt cô quá nóng nên A Hoa cảm nhận được.
Cô ấy đột nhiên dừng bước, quay đầu lại nhìn Bắc Vũ Đường, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Giây phút đó, Bắc Vũ Đường cảm thấy cả người lạnh lẽo không nói nên lời.
"Bắc tiểu thư có chuyện gì sao?"
Rõ ràng cô ấy đứng rất xa, nhưng Bắc Vũ Đường lại nghe rõ được lời cô ấy.
Giọng nói như có như không, tựa như từ nơi xa lọt vào tai, lại tựa như phát ra ngay bên tai mình.
Trong lòng Bắc Vũ Đường có một giọng nói nói cho cô, A Hoa không phải người.
Cô nhìn A Hoa biến mất ở hành lang dài u ám, cô ấy như hoà mình vào bóng tối.
Cửa vẫn luôn mở rộng, khi cô ấy biến mất cũng từ từ khép lại.
Bắc Vũ Đường nhìn cánh cửa đóng lại, không hề nghĩ nhiều, khoanh chân ngồi tu luyện Hàn Băng Chưởng.
Cô có cảm giác gấp gáp.
Trước đó còn nghi ngờ bài thơ kia có vấn đề, sau thấy được sự quỷ dị nơi A Hoa, lại kết hợp với cảm giác như có người theo dõi sau khi tiến vào lâu đài này, thêm cả cái chết quỷ dị của Kha Hoành Vũ và ông Hoàng, đâu đâu cũng lộ ra sự bất thường.
Những điều bất thường đó đều bắt nguồn từ lâu đài này.
Bài thơ quản gia Sâm lưu lại thật sự có ý nghĩa rất sâu xa.
Nhĩ nhược kim sinh tâm bất ngộ,
Môn ngoại vô nhân vấn lạc hoa;
Cải đầu dịch diện ngộ tiền thân,
Tử khứ nguyên tri vạn sự không.
"Chúng mày đáng chết!"
Giờ trong số họ, không phải đã chết hai người rồi sao.
Cô sợ lo lắng của mình sẽ trở thành sự thật, nếu mục tiêu tiếp theo của hung thủ là cô, không có năng lực tự bảo vệ bản thân, chỉ sợ sẽ trở thành con dê đợi hung thủ làm thịt.
Bắc Vũ Đường cũng không tu luyện nội công tâm pháp của Hàn Băng Chưởng mà trực tiếp Cầm Nã Thủ học được ở thế giới vị diện trước.
Đây là công phu tự bảo vệ bản thân có thể học nhanh nhất.
Cô không muốn chưa tìm được hung thủ mà đã thăng thiên.
Đến lúc đó sẽ hoàn toàn không còn đường xoay chuyển nữa.
Bắc Vũ Đường luyện một lần, cảm thấy cả người đều đau.
Đây là do ngày thường nguyên chủ không vận động, không thể thích ứng với cường độ huấn luyện cao.
Thời gian cấp bách nên cô không thể kêu mệt, chỉ có thể cắn răng kiên trì.
Sau khi tập ba lần, thân thể đã đến cực hạn, Bắc Vũ Đường mệt mỏi ngồi xuống đất, cả người không thể nhúc nhích. Sau khi ngồi xuống, mí mắt cô bất giác nặng đi, bất tri bất giác, cảm giác buồn ngủ lan khắp toàn thân.
'Cộp' một tiếng, đầu Bắc Vũ Đường nghiêng về một bên, ngã xuống đất.
Đêm khuya, tầng hai vang lên tiếng hét đầy thê lương, âm thanh chói tai phá vỡ màn đêm yên tĩnh, từng trản đèn sáng lên, từng cánh cửa phòng mở ra.
Lý Manh Manh xoa đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, nhìn về phía bác sĩ Chương vừa ra khỏi phòng, "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
*****
Roro đang ôn thi lại ngoi lên trong giây lát nè (ㆁωㆁ)