"Anh vừa lúc có thể lợi dụng cơ hội, đứng về phía tôi, còn cố ý chọc giận Lý Manh Manh, như vậy mới có thể ở lại mà không gây ra nghi ngờ, anh cũng có thời gian để lên bố cục cho phần sau của kế hoạch. Tôi nói đúng không?"
Đôi mắt Phong Khanh tỏa sáng, rất thưởng thức năng lực quan sát và khả năng trinh thám của cô, biểu lộ động cơ và mục đích của hắn khi đó một cách hoàn toàn chính xác.
"Cô nói không sai."
Bắc Vũ Đường nói tiếp, "Bóng trắng chúng tôi nhìn thấy ở khu phía Đông là do anh bố trí, mục đích để chúng tôi tin lâu đài này không bình thường, cũng gián tiếp nói cho chúng tôi biết việc có vampire là rất bình thường."
"Lúc ấy tôi muốn đi xem quỷ, anh khăng khăng đi cùng tôi, không phải sợ tôi gặp nguy hiểm mà là sợ tôi nhìn ra gì đó. Ánh đèn hàng lang lúc sáng lúc tối thật ra cũng là một lỗ hổng lớn trong kế hoạch của anh."
"Nguyện nghe chi tiết." Phong Khanh nghiêm túc lắng nghe.
"Anh không cảm thấy nó xuất hiện quá đúng lúc sao? Lần nào cũng tắt vừa y thời gian? Tuy như vậy sẽ xây dựng bầu không khí quỷ quái, khiến người ta sợ hãi, nếu gặp người khác thì đã tin rồi, đáng tiếc lại gặp một người không sợ quỷ thần như tôi."
"Lỗ hổng quan trọng nhất đó là vampire tuy còn gọi là quỷ hút máu và ma cà rồng, có một chữ quỷ, nhưng lại là một sinh vật khác hoàn toàn với quỷ. Quỷ bình thường sao có thể ở nơi vampire sống được. Vampire là sinh vật kiêu ngạo, khinh thường nhìn xuống tất cả sinh vật khác, càng không thể nào thu phục một con quỷ bình thường, còn là một con quỷ chỉ biết doạ người."
"Anh muốn dùng sự tồn tại mịt mờ hư ảo này khiến người ta sợ hãi, khiến chúng tôi hồn bay phách lạc, sau đó bỏ qua tất cả. Nhưng đáng tiếc, anh biến khéo thành vụng, làm điều thừa rồi."
"Lúc ấy tôi đã quan sát, mấy người ở đây, chỉ có một mình anh vẫn luôn đút tay túi quần. Nhìn qua có vẻ ngầu, hợp với thân phận của anh, nhưng theo tôi phỏng đoán, chỉ có anh mới khống chế được công tắc. Lúc ấy trong túi anh là công tắc đèn, đúng chứ?"
'Bộp', 'Bộp', 'Bộp',......
Phong Khanh không khỏi vỗ tay vì năng lực trinh thám của cô, kế hoạch lúc trước mình cảm thấy kín không một kẽ hở, trong mắt cô lại muôn vàn lỗ hổng.
"Tôi càng ngày càng thưởng thức cô rồi." Phong Khanh khen ngợi.
Bắc Vũ Đường không vui vẻ khi mình đoán đúng, cũng không vui vẻ vì được hắn khen, bình tĩnh nói tiếp, "Đó đều là suy đoán của tôi, dù sao thì tôi cũng không có chứng cứ, không thể chắc chắn là anh. Nếu tôi suy đoán lầm, oan uổng cho người tốt thì cũng không được. Nhưng chuyện của Lý Manh Manh sau đó đã khiến tôi khẳng định thân phận của anh."
"Hửm? Rốt cuộc là vì sao mà cô khẳng định được?" Phong Khanh ung dung hỏi.
Bắc Vũ Đường cũng không giấu, "Vì chúng ta đề nghị tối đến mọi người tụ tập, không thể tách ra, như vậy anh không thể giết từng người. Mà anh lại không còn ai giúp đỡ, tất nhiên anh sẽ tìm mọi cách cứu người của mình ra."
"Ban ngày anh đã lên kế hoạch cứu họ. Vừa lúc đám người Lý Manh Manh đến khu phía Đông, anh chọn ở lại, đó chính là thời cơ tốt nhất của anh. Ban ngày anh đã lặng lẽ vặn lỏng ốc trên khoá, bảo đảm nhìn qua thì vẫn bình thường. Đến tối bọn tôi về, anh chủ động đi đưa cơm cho quản gia Sâm và A Hoa cùng bác sĩ Chương, anh thừa dịp ấy ném đồ vật sắc chẳng hạn như lưỡi dao cho A Hoa."
"A Hoa dùng đồ vật anh để lại cắt dây trói, thuận lợi chạy ra khỏi phòng, còn cứu quản gia Sâm. Giết chết Lý Manh Manh hẳn chỉ là tuỳ cơ thôi nhỉ?" Bắc Vũ Đường nhìn hắn.
Phong Khanh không phủ định, xem ra cô đã đoán đúng.
"Anh thừa dịp đi toilet truyền tin cho A Hoa hoặc quản gia Sâm, để họ giúp anh hoàn thành phần còn lại của kế hoạch. Sau đó, dẫn đường cho chúng tôi phát hiện ra Lý Manh Manh bị người nào đó bắt đi. Thật ra, khi chúng tôi nhìn thấy Lý Manh Manh, chỉ sợ Lý Manh Manh đã sớm chết rồi."
Phong Khanh cười ha hả, "Không tệ. Cô đoán không sai. Chỉ là vì sao cô xác định là tôi?"
"Bởi vì chỉ có anh có thời gian bày ra tất cả bố cục này."
"Nghiêm Cẩn không phải cũng có thể sao? Cô đừng quên là hắn cũng đã từng rời đi một thời gian, đi gọi Lý Manh Manh. Có lẽ lúc ấy hắn mở khoá, mà lưỡi dao là do hắn giao cho A Hoa từ trước. Vì sao cô lại chắc chắn là tôi?" Phong Khanh hỏi ngược lại.
"Tôi cũng từng nghi ngờ anh ta, chỉ là một hành động nhìn như hoàn mỹ của anh đã khiến anh bại lộ."
Phong Khanh nhướn mày, ý bảo cô nói tiếp.
"Lúc ở trong phòng A Hoa và quản gia Sâm, dây thừng trên mặt đất lành lặn, nhìn như có người giúp họ chạy trốn. Nguyên nhân anh làm vậy hẳn là vì sợ tôi nhìn ra gì đó, muốn thoát khỏi hiềm nghi. Hẳn là hành động không sợ quỷ thần lúc ở khu phía Đông của tôi khiến anh lo lắng tôi phát hiện ra anh, nên anh dùng một cách khác giải cứu họ ra, một mặt khác là lợi dụng họ dời đi lực chú ý của tôi."
"Nhưng lại chính hành động đó đã khiến tôi chứng thực được thân phận của anh."
"Theo bình thường khi anh và bác sĩ Chương đưa cơm cho A Hoa và quản gia Sâm, họ vẫn còn ở đó. Nhưng sau đó thì không. Người bình thường nhất định sẽ nghĩ có người qua giúp họ chạy trốn, mà trong thời gian đó, anh và bác sĩ Chương vẫn luôn ở đại sảnh, có thể làm chứng cho nhau, như vậy có thể hoàn toàn loại anh ra khỏi vòng tình nghi."
"Trong thời gian đó, Nghiêm Cẩn rời đi vừa lúc sẽ trở thành đối tượng để anh giá hoạ. Nhưng mà khi tôi hỏi ý bác sĩ Chương, lúc hai người lên tầng đưa cơm, ai là người mở cửa, khi biết là anh, tôi đã nắm chắc tám chín phần."
"Đầu tiên, anh quá nóng lòng đưa ra chứng cứ mình không ở hiện trường, ngược lại lại lộ ra dấu vết. Sau đó, Nghiêm Cẩn không có thời gian bố trí mọi thứ trong khu phía Đông, mà anh thì có. Cuối cùng, cũng là chứng cứ tôi khẳng định là anh."
"Bài thơ kia." Bắc Vũ Đường nói rõ ràng rành mạch.
"Từ ẩn ý của bài thơ đó, tôi nhận ra anh hận chúng tôi. Mà anh, từ lúc lên đảo đã bắt đầu tranh chấp với ông Hoàng, đương nhiên mấy trận cãi miệng đó sẽ không khiến mọi người chú ý, lại rất phù hợp với thân phận côn đồ của anh."
"Sau đó anh trào phúng Nghiêm Cẩn và Công Tôn Minh Nguyệt, còn cả Lý Manh Manh. Thật ra ngay từ đầu mọi người sẽ không nghĩ gì, còn cảm thấy rất bình thường. Thật sự là thân phận côn đồ dùng khá tiện."
"Tôi nhớ rõ anh từng trào phúng Nghiêm Cẩn là mặt người dạ thú. Lúc đầu chỉ nghĩ là anh ngứa mồm. Nhưng năm lần bảy lượt anh đều nói vậy, khiến cho người ta nghi ngờ có phải anh quen anh ta hay không mà biết anh ta mặt người dạ thú."
"Lúc trước anh chọn thân phận côn đồ hẳn là vì vậy nhỉ? Có thể nói chuyện không cần kiêng nể, có thể biểu lộ sự tức giận của mình, cũng sẽ không khiến người khác cảm thấy đột ngột."
'Bộp', 'bộp', 'bộp',......
"Xuất sắc, rất xuất sắc. Nếu tôi không phải kẻ chủ mưu thì tôi sẽ bị cô thuyết phục mất." Phong Khanh mỉm cười nhìn cô, chỉ là ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo.
"Anh không phản bác, xem ra tôi đã nói đúng."
Phong Khanh nhún vai, biểu cảm xem như thừa nhận.
"Tôi đã trả lời xong vấn đề của anh, như vậy mời anh trả lời nghi vấn cuối cùng của tôi. Tôi vẫn luôn không hiểu mấy người chúng tôi có thù hận gì với anh để khiến anh tỉ mỉ bày ra bố cục này? Tôi từng lén hỏi những người khác, họ cũng không quen biết đối phương."
Đây là nguyên nhân khiến Bắc Vũ Đường bối rối, trước sau cô đều không đoán ra được.
"Cô muốn biết?" Nụ cười của Phong Khanh nhạt đi vài phần.
"Tôi biết anh sẽ không bỏ qua cho tôi. Trước khi chết, tôi muốn hiểu rõ, không muốn chết mà chẳng hiểu tại sao."
"Được, tôi thành toàn cho cô." Nụ cười của Phong Khanh đã hoàn toàn bị giấu đi.
Đôi mắt hắn lạnh lẽo vô cùng, "Cô vừa nói họ không quen biết? Ha hả, sao họ có thể không quen biết. Mười lăm năm trước họ đã quen nhau rồi."
Mười lăm năm trước?!
Bắc Vũ Đường hơi giật mình, nếu là mười lăm năm trước, tuổi tác và thân phận của những người ở đây sẽ rất khác. Dù sao thì đời người có mấy lần mười lăm năm.
"Mười lăm năm trước, tên Nghiêm Cẩn mặt người dạ thú kia là một sinh viên mới ra trường, làm giáo viên ở một trường trung học. Khi đó hắn và Công Tôn Minh Nguyệt ở bên nhau. Công Tôn Minh Nguyệt là tình nhân của một lão đại xã hội đen, lão đại kia có làm một số việc kinh doanh ngầm, trong đó có mại dâm."
"Vì thỏa mãn sở thích luyến đồng biến thái của một số khách làng chơi, Công Tôn Minh Nguyệt đặt mắt lên những học sinh còn chưa hết trẻ con. Ả tìm tới một người cũng có sở thích luyến đồng là Nghiêm Cẩn. Hai bọn chúng hợp mưu hại rất nhiều học sinh."
"Bọn chúng rất thông minh, học sinh bị chọn đều là những đứa trẻ cha mẹ ra ngoài làm công để con ở nhà, những đứa trẻ như vậy chỉ cần bị uy hiếp sẽ không dám nói với người già ở nhà. Những đứa trẻ đó sẽ trở thành công cụ kiếm tiền cho đám cầm thú đó."
Bắc Vũ Đường nghe vậy không rét mà run, cô đã đoán được đại khái sau đó thế nào.
Phong Khanh nhìn biểu cảm của cô, cũng biết là cô đoán được, "Tôi có một đứa em gái, mười lăm năm trước, cha mẹ chúng tôi ly dị, tôi rời đi cùng cha. Mẹ thì sống cùng em gái, khi đó tôi hận mẹ mình, vì sao không đưa tôi đi cùng. Khi đó tuổi còn nhỏ, lại vẫn còn giận dỗi nên không liên hệ với hai người." Đôi mắt Phong Khanh trở nên đỏ đậm, đáy mắt là bạo ngược điên cuồng.
"Hai người..." Bắc Vũ Đường mở miệng, nhưng lại bị Phong Khanh ngắt ngang.
"Cô biết hai người họ chết thế nào không?"
Phong Khanh nói vậy, hận ý trong mắt càng đậm.
"Mẹ tôi không tái hôn mà ra ngoài làm công, giao em gái cho bà ngoại trông. Đám súc sinh kia chọn trúng em ấy, chúng cưỡng bách, uy hiếp em ấy, hoàn toàn khống chế em ấy trong lòng bàn tay."
"Em ấy gặp phải một tên cực kỳ biến thái, tên khốn đó đùa bỡn con bé đến chết! Bọn chúng sợ bị liên lụy, ngụy trang thành em gái trượt chân rơi vào hồ. Bọn khốn đó bỏ tiền hối lộ pháp y, làm giả báo cáo nghiệm thi, thành công ém nhẹm chuyện này."
"Lúc mẹ về nhà thì vẫn luôn chìm đắm trong nỗi đau mất con gái, đến khi bà phát hiện nhật ký của em ấy, biết em ấy đã chịu tội gì. Bà bắt đầu nghi ngờ em gái chết có thật là do trượt chân chết đuối hay không."
"Chuyện này bị bọn khốn đó phát hiện, chúng sợ mẹ lại tìm ra được chuyện gì, nên chúng thương lượng, ra tay chết, khiến mẹ tôi chết chìm trong hồ."
"Tôi biết được thì đã quá muộn. Họ đã chết đi từ lâu, nhưng thù này, tôi sẽ không quên. Chỉ cần là người có lỗi với họ thì đều đáng chết."
Phong Khanh lạnh lẽo nhìn cô, "Đến giờ nhớ lại, cô biết mình phạm tội gì chưa?"
Bắc Vũ Đường không có ký ức của nguyên chủ, tất nhiên không biết cô đóng vai nào trong câu chuyện đó.
Cô không trả lời, nói sang chuyện khác, "Pháp y kia chính là bác sĩ Chương, kẻ biến thái kia có phải ông Hoàng không?"
"Đúng."
"Kha Hoành Vũ và Lý Manh Manh thì sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.
"Tên lão đại xã hội đen kia mấy năm trước đã bị cảnh sát bắn chết. Hắn chết chưa hết tội. Cha nợ thì con trả, vừa lúc hắn có một đứa con riêng, người đó chính là Kha Hoành Vũ. Còn Lý Manh Manh."
Nói đến tên này, giọng Phong Khanh trở nên lạnh lẽo, "Cô ta từng là bạn tốt của em gái, nhưng người bạn tốt này lại kéo em ấy xuống nước, khiến em ấy vạn kiếp bất phục. Cho nên, ả đáng chết, dù lăng trì cũng không giải được nỗi hận trong lòng."
"Tôi rất muốn biết, tôi sắm vai nào trong đó?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Phong Khanh thấy cô đến giờ vẫn không nhớ đến em gái mình, có thể thấy trước giờ cô vẫn luôn không để cái chết của em ấy trong lòng, không có một chút áy náy. Điều này khiến sắc mặt Phong Khanh trầm xuống, ánh mắt nhìn cô càng lạnh hơn.
Bắc Vũ Đường tất nhiên nhận ra sự thay đổi của hắn, bổ sung thêm câu, "Trước đó phần đầu tôi từng bị tổn thương, mất một số ký ức." . Truyện chính ở — TRUМtrцye И. V Л —
Phong Khanh hừ lạnh, sắc mặt âm lãnh, khiến người ta không biết là hắn tin hay không.
"Yên tâm, tôi sẽ để cô chết rõ ràng." Phong Khanh lạnh lùng nhìn cô, "Tôi từng đọc trong nhật ký của em gái, con bé từng cầu cứu một bạn học, đáng tiếc đối phương lại coi như không biết. Người đó chính là cô. Nếu lúc ấy cô giúp con bé, con bé và mẹ tôi có lẽ đã không chết. Vậy nên cô đáng chết."
Đến đây, Bắc Vũ Đường cuối cùng cũng hiểu hết mọi chuyện từ đầu đến cuối.
"Vì sao không khởi tố họ ra pháp luật?" Bắc Vũ Đường hỏi, "Anh làm như vậy thì cũng hại chính mình. Tôi tin là mẹ và em gái anh đều không hy vọng anh sẽ làm như vậy."
Phong Khanh cười lạnh, "Pháp luật? Hừ, bọn khốn này dù có bị nhốt vào ngục giam cũng có nghĩa gì? Không đau không ngứa, quá tiện nghi cho đám cầm thú ấy. Tôi phải tự tay giết chúng, báo thù cho mẹ và em gái."
"Được rồi, chúng chết hết rồi, giờ đến lượt cô." Phong Khanh nở nụ cười tàn nhẫn.
Bắc Vũ Đường nhìn hắn, không nói gì, chỉ là thở một hơi thật dài.
"Là người cuối cùng, tôi cho cô một phúc lợi, chọn cách chết đi."
Bắc Vũ Đường bình tĩnh nhìn hắn, "Tôi có thể hỏi vấn đề cuối cùng không?"
"Có thể." Tâm nguyện sắp hoàn thành, Phong Khanh cũng không lo sẽ xảy ra chuyện.
"Chủ nhân lâu đài này là ai?"
Bắc Vũ Đường không nghĩ là hắn sẽ sở hữu được toà lâu đài này.
Phong Khanh còn tưởng cô sẽ hỏi chuyện gì, thì ra là vấn đề này.
"Nói thật thì tôi cũng không biết chủ nhân lâu đài này là ai. Lúc trước tôi chỉ ngẫu nhiên đến nơi này, thuyền của tôi đi lạc đưa tôi đến đây. Khi đó quản gia Sâm và A Hoa đã sớm thoi thóp ngã trong lâu đài, là tôi cứu họ. Nếu không có tôi, chỉ sợ họ đã chết lâu rồi."
"Đây là lý do vì sao họ sẽ giúp anh, để anh được lợi dụng nơi này?"
"Đúng vậy."
Đến bây giờ, cô cũng tìm được manh mối.
"Trò chơi nên kết thúc rồi."
Phong Khanh nghe được câu này, biểu cảm hơi sửng sốt, sau đó đôi mắt hơi trợn lên, thấy Bắc Vũ Đường bình tĩnh thong dong đứng dậy.
"Cô... Sao có thể!" Phong Khanh nhìn cô bằng ánh mắt khó tin, nhưng sau đó nhanh chóng thu lại sự kinh ngạc, đổi thành lãnh lệ, "Dù cô có cách khiến mình thoát khỏi trói buộc thì cũng không thể ra khỏi nơi này được."
Bắc Vũ Đường hơi mỉm cười nhìn hắn, "Phong Khanh, anh có biết không, anh lại mắc một sai lầm."
"Có ý gì?" Phong Khanh nghi hoặc nhìn cô.
"Nếu tôi đã sớm nghi ngờ anh thì sao có thể không phòng bị được chứ? Giờ anh có thể ấn bụng của mình xem có thấy đau đớn xuyên tim không."
Phong Khanh nhìn cô không giống như đang đùa, càng không phải doạ mình.
Hắn nửa tin nửa ngờ ấn bụng, quả nhiên từng cơn đau thấu tim can truyền đến."
"Cô hạ độc tôi? Từ khi nào?" Phong Khanh không rõ mình trúng chiêu từ lúc nào. Nếu nói là đồ ăn thì cũng không phải.
Mọi người đều ăn cùng nhau, nếu trúng độc thì cũng là tất cả trúng độc chứ.
Bắc Vũ Đường dường như nhìn ra nghi hoặc của hắn, mở miệng nói, "Đồ ăn ngày thường đều bị tôi bỏ thêm một số thứ, nếu không có điều kiện xúc tác thì sẽ không sinh ra độc. Ngày ấy tôi rời đi một mình, anh cũng theo đuôi mà đến, trong quá trình so chiêu, thân thể anh đã dính một số thứ, vừa lúc khiến đồ vật anh ăn vào sinh ra độc tố."
Phong Khanh nghĩ đến gì đó, khiếp sợ nhìn cô.
"Cô một mình lên tầng là để dẫn tôi ra?"
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Không phải tôi vừa nói rồi sao, tôi nghi ngờ anh nhưng không có chứng cứ chứng minh. Tôi không đoán được động cơ gây án của anh, cũng không đạt được quá nhiều tin tức có ích từ chỗ mấy người khác. Không còn cách nào, tôi chỉ đành dẫn rắn ra khỏi hang, để anh chủ động đi ra."
Sắc mặt Phong Khanh hơi trầm xuống, "Sao cô có thể kết luận là tôi sẽ ra tay? Nếu tôi không ra tay thì sao?"
Bắc Vũ Đường nhún vai, giọng nói bình đạm, "Nếu anh không ra tay thì lại chờ cơ hội kế tiếp. Nhưng tôi suy đoán là 80% anh sẽ ra tay. Bởi vì áp lực tôi tạo ra cho anh quá lớn, khiến anh không nhịn được muốn diệt trừ tôi."
Giọng nói chắc chắn, bộ dáng tự tin của cô khiến Phong Khanh không thể không thừa nhận là cô rất lợi hại.
Giọng nói của Bắc Vũ Đường thay đổi, có chút tiếc nuối, "Tôi cứ tưởng anh sẽ lập tức ra tay với tôi. Không ngờ đến giờ anh mới tới."
"Cô cảm thấy tiếc nuối vì không cứu được bác sĩ Chương và tên súc sinh Nghiêm Cẩn kia sao?" Phong Khanh rất mẫn cảm, lập tức nhận ra thay đổi của cô.