Hắn vốn muốn đánh lén, nhưng hai người này đã phát hiện ra hắn, hắn chỉ có thể tiến đến gần, xuống tay lúc họ chưa chuẩn bị. Nhưng mà, hoàn toàn không ngờ được tính cảnh giác của họ lại mạnh, phản ứng lại nhanh như vậy.
Bắc Vũ Đường vừa ra tay, người ngàn mặt lập tức cảm thấy không tốt.
Người ngàn mặt chỉ cảm thấy cánh tay bị chưởng phong của nàng đánh trúng trở nên tê mỏi.
Chưởng pháp cổ quái, người ngàn mặt lao điến, giao thủ hai chiêu với nàng, phát hiện không thể chế phục cả hai trong thời gian ngắn.
Hắn cũng không có quá nhiều thời gian để dây dưa với họ, rơi vào đường cùng, hắn từ bỏ tính toán lợi dụng Tiểu Tử Mặc, chuẩn bị rút lui.
Bắc Vũ Đường cũng nhìn ra ý đồ của hắn, cũng không định giữ hắn lại.
Võ công của người này rất cao, nàng còn chưa phải đối thủ của hắn. Nếu không phải người này vội đi, chỉ sợ đánh lâu, chắc chắn sẽ thua trong tay hắn.
Hai bên rất ăn ý, không dây dưa quá nhiều.
Người ngàn mặt rời đi, Bắc Vũ Đường lập tức kiểm tra cơ thể Tiểu Tử Mặc, "Có bị thương không?"
Tiểu Tử Mặc lắc đầu, trừ lúc đầu xoay người không cẩn thận bị xước, cũng không có chỗ nào không ổn.
Bắc Vũ Đường kiểm tra xong, thấy bé không làm sao mới thở phào nhẹ nhõm.
Đúng lú này, một thân ảnh cao lớn đĩnh đạc xuất hiện trong tầm nhìn của hai người. Lôi Ngự Đình vừa dừng lại đã thấy hai mẹ con Bắc Vũ Đường ngồi trên tảng đá ở bên dưới.
Hơi thở của người ngàn mặt ở đây rất đậm, khiến hắn dừng bước.
Lôi Ngự Đình nhìn trong rừng đột nhiên có hai người xuất hiện. Từ quần áo trên người đã nhận ra hai người không phải nông phụ bình thường. Chú ý tới sọt thảo dược mới mẻ cạnh họ, hắn cũng đã phán đoán ra được thân phận của họ.
Nhưng Lôi Ngự Đình không bỏ qua sự tồn tại của họ. Dù sao bản lĩnh của người ngàn mặt là có thể biến thành muôn vàn bộ dáng, đủ để lấy giả tráo thật, cho dù là người thân nhất cũng không nhận ra.
Lôi Ngự Đình nhìn hai mẹ con, cứ cảm thấy quen quen.
"Hai người là ai?" Lôi Ngự Đình đi về phía hai mẹ con Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường vừa thấy người đến, khí tràng người này phát ra đủ để phán định thân phận của hắn tuyệt không đơn giản. Nàng nhìn qua hắn, ánh mắt xem kỹ, đã biết được ý tưởng của hắn.
Giọng nói thanh lãnh của Bắc Vũ Đường vang lên, "Người hái thuốc."
Khí tràng của Lôi Ngự Đình toàn bộ khai hoả, nhưng hai mẹ con này lại chẳng có phản ứng gì, khiến hắn có chút kinh ngạc.
Bắc Vũ Đường tốt bụng nhắc nhở, "Nếu ngươi muốn đuổi người, ta khuyên ngươi nên nhanh chóng đuổi theo đi. Đừng phí thời gian ở đây."
Lôi Ngự Đình cũng không để tâm lời nhắc nhở của nàng, ngược lại càng cảm thấy nàng đáng nghi, "Sao ngươi biết ta đang đuổi người?"
Bắc Vũ Đường thấy ánh mắt nghi ngờ của hắn, yên lặng trợn trắng mắt, đang định giải thích, Tiểu Tử Mặc bên cạnh đã lên tiếng.
Giọng bé mềm mại, lại rất rõ ràng: "Thứ nhất, thúc thúc vội vàng, nhất định không phải đang nhàn nhã chơi đùa. Thứ hai, ánh mắt thúc nhìn chúng ta như phạm nhân đáng nghi. Thứ ba, kết hợp hai điều trên đã chứng minh tất cả."
Lôi Ngự Đình nhìn thằng nhóc trước mặt, không cẩn thận gặp phải ánh mắt khinh thường kia, đôi mắt đen nhánh như đang nói: Đơn giản như vậy mà cũng không hiểu à.
囧, hắn không muốn thừa nhận, nhưng mà không thể không thừa nhận là hắn đang bị một thằng nhóc xem thường!
Bắc Vũ Đường nhìn mỹ nam bị đả kích, cong môi, nhàn nhạt nói: "Những gì ta muốn nói, con ta đã nói thay ta rồi.'
Lôi Ngự Đình nhìn Bắc Vũ Đường, lại nhìn Tiểu Tử Mặc, đã nhớ ra, đôi mắt trừng lớn, "A! Rốt cuộc ta cũng nhớ ra rồi!"
Hắn bất ngờ hét to khiến Tiểu Tử Mặc và Bắc Vũ Đường đều khó hiểu nhìn hắn.
Giọng Lôi Ngự Đình mang theo hưng phấn, "Hai người chính là đôi mẹ con kia!"
Bắc VũĐường:......
Tiểu TửMặc:......
Không hiểu tên này đang hưng phấn vì cái gì luôn. Nhìn hắn có vẻ như là quen họ vậy, nhưng mà Bắc Vũ Đường dám khẳng định là họ không quen!
Bắc Vũ Đường không nhịn được nhắc nhở, "Ngươi lại không đuổi theo là không thấy người nữa đâu."
Lôi Ngự Đình bấy giờ mới hồi thần.
Đúng lúc này, nơi xa truyền đến tiếng đánh nhau. Thính lực của ba người không phải bình thường, tất nhiên đều nghe được. Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc nghiêng đầu về phía đó.
Lôi Ngự Đình thu lại thần sắc cợt nhả, sắc mặt trầm xuống, xoay người chạy về bên kia.
Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc thấy chớp mắt Lôi Ngự Đình đã biến mất khỏi tầm mắt mình.
Tiểu Tử Mặc có chút kinh ngạc cảm thán nhìn chằm chằm về phía Lôi Ngự Đình rời đi, "Mẫu thân, công phu của thúc ấy rất lợi hại."
Bắc Vũ Đường gật đầu, nhìn thấy ánh mắt sùng bái và khát vọng của bé, không khỏi xoa đầu bé, "Sau này Mặc Nhi lớn lên cũng sẽ lợi hại như vậy."
"Mẫu thân, công phu thúc ấy vừa thi triển có phải 'khinh công' mẫu thân từng nói không?" Tiểu Tử Mặc hỏi.
Bắc Vũ Đường gật đầu, "Đúng vậy."
"Con muốn học?"
Tiểu Tử Mặc hơi ngừng lại, đôi mắt đen bóng của bé đầy khát vọng, không giấu được. Tiểu Tử Mặc sẽ không nói dối Bắc Vũ Đường, gật đầu.
"Sau này mẫu thân tìm một sư phụ dạy khinh công cho con." Bắc Vũ Đường hứa với bé.
Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn gật đầu.
"Tuy chúng ta giờ không thể học võ công lợi hại, nhưng mà chúng ta không ngại đi xem cao thủ quyết đấu chút nào." Bắc Vũ Đường khẽ cười.
Bắc Vũ Đường cõng sọt, nắm tay Tiểu Mặc Nhi, đi về phía đánh nhau.
Hai người cũng không nhẹ nhàng, không thể làm được như Lôi Ngự Đình, nháy mắt rời đi.
Họ chỉ có thể cuốc bộ.
Nơi truyền đến tiếng đánh nhau cũng không xa, đi một chút cũng được, lúc họ sắp đến vị trí trung tâm quyết đấu, phát hiện cây cối xung quanh đều đã gặp hoạ.
Đúng lúc này, trên không trung truyền đến tiếng gầm gừ giận dữ của người ngàn mặt, "Phong Ly Ngân, ngươi nhất định phải đuổi tận giết tuyệt ta sao?!"
Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc nghe tiếng, nhận ra là người từng giao thủ với họ.
Sau khi người ngàn mặt rít gào, Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc không nghe thấy người được gọi là Phong Ly Ngân mở miệng, lại nghe tiếng vang lớn khi cây cối ngã xuống.
Tuy họ không nhìn tới, nhưng có thể hiểu được đây là người tên Phong Ly Ngân kia dùng hành động trả lời.
Tiếng ầm ầm quẩn quanh trong rừng cây, mặt đất cũng rung động.
Nếu là người khác, gặp phải chiến đấu mãnh liệt như vậy, có thể trốn bao xa thì trốn, nhưng Bắc Vũ Đường lại mang theo Tiểu Tử Mặc vô cùng hưng phấn đi về trung tâm trận chiến.
Họ chưa vào,đột nhiên thấy một thân cây đường kính hai mươi cm bay về phía mình.
May mà Bắc Vũ Đường phản ứng nhanh, ôm Tiểu Tử Mặc lăn sang bên, tránh đi cây cối bất ngờ xuất hiện.
Hai người tránh thoát được một kiếp, đứng nơi xa nhìn hai người phía trên đang triền đấu.
Thân ảnh hai người kia không ngừng biến ảo, tốc độ quá nhanh, có lúc không thấy rõ ràng, lập loè trong tầm mắt.
Tiểu Tử Mặc kinh ngạc cảm thán nhìn hai người giao thủ trong không trung, đôi mắt đen tràn đầy sùng bái và hướng tới. Trong tâm hồn non nớt của bé đã vùi một hạt giống, một hạt giống mong muốn thành cường giả.
Lôi Ngự Đình là người đầu tiên chú ý thấy hai mẹ con Bắc Vũ Đường đến, vừa lúc hắn cũng đang rảnh rối, tung tăng đi đến trước mặt hai người.
"Hai người không sợ chết sao?" Lôi Ngự Đình cười tủm tỉm.
Lôi Ngự Đình nhìn thấy cảnh vừa rồi họ mạo hiểm né thân cây, vốn thấy họ gặp nạn định ra tay cứu giúp, không ngờ họ lại tránh được.
"Chỉ cần các người không ra tay với chúng ta." Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nói, ánh mắt không nhìn hắn mà nhìn chằm chằm hai người trên không trung.
Lôi Ngự Đình cảm thấy phụ nhân trẻ trước mặt rất có ý tứ, chỉ là hai mẹ con đều nhìn chằm chằm lên, bỏ qua đại soái ca như hắn, cảm giác thật không tốt tẹo nào.
Hắn đẹp trai như vậy, chẳng lẽ kém hai kẻ chẳng thấy mặt mũi trên kia à?!
Đáp án rất rõ ràng.
Lôi Ngự Đình bị hai mẹ con Bắc Vũ Đường làm lơ.
Bắc Vũ Đường nhìn chằm chằm hai người phía trên, trong lòng đã có một bước nhận thức ban đầu về cuộc sống của mình trong giới cao thủ. Dù là thiên kim hầu môn trước khi trọng sinh hay là quả phụ nông gia sau khi trọng sinh, trong trí nhớ của nàng không tồn tại bất kỳ nhận thức nào về giá trị vũ lực trong thế giới này, giờ thấy hai đại cao thủ quyết đấu, làm nàng hiểu chênh lệch giữa mình và họ lớn đến mức nào.
Chút giá trị vũ lực nàng đang có, đối mặt với họ chỉ có một kết quả: Bại. Muốn chống lại họ, trừ khi luyện Hàn Băng Chưởng tới tầng cao nhất.
Đôi mắt đen của Tiểu Tử Mặc loé sáng, "Mẫu thân, tốc độ của họ thật nhanh."
"Ừ." Cho dù họ tu luyện nội công tâm pháp Hàn Băng Chưởng, đôi mắt khác hẳn người thường, nhưng vẫn không nhìn thấy được chiêu thức hai người trên kia dùng, đủ thấy tốc độ của họ cực nhanh.
Người ngàn mặt bại trận, cuộc chiến dần đến hồi kết.
Phong Ly Ngân một kiếm đâm thủng thân thể người ngàn mặt, người ngàn mặt không cam lòng ngã xuống, không còn hơi thở.
Phong Ly Ngân hờ hững thu kiếm, tra vào vỏ.
Bắc Vũ Đường nhìn nam tử lạnh lùng vô trù đằng kia, ánh mắt dừng trên người hắn.
Không biết có phải ảo giác của nàng hay không, cứ cảm thấy hơi thở của người này làm nàng cảm thấy có chút quen thuộc.
Lôi Ngự Đình nhìn ánh mắt 'si mê' của Bắc Vũ Đường, nở nụ cười chế nhạo. Quả nhiên là nữ tử đều sẽ bị khuôn mặt lừa gạt của y hấp dẫn.
Lôi Ngự Đình thấp giọng nhắc nhở, "Đừng yêu huynh ấy nha."
Giọng Lôi Ngự Đình kéo lại lực chú ý của Bắc Vũ Đường, nàng thu hồi ánh mắt.
"Đi thôi." Bắc Vũ Đường nắm tay Tiểu Tử Mặc, xoay người rời đi.
Tiểu Tử Mặc ngoan ngoãn gật đầu.
Lôi Ngự Đình thấy nàng nói đi là đi, có chút kinh ngạc.
Này này này, hắn chỉ đùa thôi mà, vậy mà đi luôn à!
Khi Bắc Vũ Đường và Tiểu Tử Mặc xoay người, Phong Ly Ngân cũng xoay người, thấy hai bóng dáng một lớn một nhỏ.
Y nhìn qua, cuối cùng nhìn về phía Lôi Ngự Đình.
Lôi Ngự Đình cười tủm tỉm lại gần, "Phụ nhân trẻ kia rất có ý tứ đấy."
Phong Ly Ngân lành lạnh nhìn hắn một cái, tìm được bảo vật Phong gia mà người ngàn mặt trộm đi. Đồ vật tới tay rồi, bay vút đi.
"Chờ ta với!"
Lôi Ngự Đình thấy y đi rồi, lập tức đuổi theo.
Hai người Phong Ly Ngân đi rồi, Bắc Vũ Đường còn chưa đi xa, bước chân hơi cứng lại, đầu không tự giác nhìn về sau, nhìn về phía Phong Ly Ngân rời đi, mắt lộ ra trầm tư.
Cảm giác này thật sự kỳ quái, giống như người kia là chàng ấy vậy.
Bắc Vũ Đường nghĩ đến đây, nở nụ cười chua xót.
Thế giới của nàng, không phải thế giới nhiệm vụ.
Sao chàng ấy có thể xuất hiện ở đây.
Xem ra quá lâu không gặp chàng ấy, khiến nàng nảy sinh ý tưởng không thực tế này rồi.
Bắc Vũ Đường loại bỏ suy nghĩ buồn cười này đi.
Tiểu Tử Mặc thấy cảm xúc Bắc Vũ Đường thay dổi, đôi mắt đen to nhìn nàng, "Mẫu thân."
Bắc Vũ Đường thu lại cảm xúc, cúi người vỗ đầu bé, nhẹ giọng nói, "Đi thôi."
-
Cửa hàng Lôi thị ở thành Vân Châu, mấy Đại chưởng quầy tề tựu, ngồi cuối là nam nhân trung niên dáng người mập mạp, người này chính là Vương chưởng quầy mới được huyện thành địa phương đề bạt lên.
Người đến đông đủ, chốc lát sau, một nam nhân khoảng ba mươi đi vào trong phòng.
Toàn bộ chưởng quầy đứng lên, đồng thời hành lễ với nam tử.
"Lôi tổng quản."
Lôi tổng quản là người quản lý các Đại chưởng quầy các cửa hàng Lôi thị, quyền to chức trọng, chỉ thấp hơn Lôi thiếu chủ một chút.
Đại chưởng quầy bắt đầu báo cáo tình hình và lợi nhuận khu vực mình quản hạt, đến lượt Vương Đại chưởng quầy, ông còn chưa mở miệng, Lôi tổng quản đã dò hỏi trước.
"Ngươi biết vị Mộc phu nhân kia giờ đang ở đâu không?"
Lôi tổng quản đột nhiên hỏi khiến Vương Đại chưởng quầy hơi sửng sốt, sau đó phản ứng lại rất nhanh, "Nàng chưa từng nói rõ với ta."
Giọng Lôi tổng quản sâu kín nói: "Giờ cửa hàng các nơi đều không thu được đồ vật vị Mộc phu nhân kia ký thác."
Băng Cơ Sương đã ngừng sản xuất, đơn giản là nước thuốc không đủ cung ứng, mà vị Mộc phu nhân thần bí kia đến giờ còn chưa xuất hiện.
Vương Đại chưởng quầy khom người trả lời, "Theo thói quen của nàng, hẳn là mấy ngày này sẽ đưa đồ vật tới."
"Ngươi có thể bảo đảm sao?" Lôi tổng quản sắc bén nhìn ông.
Vương Đại chưởng quầy bị hắn nhìn chằm chằm, cảm thấy ngực siết lại, khẩn trương nói: "Ta không thể khẳng định."
Lôi tổng quản nhíu mày, không nói gì thêm.
Cửa hàng Lôi thị đã phái người nghiên cứu nước thuốc, nhưng mà phục chế không được dược liệu bên trong, đủ thấy trình độ phức tạp của nước thuốc kia.
Người Lôi thị muốn biết vị trí của Bắc Vũ Đường, ngoài ra cũng có một nhóm người khác muốn biết vị trí Bắc Vũ Đường, đó chính là người của cửa hàng Cố thị.
Bọn họ vất vả lắm mới hỏi thăm được tin tức từ cửa hàng Lôi thị là Bắc Vũ Đường đã rời đi. Chuyện này khiến Cố Thanh tức điên lên.
Hắn biết mình bị lừa.
Cái gì mà thuốc mỡ tốt hơn cả Băng Cơ Sương, tất cả đều chỉ là nguỵ trang để lừa hắn mà thôi.
Cố Thanh hắn tung hoành thương trường nhiều năm, không ngờ có ngày bị nữ nhân lừa!
Điều này chính là một bạt tai vang dội lên mặt hắn!
"Lập tức thông tri xuống, toàn bộ lùng bắt nữ nhân kia! Một khi phát hiện, lập tức báo cáo!" Cố Thanh trầm giọng ra lệnh.
Xem ra vẫn là cách làm của Đại tiểu thư đúng, lúc ấy nên bức nàng giao bí phương ra, sau đó giết.
Lần này tìm được nàng, tuyệt đối không thể buông tha!
Đáy mắt Cố Thanh xẹt qua tia sáng lạnh.
-
Bảy ngày trôi qua rất nhanh, bảy ngày này Bắc Vũ Đường vẫn luôn kiên nhẫn dạy Tiểu Mặc Nhi, đồng thời chế tác nước thuốc, có lúc Tiểu Mặc Nhi cũng sẽ giúp nàng.
Tối đó, TiểuTử Mặc biết nàng lại sắp ngủ say, bé đứng trước cửa phòng, ngẩng đầu nhỏ nhìn nàng, "Mẫu thân, Mặc Nhi chờ mẫu thân tỉnh lại."
Bắc Vũ Đường nhìn bé con hiểu chuyện, không nhịn được mà hôn lên má phấn nộn của bé một cái, "Ừ. Mặc Nhi nhà ta thật ngoan."
Bé con vẫn sẽ thẹn thùng, đỏ mặt.
Vành tai bé cũng đỏ ửng theo mặt bé.
Bắc Vũ Đường lại không nhịn được hôn lên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, "Thật thơm."
"Mẫu thân." Tiểu Mặc Nhi nhấp nháy đôi mắt nho đen ướt át, dẩu miệng nhỏ nhìn nàng.
Mẫu thân chơi lưu manh khiến không tha trong lòng bé cũng hoà tan.
Bắc Vũ Đường nhìn dáng vẻ lên án của bé, cười ha ha.
"Ngoan, ngủ đi."
Bắc Vũ Đường nhìn Tiểu Tử Mặc vào phòng, tắt đèn, nàng mới xoay người vào phòng mình, tắt đèn, nằm trên giường ngủ.
-
PS: Nam chủ không có chút ký ức nào về nữ chủ, nên hiện tại ảnh chắc chắn không nhận ra được nữ chủ. Mọi người có thể hiểu ảnh như là virus, sau khi rời khỏi thế giới vị diện, tất cả tình cảm và ký ức của ảnh sẽ bị tước đi.
Sự tồn tại của nữ chủ với ảnh chỉ là một người xa lạ.
Còn sự xuất hiện của bóng lưng kia, thể hiện ảnh đang bắt đầu mạnh lên, thoái khỏi sự khống chế của quy tắc vị diện. Đến khi ảnh thật sự có năng lực chống lại nó, vậy tất nhiên sẽ nước chảy thành sông.
Sở dĩ viết đoạn này, chính là để cho các bạn nhỏ đáng yêu hiểu điều này.