• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách mấy ngày sau, cũng đến lúc Hắc Nhật Đông phải đưa tiễn vợ mình lên xe trên chuyến hành trình trở về thăm quê, viếng mộ Vân gia như ý nguyện.

"Cứ cách một tiếng, phải nhắn cho anh một tin, nhớ chưa?"

Nếu Tiêu Kì Nhiên nhớ không nhẩm, thì đây đã là lần thứ năm, Hắc Nhật Đông lặp lại câu nói ấy. Nhưng cô cũng có nỡ cằn nhằn anh đâu, bởi anh lo, nên mới căn dặn đủ điều như vậy.

"Em biết rồi mà! Anh ở nhà cũng lo ăn uống đầy đủ, ngủ đúng giờ, nghỉ ngơi hợp lý đó. Nhớ giữ gìn sức khỏe, đừng để bị bệnh."

"Không đâu! Phải có em, anh mới sống tốt. Cho nên, tranh thủ về sớm với anh." Hắc Nhật Đông thẳng thắn bác bỏ mấy lời dặn dò của cô gái.

"Ai cho phép anh làm vậy? Không có em, lỡ anh bệnh rồi ai chăm?"

"Kệ! Cũng chỉ hai ngày thôi mà, rất nhanh sẽ trôi qua, anh chờ được."

Hai ngày ư? Nói không chừng lại là hai năm, hai mươi năm hoặc mãi mãi cũng không chờ được nữa...

Bổng dưng, Tiêu Kì Nhiên xúc động, rồi lại ôm chầm lấy người đàn ông, đôi mắt long lanh bịn rịn lệ sầu, cứ như đây là lần cuối cùng được bên nhau.

Cô buồn, còn anh thì ngây ngô bật cười. Vừa vuốt lưng dỗ vợ, vừa hỏi:

"'Sao thế? Nghĩ kỹ lại, nên không nỡ xa anh à? Hay dời sang hôm khác, rồi anh đi cùng em ha?"

Nghe vậy, Tiêu Kì Nhiên liền lén lút lau hết nước mắt, sau đó nhanh chóng rời khỏi người anh, cố gắng vui vẻ cất lời:

"Đồ đạc chuẩn bị xong rồi, em phải đi mới được. Anh nhớ lời em dặn đó, nghỉ ngơi, ăn uống cho đầy đủ. Còn một điều phải đặc biệt lưu ý răng, dù nhớ em cách mấy cũng không được khóc, hoặc là cáu kỉnh vô cớ với người khác. Anh mà không nghe lời, là em không thương nữa đâu."

"Rồi biết rồi! Riêng vấn để này, thì nghe lời em nốt trong hai ngày tới. Còn sau đó, anh không hứa, vì không có gì khó chịu bằng việc xa vợ quá lâu hết."

"Ok! Quyết định vậy đi!" Hắc Nhật Đông dứt khoát chốt đề.

Sau đó, anh dang tay ôm lấy cô vợ bảo bối của mình, tuyệt đối nâng niu yên ắng trong ba phút, mới chịu để cô lên xe.



"Em đi nha! Nhớ lời em dặn đó."

"Em cũng nhớ lời anh nói đấy, chỉ hai ngày thôi."

Mỗi người đều cố chấp với ý muốn của mình. Nhưng chẳng ai hiểu, thực tế điều sâu sắc bên trong là gì.

Chiếc ô tô lăn bánh, đưa người phụ nữ dần khuất khỏi tầm nhìn của người đàn ông ở lại.

Có lẽ đối với họ, hai ngày tới sẽ dài như hai năm. Và ắt hẳn, cũng chẳng được bình yên....

Rất nhanh sau, một ngày dài đẳng đẳng đã trôi qua.

Tối nay, Hắc Nhật Đông phải đến Hắc gia dùng cơm với ba mẹ, mà anh đến cũng là dựa theo ý muốn của vợ mình, chứ không hể tình nguyện.

Cuộc hội ngộ gia đình diễn ra trong hòa bình, ai ai cũng thoải mái ăn uống, cho tới khi bà Linh mang ra một chai rượu vang thượng hạng và rót vào ly của Hắc Nhật Đông .

"Con thử rượu này xem sao? Đây là quà từ nên Pháp gửi về, ba con đặc biệt đợi con về, mới chịu bật nắp đấy."

Người đàn ông dùng ánh mắt sắc bén nhìn vào ly rượu trên bàn, rồi chợt nhếch nhẹ khóe môi và bắt đầu nâng ly lên ngang với tầm nhìn.

Cổ tay nam tính lắc lư nhịp nhàng, khiến mực rượu trong ly nhẹ nhàng chao đảo. Anh quan sát tỉ mỉ, rồi nhàn nhã cất lời:

"Màu sắc không tệ, hương nổng, mùi vị chắc cũng khá ổn. Tiếc là, vợ con có dặn, không được uống rượu khi cô ấy vẳng nhà. Thật ra là do sợ con say, rồi không có ai chăm sóc thôi."

chăm sóc thôi."

Trông cứ như anh sắp uống, nhưng cuối cùng lại thốt ra mấy câu, rồi đặt ly trở xuống. Khiến sắc mặt bà Linh thoáng trở nên hụt hẫng.

Nếu để ý kỹ, sẽ thấy bà ấy luôn quan sát nhất cử nhất động của con trai mình, trong ánh mắt đong đầy mong chờ anh sẽ uống cạn ly rượu kia.



Kết quả hiện không như ý, nên nhất thời có chút căng thẳng, nhưng bà vẫn bình tĩnh trả lời:

"Lẽ nào con muốn phụ lòng ba con sao? Chỉ là một ly rượu vang nhẹ, sẽ dễ dàng chuốc say con thế à? Hay con trọng vợ hơn ba mẹ ruột thịt?"

"Đó là mẹ tự nói, con chưa bao giờ có suy nghĩ đó." Hắc Nhật Đông thẳng thắn đáp trả.

"Thế thì uống đi, cho ba con vui. Nếu lỡ có say thật, thì ngủ lại đây một hôm. Dù gì, vợ con cũng đâu có ở nhà mà sợ." Bà Linh tiếp tục đốc thúc.

Anh lại bất giác cười nhạt, rồi nói:

"Không có cô ấy ở đây, mới đáng sợ hơn đấy chứ."

"Mà thôi, để con uống cho ba mẹ vui lòng. Uống xong ly này, con cũng xin phép về nhà làm việc."

Nói xong, Hắc Nhật Đông liền nâng ly lên môi, nhưng anh không uống cạn mà chỉ hớp một ngụm vừa đủ tận hưởng trong khoang miệng.

Thấy anh đặt ly xuống, Hắc Nhật Hỏa liền nói:

"Con uống vậy, là không nể mặt ông già này rồi."

Nói cho cùng, thì Hắc Nhật Đông phải uống xong ly rượu này, mới được phép ra về. Mà ba anh đã lên tiếng, anh càng không được quyền từ chối.

Miễn cưỡng cầm lại ly rượu, lần này nét mặt người đàn ông đã có đôi phần gay gắt, nhưng buộc lòng phải uống cạn.

Vừa uống xong, tinh thần liền báo động. Anh cảm thấy đầu óc quây cuồng, cả người lâng lâng, đặc biệt còn vô cùng nóng bức, trên da thịt cứ như có côn trùng đang di chuyển, tạo nên cảm giác cực kỳ khó chịu.

"Đông Đông, con sao vậy? Lẽ nào chỉ có một ly hơi đầy, mà say thật sao?"

Bên tai truyền tới giọng nói có vẻ lo lắng của mẹ mình. Anh theo quán tính đưa mắt nhìn qua, nhưng căn bản chẳng thể xác định rõ hình dung, vì trước tầm mắt, mọi thứ đều chao đảo, mờ mờ ảo ảo.

Sau đó, anh chỉ biết bản thân được vài người đưa lên phòng. Nhưng không biết nơi đó, có một cô gái xinh đẹp, mỹ miểu đang chờ đợi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK